Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Chương 53
Dù sao thì nếu cô bị cảm, ảnh hưởng lớn nhất có lẽ chỉ là tiêu hao thêm hai gói mì, khăn giấy và vài viên thuốc cảm cúm.
Sau đó Cố Thư Di vừa mở miệng là không nhịn được mà nhập vai tình nguyện viên năm xưa, đi lùi lại kể cho Bùi Cận Bạch nghe về nguồn gốc của tấm bia đá được một danh nhân đề chữ trong trường.
Dù anh đã từng nói "tùy em" nhưng việc xưng hô này, nếu người trong cuộc không thích nghe thì có lẽ thật sự nên thay đổi một chút.
Cố Thư Di vốn dĩ còn định nói số quần áo này đã đủ, cô không ở lại lâu, chỉ là lời đến khóe miệng rồi lại biến thành: "Mùa xuân vốn dĩ cũng đâu cần nhiều quần áo."
Anh muốn lau nước trên tóc.
Tuy nhiên sự thật đã chứng minh rằng dù vẫn còn đang đi học nhưng sinh viên cũng được coi là một người trưởng thành có năng lực hành động, chỉ cần dựa vào bản thân cô vẫn có thể sống tốt.
Cố Thư Di: "..."
Đến khi tất cả kết thúc, Cố Thư Di choáng váng, không còn phân biệt được đêm nay là đêm nào.
Dưới ký túc xá, Cố Thư Di kéo vali quay sang nhìn cánh cổng ký túc xá rồi lại quay sang Bùi Cận Bạch: "Vậy anh đợi em ở đây một lát nhé."
Cô trước tiên đổi từ "sếp" sang "anh".
Sau đó, sự thật chứng minh rằng chính anh cũng thích cô.
Chương 53: Chương 53
Mục đích chính của buổi đi chơi hôm nay cũng không phải chỉ để hẹn hò mà còn vì mùa đông dần qua đi, thời tiết ấm áp trở lại, Cố Thư Di muốn về ký túc xá lấy một ít quần áo mỏng.
Nghe những lời giới thiệu tiêu chuẩn này, Bùi Cận Bạch chợt nhớ đến bức ảnh mà bà nội từng cho anh xem khi giới thiệu về Cố Thư Di.
Những sinh viên chạy trên đường, người cầm sách thì đội sách trên đầu, người đeo ba lô thì đội ba lô, người đạp xe cũng nhanh chân tăng tốc độ.
Khuôn viên trường đại học Sư phạm tuy không tính là lớn nhưng dù sao cũng là một ngôi trường có lịch sử hơn trăm năm cho nên có khá nhiều nơi đáng để đi dạo và giới thiệu.
Cố Thư Di giải thích: "Tôi về ký túc xá lấy ít đồ."
Thế là Cố Thư Di lại đẩy cốc nước nóng về phía Bùi Cận Bạch, mở miệng nói:
[Đây là góc chụp lén gì vậy?]
Sau đó cô nhận ra rằng thay vì lo lắng về việc áo của Bùi Cận Bạch có bị ướt không, cô nên quan tâm đến việc bản thân anh có thể bị ướt hay không hơn.
Nụ hôn tối nay lại khác với nụ hôn đêm ấy.
Tào Tiểu Vi "à" một tiếng, sau khi Cố Thư Di nói lời tạm biệt, cô ta lại quay đầu nhìn bóng lưng hai người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau tết, một tuần nữa trôi qua, thời gian thực tập ở Hòa Quang chỉ còn lại một tháng cuối cùng.
Chỉ là Bùi Cận Bạch hơi khó hiểu, rõ ràng Cố Thư Di đã "xử gọn" được anh rồi, sao còn phải bận tâm đến offer lên chính thức của Hòa Quang. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người tìm một chỗ ngồi trong nhà ăn ngồi xuống, Bùi Cận Bạch dùng khăn lông lau nước trên tóc, đàn ông tóc ngắn, lau một chút là khô ngay.
Nghe cách xưng hô và giọng điệu này, Bùi Cận Bạch không khỏi cau mày, đã có thể thừa nhận là bạn trai với bạn cùng phòng rồi, sao còn xa lạ như vậy.
Chủ yếu là vì mối quan hệ vừa mới bắt đầu, cô còn chưa quen với chuyện yêu đương, nhất thời không tiện xin ảnh trực tiếp, cũng không thể chạy đến nói thẳng là em muốn chụp ảnh anh cho nên đành phải lén chụp khi anh không để ý, góc chụp đúng là hơi kỳ cục, lại còn hơi mờ.
Bùi Cận Bạch đã cởi áo khoác của mình che lên đầu Cố Thư Di.
Nhưng giống như lúc phỏng vấn thực tập, anh không can thiệp vào.
Bùi Cận Bạch nhận lại áo khoác của mình từ tay Cố Thư Di, thấy tóc cô vẫn khô, trên người cũng không bị ướt mưa nhiều lắm thì yên tâm.
Từ thực tập chuyển sang chính thức ở Hòa Quang không phải chỉ cần đánh giá tốt từ đồng nghiệp và lãnh đạo là được mà còn phải qua một quá trình đánh giá và kiểm tra phỏng vấn rất chuẩn mực.
Cô biết hôm nay Đường Điền đi tham gia buổi họp mặt đồng hương, học kỳ này Chu Tư Kỳ không ở ký túc xá, Tào Tiểu Vi hình như cũng bận việc gì đó không có ở đây.
Cuối tuần, Bùi Cận Bạch biết Cố Thư Di gần đây bận rộn với việc lên chính thức và làm luận văn tốt nghiệp cho nên cả tuần hai người không có nhiều thời gian ở bên nhau, đến chủ nhật mới có thời gian rảnh cùng nhau ra ngoài.
Đối diện với biểu cảm ngạc nhiên của Tào Tiểu Vi, bàn tay đang nắm lấy tay Bùi Cận Bạch của Cố Thư Di không khỏi siết chặt.
Tào Tiểu Vi có vẻ đang định trở về ký túc xá, trên đường gặp Cố Thư Di và người đàn ông trẻ tuổi đang nắm tay cô, miệng mở to, biểu cảm ngạc nhiên sửng sốt.
Dáng vẻ tích cực tiến về phía trước, vừa xinh đẹp vừa rực rỡ như vậy, bảo sao bà nội lại thích cô.
Ngón tay của Cố Thư Di nắm chặt góc áo ngủ của người đàn ông.
Hơi thở của người đàn ông bắt đầu mang theo tính xâm lược, bao trùm lấy cô. Một tay anh ôm eo cô, tay kia đặt ở sau gáy, Cố Thư Di nhắm mắt lại, cảm nhận được gò má mình đang nóng lên.
Tào Tiểu Vi nghe Cố Thư Di giới thiệu là bạn trai cô thì lại quay sang nhìn Bùi Cận Bạch, dường như không ngờ rằng Cố Thư Di cũng có bạn trai rồi, cho đến khi Bùi Cận Bạch gật đầu với cô ta, Tào Tiểu Vi mới quay lại nhìn Cố Thư Di.
"Em chỉ mang bấy nhiêu quần áo thôi sao?" Anh thậm chí còn cảm nhận được quần áo bên trong đang chuyển động vì vali quá trống.
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi.
Chủ yếu là trước đây đã gọi quen miệng rồi.
Cố Thư Di lại quay sang đối mặt với Tào Tiểu Vi, thẳng thắn giới thiệu: "Tiểu Vi, đây là bạn trai tôi."
Tuy nói là trường cũ của bà nội nhưng từ nhỏ đến lớn Bùi Cận Bạch chưa từng có cơ hội đến đây.
Nghe thấy trong giọng nói của Bùi Cận Bạch có chút không vui, Cố Thư Di dừng lại một lát.
Lúc cô trở về, phòng ký túc xá 6203 không có ai.
"Em muốn đổi thành gì?" Anh hỏi trước.
Cố Thư Di ló mặt ra khỏi áo khoác của anh, lúc này cũng không kịp từ chối, lại nắm chặt tay anh: "Đi theo em, nhanh lên."
Cố Thư Di vốn còn định dẫn Bùi Cận Bạch đến bảo tàng trong trường đi dạo, kết quả vừa đi được nửa đường, trên đỉnh đầu bỗng cảm nhận được những giọt nước mưa rơi xuống.
Hai người cùng che một chiếc áo khoác chạy dưới cơn mưa, cuối cùng khả năng cao là cả hai đều sẽ bị ướt.
...
Bùi Cận Bạch thấy Cố Thư Di rất nhiệt tình: "Được."
Cố Thư Di bị hỏi thì hoàn hồn, theo phản xạ thò tay vào túi áo tìm nhưng không thấy khăn giấy, rồi cô nhớ ra là nhà ăn có siêu thị.
Cố Thư Di cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông, khẽ cong khóe môi, hai người vừa bước đi được vài bước đã nghe thấy một tiếng gọi khẽ thăm dò: "Thư Di?"
Áo len của anh màu đen, nhất thời không nhìn ra đã ướt bao nhiêu.
Một là ở trong trường sẽ thuận tiện hơn cho việc viết luận văn, hai là sau khi xác định quan hệ với Bùi Cận Bạch, hình như Cố Thư Di bắt đầu để ý đến nhiều chuyện hơn.
Cố Thư Di mở vali, mở tủ quần áo ở ký túc xá của mình ra, nhìn lướt qua, sau đó chỉ bỏ mấy bộ quần áo dùng cho tháng tới vào.
"Vậy em đi trước đây." Cố Thư Di lặng lẽ buông góc áo ngủ đã bị cô nắm đến nhăn nhúm của Bùi Cận Bạch ra.
Bùi Cận Bạch nghe lý do Cố Thư Di chọn đại học Sư phạm thì gật đầu.
Cô nhớ năm đó sau khi kết quả thi của mình được công bố, cô đã rất vui mừng, vui vì điểm số này đủ để cô có thể đi học đại học ở bất cứ địa phương xa xôi nào trên cả nước.
Bùi Cận Bạch vẫn đang chờ ở bên dưới cho nên Cố Thư Di nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong rồi đi xuống lầu.
Cố Thư Di đã bắt đầu chuẩn bị, đồng thời cũng phải bắt đầu làm luận văn tốt nghiệp, vì vậy ngày nào cũng rất bận rộn.
Cuối tuần, khuôn viên trường đại học Sư phạm không có cảnh sinh viên vội vã ôm sách đi từ tòa nhà này sang tòa nhà khác để kịp giờ học, cộng thêm áp lực thi cử cũng đã kết thúc cho nên dọc đường đi, bầu không khí tương đối nhàn nhã thoải mái.
Trước đây Cố Thư Di từng l*m t*nh nguyện viên cho lễ kỷ niệm một trăm năm thành lập của trường đại học Sư phạm, nhiệm vụ của cô lúc đó là dẫn các khách mời đến từ đủ mọi tầng lớp xã hội tham quan khuôn viên trường và giới thiệu các cảnh quan trong trường cho bọn họ, bây giờ mặc dù thời gian đã trôi qua lâu rồi nhưng phần lớn lời giới thiệu cô vẫn còn nhớ.
Nhưng vì để bạn trai tổng giám đốc uống nước nóng đề phòng cảm mạo, việc xưng hô gì đó cũng đơn giản, đổi thì đổi thôi.
Sau khi buông ra rồi, Cố Thư Di còn kéo áo của Bùi Cận Bạch xuống sửa lại tượng trưng nhưng đáng tiếc tay nắm chặt quá lâu, mức độ nhăn này phải là mới thẳng lại được.
"Đợi một chút, em sẽ đi mua ngay." Cô không chờ Bùi Cận Bạch kịp phản ứng đã vội vàng chạy đi.
"Em đền đi."
Bùi Cận Bạch bị điều kiện đổi cách xưng hô còn phải uống nước nóng của Cố Thư Di làm cho bật cười, thậm chí không nhịn được mà đau đầu.
Sau đó lúc Cố Thư Di ngước mắt đối diện với ánh mắt của người đàn ông, cô nhận ra dường như mình bắt đầu hiểu cảm giác của những đôi tình nhân lưu luyến chia tay dưới cổng ký túc xá rồi.
Bùi Cận Bạch ngồi đó lau tóc, lúc này mặc dù nhà ăn chưa bắt đầu bán cơm nhưng gọi một cốc nước nóng thì không thành vấn đề.
Bùi Cận Bạch nhìn thấy Cố Thư Di quay lại với một cái khăn lông trên tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc này không phải giờ ăn nhưng trong nhà ăn vẫn có khá nhiều sinh viên vào trú mưa.
Lúc trước khi đến dinh thự Cảnh Nam, cô chỉ toàn mang theo quần áo mùa đông.
Bãi đỗ xe trong trường.
Cố Thư Di nhận lấy ánh mắt của Bùi Cận Bạch, hơi căng thẳng hít sâu một hơi.
Căn hộ ở tầng mười tám của dinh thự Cảnh Nam là chỗ ở mà nhà họ Bùi, người lớn trong nhà Bùi Cận Bạch âm thầm sắp xếp cho cô vợ sắp cưới nghèo khó của anh nhưng cô không muốn lấy thân phận đó đứng trước mặt anh nữa, cô muốn mình chỉ đơn thuần là Cố Thư Di mà thôi.
Bùi Cận Bạch đồng ý với chuyện đó.
Bên dưới ký túc xá nữ thường có các chàng trai đứng đợi bạn gái nhưng trước đây đi ngang qua, Cố Thư Di chưa bao giờ để ý đến bọn họ, cho đến hôm nay, cô mới nhận ra cảm giác đó thật kỳ diệu.
Là thủ khoa nên đương nhiên việc cô chọn trường đại học nào được nhà trường và cả sở giáo d·ụ·c địa phương quan tâm nhưng Triệu Tân Mai không thể thuyết phục cô thay đổi nguyện vọng ở lại trong tỉnh như những gì bà ta mong muốn.
[Nói thật là ảnh chụp lén trai đẹp trên tàu điện ngầm của mình đều là loại này.]
Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Cố Thư Di nhưng không ngờ cô lại căng thẳng đến mức này.
Cố Thư Di nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, lấy chiếc áo khoác trên đầu xuống, sau đó nhìn thấy tóc Bùi Cận Bạch đã ướt một nửa, trên áo len còn dính không ít nước.
[Đáng để bắt lấy!!]
Cố Thư Di muốn nói rằng bức ảnh này thực sự là cô chụp lén.
Dù vậy nhưng bị bạn cùng phòng bắt gặp vẫn hơi xấu hổ, Cố Thư Di mỉm cười với Tào Tiểu Vi, sau đó giới thiệu cho Bùi Cận Bạch: "Bạn cùng phòng của em."
"Anh có thể uống hết cốc nước nóng này không?"
Bùi Cận Bạch vỗ nước dính trên áo khoác của mình, nghe Cố Thư Di hỏi tại sao không cùng nhau che, không nhịn được mà thở dài lại buồn cười: "Cố Thư Di, chúng ta không phải đang quay quảng cáo hay đóng phim truyền hình."
Sau đó anh nhìn qua màn mưa, hỏi Cố Thư Di, người quen thuộc đường xá hơn: "Mình đi đâu đây?"
Cố Thư Di nhận ra mình và Bùi Cận Bạch đều không mang theo sách hay ba lô, vừa hay nơi bọn họ muốn đến lại cách khá xa các tòa nhà.
[Nhưng mà có thể đỡ được góc chụp c·h·ế·t chóc của cậu, bản lĩnh của thanh niên này không đùa được đâu.]
Cố Thư Di kéo vali, quẹt thẻ qua cổng, lên lầu.
Mấy ngày nay hệ thống sưởi còn chưa tắt, nhà ăn cũng không quá lạnh nhưng Cố Thư Di nhớ lại lần trước Bùi Viễn Phong nằm viện mà không được để lộ ra ngoài vì sẽ ảnh hưởng đến giá cổ phiếu của Hòa Quang, người leo lên được vị trí này thì cơ thể càng quý giá hơn.
Đó chính là bức ảnh được chụp trong lễ kỷ niệm thành lập trường năm ấy, cô mặc chiếc áo phông của tình nguyện viên buổi lễ kỷ niệm, trên người đeo dải băng đỏ "Chúc mừng 100 năm thành lập trường đại học Sư phạm", buộc tóc đuôi ngựa tràn đầy sức sống.
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di, nghĩ cô gọi tên đầy đủ của anh hay là "Cận Bạch" đều được.
Không gian lặng yên, bầu không khí xung quanh hai người dường như cũng trở nên mập mờ và đặc quánh lại, nhiệt độ cũng dần tăng lên.
Đường Điền: [Lúc nào dẫn về cho tớ gặp mặt nhé, hì hì.]
Cô chỉ có thể dùng một tay nắm lấy tay người đàn ông, một tay che trên đầu mình, định dẫn anh chạy về phía nhà ăn gần nhất nhưng giây tiếp theo trên đỉnh đầu cô bỗng nhiên tối sầm.
Quần áo của Cố Thư Di không nhiều, quần áo mùa xuân cũng không có bao nhiêu, cho nên chỉ mang theo một cái vali nhỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thư Di đang hối hận vì sao lúc nãy mình lại nhận lấy chiếc áo khoác đó, Bùi Cận Bạch phủi phủi nước trên người và trên áo khoác, lại hỏi: "Em có mang khăn giấy không?"
Cái giá phải trả là tất cả học bổng mà Cố Thư Di nhận được từ trường học, chính phủ và một số cá nhân trong xã hội sau khi đạt thủ khoa đều bị bà ta lấy đi và trong suốt bốn năm đại học, cô đã bị bà ta cắt đứt mọi trợ cấp sinh hoạt.
Hôm nay Bùi Cận Bạch mặc một chiếc áo khoác gió màu xám, trông anh cao lớn mạnh mẽ, chỉ cần đứng đó, mấy cái cây và cảnh vật xung quanh dường như cũng trở nên đắt giá hơn không ít.
Trên môi cô vẫn còn vệt nước ướt át, đứng im th* d*c.
Cô quyết định sau khi kết thúc thực tập ở Hòa Quang sẽ dọn trở về ký túc xá.
Cô ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng thốt ra cái tên trong lòng thực ra đã âm thầm gọi từ lâu:
Mấy ngày trước cánh cửa giữ ấm vừa dày vừa nặng ở lối vào ký túc xá đã được dỡ bỏ, Cố Thư Di bước ra khỏi cánh cổng, nhìn thấy người đàn ông đang đợi bên vành đai xanh hóa.
"... Tiểu Bạch."
...
Vì vậy, anh một tay kéo vali, một tay nắm lấy tay Cố Thư Di: "Đi thôi."
Cố Thư Di do dự không biết giải thích thế nào, Đường Điền gửi một biểu cảm sờ cằm suy ngẫm sang:
Người thân và bạn bè thân thiết ở bên cạnh thì thường gọi thẳng tên anh, một vài người lớn trong nhà gọi anh là "Cận Bạch".
Còn chưa kịp phản ứng, những vết nước mưa sậm màu chi chít trên mặt đất đã nhanh chóng kết thành một mảng.
Lý do mình chọn đại học Sư phạm mà Cố Thư Di đưa ra hiển nhiên không khác nhiều lắm với phần lớn học sinh trong nước: "Điểm vừa đủ để đỗ vào trường này nên em đăng ký thôi."
Đại học Sư phạm là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước, những sinh viên có thể thi đậu vào trường này đều rất giỏi, nhất là Bùi Cận Bạch còn nhớ Cố Thư Di đến từ một trong những tỉnh có kỳ thi tuyển sinh đại học có độ khó cao nhất.
Cố Thư Di lại nhìn cốc nước nóng trong tay mình, l**m môi: "Vậy em đổi cách xưng hô nhé."
Bản năng thôi thúc khiến người ta không thể nào thỏa mãn chỉ với một cái chạm môi đơn giản. Bùi Cận Bạch khẽ cắn lên môi dưới của Cố Thư Di, chờ đến khi cô mở miệng ra, đầu lưỡi anh đẩy hàm răng, tiến vào.
Trên thế giới này có rất nhiều đôi tình nhân nắm tay nhau, trong trường học cũng vậy.
Cơ mà thật ra trong lòng Cố Thư Di đã có kế hoạch trước cho buổi chiều hôm nay rồi, cô nghiêng đầu nói: "Hay là em dẫn anh đi dạo quanh trường em nhé?"
Cố Thư Di còn cố ý chọn chỗ ngồi gần lò sưởi.
Cố Thư Di đến siêu thị, quyết định mua luôn một cái khăn lông.
Cố Thư Di nhìn thấy đối diện là Tào Tiểu Vi đang ôm vài quyển sách.
Ngay khi cô định mở miệng nói lời "xin lỗi", Bùi Cận Bạch nhìn góc áo nhăn nhúm của mình, bỗng nhiên cười khẽ: "Cố Thư Di."
"Anh uống chút nước nóng trước đi."
Mưa xuân luôn đến nhanh chóng và lạnh lẽo như vậy, thích nhất là khiến người không mang ô trở tay không kịp.
Hai người đi dạo quanh trường, Bùi Cận Bạch chăm chú lắng nghe phần giới thiệu khuôn viên trường của Cố Thư Di.
Đường Điền: [...?]
Bùi Cận Bạch lau tóc xong, nhìn thấy Cố Thư Di bưng một cốc nước nóng còn đang bốc hơi trở lại.
...
Bùi Cận Bạch gật đầu: "Đi đi."
Bùi Cận Bạch dừng lại.
Cố Thư Di đưa tay phủi đi những giọt nước trên áo len của Bùi Cận Bạch rồi lại nhìn áo khoác của anh, những lời chưa kịp nói lúc nãy bây giờ có thể nói ra: "Sao anh không che áo khoác cùng với em?"
Bùi Cận Bạch chờ đến khi Cố Thư Di từ ký túc xá đi ra, anh lập tức vươn tay nhận lấy vali của cô, nhấc mới phát hiện nó rất nhẹ.
Mùa xuân và mùa thu ở thành phố B vốn ngắn ngủi như một cơn gió.
Buổi chiều Bùi Cận Bạch trở lại trường với Cố Thư Di.
Về chuyện ảnh của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di giữ lời hứa, lén chụp một tấm gửi cho Đường Điền.
Cố Thư Di: "..."
Bùi Cận Bạch đặt vali vào cốp xe, buổi chiều bọn họ vẫn chưa có kế hoạch gì.
Trong tài liệu mà Trần Lê đưa lần trước, năm đó Cố Thư Di hình như còn là thủ khoa kỳ thi đại học ở quê bọn họ.
"Em thật sự không thể đổi cách xưng hô sao?" Bùi Cận Bạch không nhịn được hỏi.
Bùi Cận Bạch điều chỉnh hơi thở, nghe Cố Thư Di nói vậy, lúc này mới cúi đầu nhìn góc áo ngủ nhăn nhúm của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người vừa đến nhà ăn chưa được mấy giây thì bên ngoài trời đã mưa như trút nước, còn kèm theo tiếng sấm mùa xuân vang lên ầm ầm.
Bùi Cận Bạch lịch sự gật đầu với cô gái đối diện là bạn cùng phòng của Cố Thư Di.
"Tại sao em lại chọn đại học Sư phạm?" Bùi Cận Bạch nghe xong phần giới thiệu thì hỏi một câu.
Sớm biết như vậy cô đã để mình dầm mưa, hoặc để Bùi Cận Bạch che áo của cô mà về cũng được.
Cố Thư Di ngạc nhiên trước từ "thanh niên" của Đường Điền.
Cố Thư Di đặt cốc nước đầy trước mặt Bùi Cận Bạch: "Sếp Bùi uống nước nóng đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.