Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24: Chương 24

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Chương 24


Giờ phút này, cô đành trả lời: “Bà cụ Hà nói tôi và anh làm quen với nhau trên tiền đề là kết hôn, cho nên tôi cảm thấy...”

...

Bùi Cận Bạch nghe xong hơi cụp mắt, sau đó anh nhìn về phía Cố Thư Di: “Mời tôi?”

Chỉ cảm thấy vai diễn này không nhẹ nhàng như cô từng nghĩ, không phải mỗi ngày làm theo sắp xếp là xong việc.

Cố Thư Di chân thành tha thiết gật đầu: “Đúng vậy.”

Sau khi Cố Thư Di bày tỏ lòng trung thành xong thì nhìn chằm chằm vào Bùi Cận Bạch, thậm chí mắt cũng không thèm chớp.

Ở công ty, Cố Thư Di tất nhiên không có cơ hội gặp mặt Bùi Cận Bạch một mình để mời anh.

Những hộ gia đình cùng ở chung một tòa nhà ngẫu nhiên gặp nhau ở thang máy là chuyện hết sức bình thường.

Quả nhiên, không thể trách cô không nỗ lực chủ động, là do cậu ấm cao quý nhà giàu bị người lớn trong nhà nhét cho một đối tượng xem mắt nên không vui, cô cũng hết cách.

Cố Thư Di nghe xong thì yên tâm hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh có thể giúp tôi chứ?” Trần Lê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Thư Di, đành phải trả lời chuyện này anh ấy cần về kiểm tra tỉ mỉ hơn, có kết quả sẽ nói cho cô biết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di sắp cúi đầu xuống đất và vành tai bắt đầu ửng đỏ.

Lại nhớ đến câu “bà cụ Hà sẽ rất vui khi nhìn thấy cô chủ động”, Cố Thư Di giật mình, cuối cùng bỗng nhiên thở dài.

“Đâu có.” Cố Thư Di cười gượng hai tiếng, do bị vạch trần trực tiếp nên cô đành căng da đầu nói thẳng vào chủ đề chính: “Tổng giám đốc Bùi, à thì, xin hỏi cuối tuần này anh có rảnh không?”

Đặc biệt là Bùi Cận Bạch anh không thích trả lời wechat cho lắm thì phải.

“???”

Trần Lê nhận cái khom lưng này, anh ấy ngồi trên ghế trở tay không kịp, nói: “Cô quá khách sáo rồi.”

Cố Thư Di ngẩng đầu nhìn mặt Bùi Cận Bạch lần nữa.

Bùi Cận Bạch: “Tôi biết.”

Cô nhận được câu trả lời là cô xem Hòa Quang của chúng ta là công ty gì chứ.

Cố Thư Di nhanh chóng đồng ý, sau đó tự ngẫm nghĩ về chiều chủ nhật có thể rảnh rỗi, nghiêm túc tự hỏi.

Vẻ mặt Cố Thư Di thành khẩn, nói: “Tôi muốn hỏi ngày nào tổng giám đốc Bùi khá rảnh, sau đó tôi sẽ hẹn anh ấy vào ngày đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau đó ông ấy tươi cười tỏ vẻ dù thế nào thì tiền hàng tháng vẫn sẽ gửi, cô Cố không cần phải có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì.

Cô thấy biểu cảm của người đàn ông hình như nháy mắt kinh ngạc, sau đó ý thức được gì, đôi mắt chậm rãi nhìn xuống dưới.

Lúc trước cô cầm tấm thẻ này, biết nó dùng để chi tiêu cho việc hẹn hò, phần dư lại cô có thể tự tiêu xài nên rất vui, ai ngờ hiện tại không dùng lấy một đồng, còn nguyên nằm trong túi mình. Tiền tích lại ngày càng nhiều, bị ép kiếm lời từ trung gian và số tiền ngày càng nhiều khiến Cố Thư Di cảm thấy bất an. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Anh có rảnh không?” Cô hỏi lại lần nữa.

Bùi Cận Bạch: “Vì sao?”

“Tôi nghĩ bà cụ Hà sẽ rất vui khi nhìn thấy cô chủ động.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cố Thư Di nghĩ cặn kẽ trước khi quyết định đi tìm Trần Lê hỏi trước.

Anh đang nghĩ ngợi gì đó rồi thờ ơ nói: “Cuối tuần này tôi rất bận.”

Nói xong, ông ấy lấy lý do biệt thự Thanh Sơn còn nhiều việc để tạm biệt.

Cô im lặng một lúc rồi thở dài lắc đầu, cuối cùng quyết định vẫn nên giáp mặt trực tiếp hỏi đối phương thì hơn.

Trần Lê nói cho cô biết chiều chủ nhật tuần này trên lịch anh sẽ rảnh.

Thế nhưng cũng có thể là do wechat với cô không có chuyện gì cần thiết phải trả lời ngay, người quan trọng chắc chắn sẽ trả lời trong giây lát.

Hách Như Đức dùng ánh mắt cho Cố Thư Di một câu trả lời khẳng định.

Tứ chi đều tiếp xúc.

Quả nhiên, việc cô xuất hiện ở tầng -1 vừa nhìn là biết có ý đồ.

Còn có lựa chọn này à?

Cố Thư Di đối diện với ánh mắt của người đàn ông, không có mặt mũi nói hai chữ “hẹn hò” ra: “Tôi muốn hẹn anh ăn một bữa cơm, sau đó cùng nhau đi xem phim, được chứ?”

Buổi tiệc doanh nghiệp thành công, công việc của tổng giám đốc trở lại như thường ngày, Cố Thư Di rảnh rỗi xem lại số tiền trong thẻ mà bà Hà cho cô, cuối cùng dốc hết can đảm đến tìm Hách Như Đức một chuyến.

Cố Thư Di mỉm cười bước đến nói: “Trùng hợp quá.”

Cố Thư Di căng da đầu, tiếp tục tỏ vẻ: “Anh có thể giúp tôi sắp xếp lịch trình của tổng giám đốc Bùi không?”

“...”

Sau cái đêm Bùi Cận Bạch hỏi Cố Thư Di có muốn đến Vệ thị không, cô đã lo lắng đề phòng suốt cả một tuần trời, ngày nào cũng làm việc trong nơm nớp lo sợ.

Làm tổng trợ lý CEO, anh ấy luôn phụ trách cập nhật sắp xếp lịch trình của Bùi Cận Bạch.

Hẹn như thế nào, hẹn ở đâu, nhắn tin hay mời thẳng mặt, mỗi một bước không thể chọn bừa.

Thang máy đã đến, cửa mở ra nhưng hai người chưa vào trong ngay.

Làm tổng giám đốc Hòa Quang, thường ngày lịch làm việc của Bùi Cận Bạch vô cùng bận rộn, dù cuối tuần thì thời gian nghỉ ngơi không nhiều.

Một nhân viên thực tập muốn gặp tổng giám đốc không dễ dàng gì nhưng gặp tổng trợ lý và nói vài ba câu với anh ấy thì không khó khăn như thế.

Sau giờ tan tầm, cô chờ ở một quán ăn dưới lầu một dinh thự Cảnh Nam nửa ngày, cuối cùng cũng chờ được xe của Bùi Cận Bạch lái vào vị trí.

Khi Bùi Cận Bạch chờ thang máy, anh nghe thấy có người gọi anh.

Cố Thư Di nghe thế thì ngẩn ra.

Đối diện với ánh mắt đó, Cố Thư Di không khỏi cúi đầu.

Cố Thư Di không hỏi qua wechat, cô trực tiếp nhân thời gian nghỉ giữa giờ trên công ty tìm anh ấy hỏi.

Chương 24: Chương 24

Tiếp theo cô phát hiện hẹn người ta, mà nhất là người như Bùi Cận Bạch không phải một việc đơn giản.

Thế nhưng sau đó không ai nhắc lại chuyện này, tổng giám đốc làm việc như thể chưa từng có gì xảy ra.

Lúc này Cố Thư Di mới nhìn đến bản thân trong lúc nóng vội đã túm lấy cánh tay Bùi Cận Bạch, đối với tổng giám đốc thường ngày người sống chớ chạm vào mà nói, đây là hành vi đi quá giới hạn.

Cố Thư Di gật đầu, đang định nói nếu thế thì không làm phiền tổng giám đốc Bùi nữa, người đàn ông trước mặt cô chợt lên tiếng.

“Xuống xe đi.”

...

Cô nghĩ nếu Bùi Cận Bạch nói với cô anh không rảnh thì cô cũng chấp nhận, dù sao bản thân cô đã thử nỗ lực, chẳng qua nhiệm vụ vai diễn được giao quá khó.

Cố Thư Di hiểu Trần Lê dò hỏi thì hít sâu một hơi, dứt khoát nói thẳng là mình muốn hẹn tổng giám đốc Bùi cùng ăn một bữa cơm rồi đi xem phim.

Nói tiền tháng sau không cần gửi cũng được.

Ngày kế tiếp sau khi Cố Thư Di tìm Trần Lê, cô nhận được câu trả lời của anh ấy.

Cố Thư Di nhận được câu trả lời, tuy khóe môi vẫn cong lên như cũ nhưng ánh sáng trong mắt tối dần đi.

Cố Thư Di thật lòng nói tháng sau không cần gửi tiền.

Bởi vì hai tháng trước cô không cần tiêu đến một đồng khi ra ngoài.

Cố Thư Di: “...”

Sau đó cô đối mặt với một Trần Lê nghi ngờ không biết mục đích cô đến làm gì, quanh co lòng vòng hỏi mấy câu khác trước rồi cuối cùng mới mở miệng hỏi lịch trình gần đây nhất tổng giám đốc Bùi rảnh khi nào.

Cố Thư Di vẫn không yên tâm, cô cố tình hỏi chị Lưu xem những nhân viên trước có ai đang yên đang lành bị tổng giám đốc cho thôi việc không.

Ở Hòa Quang không có cái kiểu nhân viên đến ba mươi lăm tuổi là bắt đầu trở mặt vô tình, cắt giảm biên chế. Số nhân viên trên bốn mươi tuổi làm việc ở công ty không ít, nếu không mắc phải lỗi sai trầm trọng thì Hòa Quang sẽ không tùy tiện thôi việc bất cứ nhân viên nào.

Cô nói xong thì thấy nụ cười của Trần Lê như cứng đờ ở trên mặt.

“Tổng giám đốc Bùi.”

“Hay là anh cảm thấy ngoài ăn cơm và đi xem phim, nên làm việc khác thích hợp hơn?” Cố Thư Di đối mặt với Bùi Cận Bạch hít sâu một hơi, cô nở nụ cười chân thành. lễ phép hỏi.

Cố Thư Di cầm tấm thẻ như củ khoai nóng, nghe từ giọng điệu của Hách Như Đức, suất diễn này của cô có lẽ không thể kết thúc sớm.

Cố Thư Di “ồ” một tiếng.

Cô “à” một tiếng, xác định đã nhận được câu trả lời, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

“Nếu không cô tự mình đi hỏi tổng giám đốc Bùi một câu xem?” Trần Lê thử đề nghị với Cố Thư Di đến tìm anh ấy.

Ánh mắt người đàn ông bình tĩnh nhìn cô thật kỹ, hiển nhiên muốn cô trung thực thành thật nói ra nguyên do.

Trần Lê bị hỏi vấn đề này thì sửng sốt một lúc rồi sau đó nhìn Cố Thư Di rõ ràng có việc cần hỏi, hỏi thẳng là cô hỏi thăm thời gian rảnh rỗi của tổng giám đốc Bùi để làm gì.

Anh đối diện với vẻ mặt sợ hãi của Cố Thư Di, đột nhiên không muốn nhìn nữa: “Không đi thì thôi.”

Anh ấy nói có thể chiều chủ nhật tổng giám đốc Bùi có thời gian rảnh, cô có thể đi hỏi tổng giám đốc Bùi xem có chấp nhận lời mời của cô không. Tuy nhiên để lộ lịch trình của sếp tổng không ổn lắm, cho nên trăm nghìn lần đừng khai ra anh ấy nói cho tổng giám đốc Bùi biết.

“Xin lỗi tổng giám đốc Bùi, tôi...” Nháy mắt Cố Thư Di như chạm vào đống lửa rụt tay về, nói năng lộn xộn tự giải thích cho bản thân: “Tôi...”

Hách Như Đức nghe Cố Thư Di đến tìm ông ấy thì vẻ mặt cực kỳ kinh ngạc, trên mặt như viết rõ một câu “Vẫn chưa dùng đến số tiền đó à?”.

Bùi Cận Bạch nghe lời mời của Cố Thư Di.

Bùi Cận Bạch nhìn nụ cười xinh đẹp của Cố Thư Di, hỏi: “Cô mua xe à?”

Bùi Cận Bạch liếc mắt nhìn Cố Thư Di: “Cô hỏi cái này làm gì?”

Cô chưa nói dứt lời đã không nói thêm được nữa.

“Nếu cậu ấy không chủ động hẹn cô thì cô có thể chủ động hẹn cậu ấy mà.” Hách Như Đức cười nói với Cố Thư Di.

Cố Thư Di đột nhiên nhớ đến giọng nói gửi từ wechat “Bùi Cận Bạch, cả đời này em hận anh” mà cô ngẫu nhiên nghe thấy.

Cố Thư Di ngẩng phắt đầu lên.

Bùi Cận Bạch hờ hững nói: “Tôi có thể dành ra hai tiếng cho cô.”

Đương nhiên có lựa chọn này.

Trần Lê gượng gạo cười, nói là cái đó phải được tổng giám đốc Bùi đồng ý mới được.

“Cám ơn tổng trợ lý Trần.” Cố Thư Di hơi khom lưng, lễ phép cảm ơn Trần Lê.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Chương 24