Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Chương 17
Đây là chiếc áo phao cô mới mua để sống qua mùa đông năm nay, gần một nghìn lận đấy.
Cố Thư Di nhìn chất lỏng màu vàng nhạt trong cốc, phía trên còn phủ một lớp bọt trắng nữa.
"Mời hai vị dùng bữa." Nhân viên phục vụ rót đầy cốc đầu tiên cho hai người rồi nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì vậy Cố Thư Di dùng cả hai tay bưng cốc bia lên nói với Bùi Cận Bạch: "Tổng giám đốc Bùi."
Bia nặng mùi hơn rượu hoa quả một chút, cũng không có vị ngọt, chẳng qua đối với người trưởng thành thì mùi vị này cũng không khó uống lắm, coi như trong phạm vi chấp nhận được.
"Được, hai người chờ chút nhé." Ông chủ điền thêm bia vào tờ giấy gọi món rồi xoay người rời đi. Cố Thư Di ngồi trên ghế cảm thấy hơi bứt rứt. Cô vẫn chưa hiểu rõ ý đồ của Bùi Cận Bạch khi dẫn mình đến chỗ này.
Bùi Cận Bạch không khỏi nhìn chai bia còn chưa uống hết một nửa trong tay Cố Thư Di.
Bùi Cận Bạch vẫn đang quan sát dáng vẻ ăn uống thoải mái của cô.
"Anh uống cái gì tôi uống cái đó." Là một nhân viên chuyên nghiệp và có tố chất, tất nhiên Cố Thư Di biết đi ra ngoài phải đặt nhu cầu của ông chủ lên hàng đầu.
Cố Thư Di nhìn xuống tay Bùi Cận Bạch, hình như đến lúc này cô mới nhớ ra mình quên mặc áo khoác.
Bùi Cận Bạch túm chặt cánh tay Cố Thư Di. Thấy cô như vậy, anh không thể làm gì khác hơn là cầm chiếc áo phao đang vắt trên ghế lên đưa cho cô: "Mặc áo khoác vào đi."
Nghe cô nói vậy, Bùi Cận Bạch quay sang chốt luôn với ông chủ: "Thế chọn bia đi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đây là nơi anh cố ý chọn để đi hẹn hò với cô.
Lúc này trong quán cũng có bàn khách vừa ăn xong.
Quả nhiên anh vẫn chê đồ ăn trong mấy quán vỉa hè như này không sạch sẽ.
Nghe thấy mấy chữ "đi hẹn hò", Cố Thư Di phải mất một lúc để phản ứng. Cô ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Bùi Cận Bạch đi thanh toán xong quay về thì thấy cô đã gục đầu trên bàn từ bao giờ. Anh nhíu mày gọi: "Cố Thư Di?"
Cố Thư Di biết rõ thân phận của anh, cũng đã từng tới những nhà hàng sang trọng ăn những món sang chảnh với anh rồi, thế mà bây giờ anh lại đưa cô tới một nơi như thế này để hẹn hò. Anh cho rằng cách làm của mình đã rõ ràng lắm rồi.
Bùi Cận Bạch cầm lấy thực đơn gọi món trước.
Thứ đập vào mắt Cố Thư Di là một tờ thực đơn mỏng manh, bên trên còn dính cả dầu mỡ nữa.
Sau đó cánh tay Cố Thư Di bị ai đó kéo về phía sau một cái.
Việc làm ăn buôn bán của quán này rất tốt, mấy bàn trong quán đều đã có khách ngồi. Các vị khách vừa uống rượu vừa chuyện trò rôm rả. Thậm chí mấy bàn được bày thêm bên ngoài quán cũng đầy người. Hình như chiếc bàn mà hai người bọn họ vừa ngồi xuống này là bàn trống cuối cùng còn lại trong quán.
Nghĩ vậy, Cố Thư Di bèn giơ tay nhận lấy cái áo phao trong tay Bùi Cận Bạch. Áo phao vừa nặng vừa dày mà Cố Thư Di thì đang say nên nhất thời không để ý mặc lộn tay áo, tay phải xỏ vào ống tay trái.
Cố Thư Di thấy Bùi Cận Bạch làm ông chủ đã ngửa đầu dốc sạch trơn nên cô cũng chỉ có thể uống theo.
Cố Thư Di đi theo Bùi Cận Bạch tới chỗ mà ông chủ chỉ cho.
Thấy Cố Thư Di mời mình, Bùi Cận Bạch cũng cầm cốc bia lên nhẹ nhàng cạn ly với cô.
Nghe có người gọi tên mình, Cố Thư Di chậm rãi ngẩng đầu lên.
Anh hoàn toàn không có ý kiến gì với việc Cố Thư Di vừa ăn vừa uống bia. Nhưng dáng vẻ "sao cũng được" này của anh nhanh chóng biến mất sau khi hai người ăn xong chuẩn bị rời đi. Lý do là vì anh phát hiện ra hình như Cố Thư Di không đứng dậy nổi.
Một người có mơ mộng hão huyền muốn một bước lên mây đến mấy mà bị đưa tới chỗ này hẹn hò thì cũng phải tỉnh ngộ và cảnh giác thôi.
...
Cô cầm tấm thẻ mỗi tháng có thêm năm trăm nghìn rồi đồng ý với bà cụ Hà sẽ qua lại với cháu trai bà ấy với mục đích cuối cùng là kết hôn.
Ông chủ nhanh nhẹn nhận lấy thực đơn, lại điền thêm hai ký hiệu lên đó rồi hỏi tiếp: "Hai người muốn uống gì không?"
Hẹn hò mà Bùi Cận Bạch nói là dẫn cô tới một quán nướng ven đường ăn đêm ư?
Gần đây nhiệt độ hạ xuống nên ngoài trời rất lạnh.
Trong khoảnh khắc đó, cô chợt cảm thấy thật hoang đường.
Những vị khách khác trong quán vừa ăn thịt uống rượu vừa trò chuyện rôm rả, còn Cố Thư Di và Bùi Cận Bạch thì không nói năng gì.
Cố Thư Di lại nhìn Bùi Cận Bạch.
Bởi vì cô nhớ là hình như mình đâu có làm sai chuyện gì đâu nhỉ?
Nhưng bây giờ... Bây giờ... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho nên tối nay bọn họ không về nhà mà tạm thời đổi chỗ hẹn sang quán nướng à?
Cố Thư Di không nhịn được mà quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Cố Thư Di ngồi đối diện lại không để ý đến ánh mắt của Bùi Cận Bạch.
Mà ngay lần đầu tiên hai người gặp riêng Bùi Cận Bạch cũng đã nói rõ với cô rằng anh sẽ tôn trọng ý kiến của bà nội, sau này thỉnh thoảng sẽ hẹn gặp cô rồi mà.
Có điều nghĩ mãi không ra nên cô lười không muốn nghĩ nữa. Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên. Chưa đầy hai phút sau món nướng đầu tiên đã ra.
"..." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 17: Chương 17
Trước giờ cô luôn cho rằng một người như Bùi Cận Bạch sẽ cảm thấy ăn uống ở mấy nơi vỉa hè này sẽ ngộ độc.
Nhân viên phục vụ còn đưa ra thêm hai chai bia rồi khui nắp ngay trước mặt hai người.
Bỗng nhiên anh cảm thấy quyết định dùng buổi hẹn hò ở quán nướng này để thức tỉnh cô là một quyết định sai lầm.
Bùi Cận Bạch không thể làm gì khác hơn là nói với Cố Thư Di: "Đứng dậy, đi thôi."
Thứ đập vào mắt Bùi Cận Bạch là một khuôn mặt đờ đẫn với hai gò má đỏ bừng.
Sau đó cô quay sang nhìn khuôn mặt bình tĩnh như không của Bùi Cận Bạch. Anh làm như mình vừa nói ra một chuyện bình thường vậy, còn cô thì thậm chí còn chẳng nói nổi nên lời.
Bùi Cận Bạch: "Cô không muốn đi hả?"
Bùi Cận Bạch quan sát dáng vẻ im lặng nhìn chằm chằm thực đơn của Cố Thư Di.
Cuối cùng xe của bọn họ dừng lại trước cửa một nhà hàng nướng. Vì đang là giờ ăn tối nên nhà hàng rất đông khách.
Cố Thư Di thầm lắc đầu thở dài, sau đó cô cắn một miếng thịt dê nướng rồi cầm cốc bia trước mặt lên nhấp một ngụm.
Bùi Cận Bạch chọn món xong lại chuyển thực đơn qua cho Cố Thư Di, anh còn đưa cả bút cho cô nữa: "Cô xem đi."
Bàn của mấy quán nướng kiểu này thường vừa lùn vừa nhỏ, chẳng qua trong quán có lò sưởi nên rất ấm áp. Cố Thư Di bèn cởi áo phao ra vắt lên ghế dựa rồi mới ngồi xuống. Ông chủ cũng nhanh nhẹn đưa thực đơn và bút tới cho bọn họ.
"Làm gì có!" Cố Thư Di lập tức đáp ngay.
Cố Thư Di ngồi trên xe sững sờ nhìn địa điểm hẹn gặp mặt mà Bùi Cận Bạch chọn.
Trước đây cô chỉ từng uống chút rượu hoa quả trong quán karaoke mà thôi.
Sau khi nướng than xong, đồ ăn đã chuyển sang màu cánh gián đẹp mắt được rắc thêm hành hoa xanh biếc. Ánh đèn ấm áp trong quán góp phần giúp đồ ăn trở nên ngon miệng hơn. Trong tiết trời đầu đông này, món ăn được nướng trên lửa than dường như lại thơm ngon hơn hẳn.
Cô sẽ nhận ra anh không hề có ý định muốn đưa cô lên trời.
Trong đó có một bàn bày đầy chai rỗng, vị khách này cũng say nên đang được mấy người bạn dìu ra ngoài.
Cô xem thực đơn một hồi sau đó cầm bút lên viết thêm mấy món mình muốn ăn xuống phía dưới những món Bùi Cận Bạch đã chọn. Viết xong cô mới đưa thực đơn lại cho ông chủ.
Cố Thư Di nuốt một ngụm nước miếng.
Cốt truyện NPC này càng ngày càng khó hiểu.
"Xin hỏi anh đi mấy người vậy?" Ông chủ nhiệt tình chào hỏi.
"Được, vậy mời hai người qua bên này." Ông chủ vội vàng sắp xếp bàn cho bọn họ ngồi.
"Ăn đi." Sau khi uống cạn cốc đầu tiên, Bùi Cận Bạch động tay cầm một xâu thịt nướng lên trước.
Cố Thư Di nhớ rằng trước đây mình đã từng tưởng tượng ra cảnh Bùi Cận Bạch, Trần Lê và mình cùng đứng trước một quán ven đường ăn mì xào, không ngờ giờ phút này cảnh tượng đó thành sự thật rồi cô lại thấy sợ c·h·ế·t đi được.
Vừa rồi anh cứ tưởng Cố Thư Di càng ăn mặt càng đỏ là do bị lò sưởi trong quán hun nóng. Đến giờ phút này Bùi Cận Bạch mới ý thức được rằng không chỉ có mỗi lò sưởi mới có thể khiến mặt một người đỏ đến mức này.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Bùi Cận Bạch, đang định hỏi anh hay là uống sprite hoặc coca thì nghe ông chủ quảng cáo: "Gần đây quán chúng tôi đang có hoạt động bia XX, một lon 550ml, mua một tặng một, hai người có muốn thử không?"
Có điều đồ ăn ở quán này khá ngon. Cố Thư Di vùi đầu ăn liên tục, đến khi cô ngước mặt lên lần nữa mới phát hiện ra trước mặt Bùi Cận Bạch chỉ có mấy cây tăm trúc mà thôi.
"... Ồ." Cố Thư Di nhìn chằm chằm Bùi Cận Bạch chốc lát. Sau giây phút đờ đẫn, hiển nhiên là cô vẫn còn nhận ra anh là ai nên nghe anh gọi về, cô cũng vô thức chống bàn đứng dậy định đi thẳng ra ngoài.
Bùi Cận Bạch: "Hai người."
Bùi Cận Bạch vốn định hỏi Cố Thư Di muốn uống gì, có điều ông chủ đã nói vậy rồi, lại nghĩ đến mục đích chính khi dẫn Cố Thư Di tới đây của mình nên anh thay đổi câu hỏi thành: "Cô uống bia không?"
Lần trước Trần Lê đã từng dạy cô rằng khi đi ra ngoài dùng bữa với ông chủ thì chuyện đầu tiên mà cấp dưới phải làm là mời ông chủ một cốc.
Những món nướng còn lại nhanh chóng được nhân viên phục vụ bưng lên.
Bùi Cận Bạch xuống xe trước rồi nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.
Cố Thư Di cẩn thận hỏi ngược lại: "Anh muốn uống không?"
Cốc bia cũng không lớn lắm nên sau khi cạn xong Bùi Cận Bạch uống một hơi cạn sạch.
Bấy giờ Cố Thư Di mới nhớ ra hình như vừa rồi cả mình và Bùi Cận Bạch đều chưa gọi đồ uống.
Mọi chuyện sau đó cứ vậy mà được quyết định. Cố Thư Di cũng xoay người ngồi thẳng lại nhìn chằm chằm phía trước không chớp mắt.
Bùi Cận Bạch vẫn đang thản nhiên lái xe không biết định đi đến chỗ nào. Giọng điệu Cố Thư Di đã căng thẳng hơn hẳn, thậm chí cô còn định túm lấy cánh tay Bùi Cận Bạch nữa: "Tổng giám đốc Bùi..."
... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thư Di cũng đặt cốc bia trong tay xuống: "Cảm ơn tổng giám đốc Bùi."
Chắc chắn không thể nào chỉ đơn giản là đột nhiên anh thèm ăn nướng được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.