Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Chương 11
Cố Thư Di đậu phỏng vấn rồi ư?
Cho nên hiện tại Bùi Cận Bạch chỉ “ừ” một tiếng, tiếp tục lật tập tài liệu trong tay sang trang khác: “Thì cứ cho đậu thôi.”
Có đánh c·h·ế·t Trần Lê cũng không ngờ rằng Cố Thư Di lại đậu phỏng vấn.
Quả là một sinh viên ở thành phố vừa xuất sắc vừa xinh đẹp điển hình. Chẳng trách bà cụ Hà lại ưng ý, muốn cô làm cháu dâu.
Thành quả xin việc của Đường Điền trong mùa tuyển dụng này không được tốt cho lắm. Chuyên ngành thuộc khối Xã hội luôn bị xếp bét trong ngày hội tuyển dụng. Cho nên Đường Điền định học theo cách lần trước Cố Thư Di bảo, trước hết đi kiếm một chỗ thực tập đã, đợi mùa xuân năm sau tái chiến.
Cho dù Cố Thư Di cảm thấy mình đậu được là nhờ đi cửa sau thông qua Bùi Cận Bạch nhưng khi nhận được bức thư mời này, tâm trạng của cô vẫn vui không thua gì năm xưa nhận được giấy trúng tuyển đại học.
Mà không biết rằng vị thực tập sinh này tới đây là vì tổng giám đốc của bọn họ.
“Đã đậu phỏng vấn rồi.” Trần Lê nói nốt mấy chữ cuối xong, cúi đầu xuống.
Bùi Cận Bạch nghe vậy mới gấp tài liệu trong tay lại.
Nghĩ tới Bùi Cận Bạch lòng dạ khó dò, Cố Thư Di thầm thở dài.
Sau khi về tới dinh thự Cảnh Nam, việc đầu tiên Cố Thư Di làm là mở máy tính lên kiểm tra hộp thư đến.
Lúc này, Trần Lê đang há to miệng đứng trong gió.
Người đàn ông nghe xong một lần nữa ngước mắt lên.
Trần Lê lập tức đưa ra kiến nghị: “Hay là để tôi bảo phòng nhân sự đánh trượt, hoặc là điều cô ấy sang phòng khác nhé?”
Cố Thư Di lập tức nở nụ cười, thực sự không thể đoán ra được suy nghĩ của người đàn ông này, cũng biết câu nịnh nọt vừa rồi của mình hơi buồn nôn, không biết anh có thích kiểu đó hay không, lỡ như nịnh bợ sai chỗ, giẫm trúng vào bãi mìn thì nguy to.
Cô không hề để ý tới ánh nhìn của những người khác đang có mặt ở đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Về cuộc phỏng vấn kéo dài hai mươi tư phút mà cả đôi bên đều không nhận thức đúng về thân phận của đối phương đó, lúc ấy gặp cô xong anh cũng đã cho cô qua.
Sau đó, cô cố ý nhắn tin cảm ơn Bùi Cận Bạch và Trần Lê.
Không phải cô không nghĩ tới chuyện dù sao mình cũng là sinh viên, Bùi Cận Bạch cũng biết cô là sinh viên, cô chỉ cần tặng cho anh một ít đồ thủ công hoặc bánh quy tự làm để bày tỏ tấm lòng là được. Thế nhưng nghĩ kĩ lại, cô cảm thấy bánh quy hay đồ thủ công thì phải là người mà tổng giám đốc thích tặng cho anh thì mới có ý nghĩa.
Chẳng qua cô cũng chỉ là một sinh viên mà thôi.
Anh ấy nghẹn họng nhìn trân trân vào ông chủ của mình, không biết lúc này Bùi Cận Bạch đang nghĩ gì mà biểu cảm của anh đầy khó hiểu. Sau đó, Trần Lê lại cứng ngắc nhìn xuống đất, chuyển sang nhìn Cố Thư Di đứng giữa gió lạnh, trông cô lúc này lại càng mong manh hơn.
Cô tặng nó cho anh, ngoại trừ trông quá giản dị, mất mặt ra thì chắc là cô vừa đi, quà của cô sẽ bị cho ngay vào sọt rác.
Anh không cần thiết phải đào sâu hiểu rõ một sinh viên thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học như cô rồi mới phán xét. Hơn nữa, với tình hình hiện tại, bà nội anh vẫn thích cô, không có nhiều người có thể làm bà cụ vui vẻ như vậy.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Bùi Cận Bạch mới vừa ký xong một tài liệu, trông thấy Trần Lê đáng lẽ ra đã phải đi ra ngoài rồi, vậy mà vẫn còn đứng nán lại trong văn phòng của anh, dáng vẻ ngập ngừng như có điều muốn nói. Bùi Cận Bạch chủ động hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
...
“Được thôi.” Cố Thư Di gật đầu lia lịa.
Quả nhiên, tuy mấy câu đó buồn nôn nhưng mà vẫn hữu dụng. Vậy là được rồi.
Trần Lê trả lời rất khách khí: [Đâu có, đâu có, tất cả đều là nhờ vào nỗ lực của chính cô.]
Cố Thư Di nhìn thấy mặt Bùi Cận Bạch ửng đỏ, đôi mắt sáng trong pha lẫn đôi chút mơ màng hơi men. Anh đứng ngay sau cánh cửa, mở cửa cho cô.
Khoảng nửa phút sau, cửa mở.
Cố Thư Di cảm thấy Trần Lê c*̃ng là người rất khéo nịnh.
Cố Thư Di cứ xoắn xuýt nghĩ mãi, cho tới khi người đàn ông ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Sau này nhớ nói chuyện cho đàng hoàng.”
Vừa khéo, cô có thể tập trung hoàn toàn vào buổi phỏng vấn thực tập của Hòa Quang. Xen kẽ với đó, cô còn cùng Đường Điền đi ra ngoài vui chơi, dạo phố một chút.
Thật sự không hề vấp một chữ nào.
Cố Thư Di nói xong lại tiếp tục co người lại chờ xe tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bùi Cận Bạch không trả lời tin nhắn cảm ơn của cô.
Cho nên, trên tầng mười chín của dinh thự Cảnh Nam, Cố Thư Di cầm cặp khuy tay áo đứng trước cửa ra vào, hít sâu một hơi, nhìn đồng hồ, áng chừng lúc này Bùi Cận Bạch đã tan làm về tới nhà.
Cố Thư Di không hề mà cũng không thể gây ra được thiệt hại thực sự nào.
Cố Thư Di không buồn khách sáo, lập tức ngồi vào trong chiếc xe ấm áp, đợi Bùi Cận Bạch lên xe rồi mới nói với anh: “Cám ơn tổng giám đốc Bùi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cố Thư Di nhận được thư mời thực tập từ văn phòng tổng giám đốc của Hòa Quang, vị trí là văn thư thực tập. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hức hức, khó quá đi mất.” Lúc họ gặp nhau, Đường Điền ôm Cố Thư Di như người say rượu, rầu rĩ bảo: “Tìm việc làm khó thật đấy. Thư Di à, ký túc xá không có cậu cũng thật nhàm chán, đúng là khó sống.”
Mãi lúc này anh mới phản hồi lại hai câu vừa rồi của cô.
Nếu không phải vậy thì cô đã chẳng nảy ra mưu hèn kế bẩn đi lấy lòng bà cụ Hà.
Bùi Cận Bạch đi mở cửa xe cho Cố Thư Di.
Gần đây anh cũng không để tâm tới Cố Thư Di.
Trên tầng hai mươi ba của trụ sở chính của Hòa Quang.
Cho dù anh biết ý đồ của Cố Thư Di nhưng Hòa Quang lớn như vậy, dù cô vào thực tập cho Hòa Quang thì một thực tập sinh bình thường muốn gặp được anh gần như là chuyện không thể.
Cho nên lần đầu tiên Cố Thư Di đặt chân vào cửa hàng bán đồ xa xỉ phẩm, nghe theo gợi ý của nhân viên bán hàng, mua một cặp khuy tay áo.
Sau buổi dạ tiệc đính hôn, Cố Thư Di không nhận được thêm bất kỳ yêu cầu nào của Bùi Cận Bạch bảo cô phải làm gì.
Ít nhất phải giáp mặt nói cảm ơn mới được.
Lúc trả tiền, Cố Thư Di không khỏi xót ruột. Trong mấy năm học đại học, cô đã giành được rất nhiều học bổng, bình thường cũng đi dạy gia sư, đi thực tập cũng được trả lương, cho nên sau khi trừ đi chi phí sinh hoạt, cô vẫn còn để dành được một khoản nho nhỏ. Lần này đi mua cặp khuy tay áo này đã đốt mất gần một nửa khoản tiết kiệm của cô.
Mấy năm gần đây Hòa Quang tuyển dụng rất gắt gao, ngay cả khi chỉ tuyển thực tập sinh thôi thì mức độ cạnh tranh vẫn rất khốc liệt, nhất là văn phòng tổng giám đốc còn cực kỳ khó tính, không thích tuyển dụng người mới. Mặc dù thành tích học tập của Cố Thư Di khá tốt nhưng còn có rất nhiều người có CV đẹp hơn cô nộp hồ sơ vào Hòa Quang.
Không phải đột nhiên anh đổi tính, bắt đầu tin tưởng cô chỉ là một sinh viên đại học quen biết bà nội mà không hề có chút ý đồ nào, mà là do cuộc sống của anh có quá nhiều việc. Về những việc có liên quan tới Cố Thư Di, anh đã thăm dò xong, biết cô là hạng người gì, biết cô đang nói dối, cũng biết cô là người thận trọng, tính toán từng bước, như vậy là đủ rồi.
Có thể Bùi Cận Bạch cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ tiện tay thì giúp, không có gì đáng kể nhưng cô không thể cũng vì cảm thấy đây là việc nhỏ mà không làm chuyện nên làm.
Trần Lê đường đường là trợ lý tổng giám đốc nhưng trước nay anh ấy vẫn luôn ngại ngùng, không tài nào mặt dày nói ra câu mình lạnh chút cũng không sao, quan trọng là sếp không bị lạnh là được. Thế nhưng qua miệng Cố Thư Di, câu này lại được nói ra đầy lưu loát, tự nhiên.
Cô không quẹt thẻ mà bà cụ Hà cho mình.
Trần Lê cảm thấy chuyển Cố Thư Di sang phòng khác thì sẽ an toàn hơn. Đến lúc đó cho dù có bị hỏi thì cũng có thể nói là công ty cảm thấy tài năng của cô hợp với phòng kia hơn.
Trần Lê nghĩ mãi, cuối cùng cũng nói: “Tổng giám đốc Bùi, về chuyện lần trước cô Cố Thư Di muốn tới thực tập tại công ty, anh đã đồng ý cho cô ấy một cơ hội, hiện tại cô ấy…”
Cô đã lọt được vào vòng phỏng vấn cuối cùng của Hòa Quang rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả.
Cố Thư Di hài lòng khụt khịt mũi.
Chỉ có điều tới lúc này Trần Lê mới bắt đầu phát hiện ra hình như mình không hiểu Cố Thư Di.
Cố Thư Di vỗ nhẹ tay Đường Điền để an ủi cô ấy, cô cũng biết rằng mấy năm nay tình hình của sinh viên bình thường mới tốt nghiệp như bọn họ thực sự rất khó khăn.
Sau đó anh chợt nhớ ra đúng là lúc trước anh đã từng gặp Cố Thư Di.
Bởi vì cô cảm thấy đây không phải là chuyện thuộc phạm vi “hẹn hò với mục đích kết hôn”.
Cô ấn chuông cửa.
Khi Trần Lê đang nhìn Cố Thư Di bằng ánh mắt hoài nghi nhân sinh thì cuối cùng xe cũng đã tới.
Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, cô cũng chỉ là một sinh viên.
Thành tích học tập của cô ở trường cũng luôn đứng nhất, lại biết chơi thể thao, chịu khó phát triển toàn diện cả bốn yếu tố đức - trí - thể - mỹ.
Mãi tới vừa rồi phía nhân sự báo cho anh ấy biết sinh viên thực tập mà lần trước trợ lý Trần tiến cử đã qua được vòng phỏng vấn rồi, nếu như không có vấn đề gì thì bọn họ sẽ gửi thư mời thực tập cho cô.
Thú thực, nếu không kể tới những ước muốn viển vông và mức độ toan tính cao siêu của cô gái này thì ngoại hình của cô đúng là đẹp mắt.
Cố Thư Di: “...”
Có điều như vậy cũng đáng.
“Tổng giám đốc Bùi, tôi...” Thấy cửa mở, Cố Thư Di lập tức mỉm cười, ngẩng đầu lên đọc lời thoại mà mình đã chuẩn bị. Thế nhưng ngay khi cánh cửa hé mở, đối diện với người trước mặt, nụ cười của cô lập tức cứng lại trên khuôn mặt.
Chương 11: Chương 11
Bùi Cận Bạch lắng nghe đề nghị của Trần Lê.
Sau đó, anh tiếp tục mở tài liệu đang đọc dở ra đọc tiếp: “Cô ấy nộp vào vị trí nào thì cứ để yên ở đó đi.”
Hai người tụ tập tới trưa rồi ai đi đường nấy. Đường Điền về ký túc xá, Cố Thư Di về dinh thự Cảnh Nam.
Lần này rõ ràng ánh mắt anh lộ vẻ khó hiểu, không tài nào tưởng tượng nổi.
...
...
Cố Thư Di đoán có lẽ anh chưa đọc hoặc là bận quá nên quên trả lời. Sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy mình nhận được sự giúp đỡ lớn như vậy mà chỉ nói cảm ơn qua WeChat có vẻ như không được ổn cho lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ sau lần bảo Cố Thư Di nộp CV, thực ra Trần Lê không hề để tâm xem sau đó thế nào.
Sau đó đúng như những gì cô mong đợi, quả nhiên Bùi Cận Bạch không còn tiếp tục nhìn cô nữa.
Bùi Cận Bạch nghe đến đó mới ngước lên nhìn.
Thậm chí Trần Lê còn có ảo giác mình sắp bị người khác cướp mất chén cơm mất rồi.
Những lời xấu hổ như vậy mà cô cũng nói ra được ư?
Trần Lê nghe vậy giật mình trợn tròn mắt, suýt thì trượt chân.
Bùi Cận Bạch suy nghĩ đăm chiêu.
Hơi rượu nồng nặc phả vào mặt.
Biểu cảm của Trần Lê vẫn không hết khó xử: “Phòng ban mà cô Cố nộp đơn xin thực tập và đã đậu là văn phòng tổng giám đốc.”
Dường như Bùi Cận Bạch ngoảnh mặt qua nhìn cô một cái.
Trần Lê chảy mồ hôi trán: “Tôi có hỏi cô Cố muốn thực tập ở phòng nào thì cô ấy nói là muốn làm ở văn phòng tổng giám đốc, tôi nghĩ là cô ấy sẽ không đậu, cho nên…”
Bởi vì anh ấy cho rằng sớm muộn gì Cố Thư Di cũng sẽ bị loại ở một vòng phỏng vấn nào đó, cho nên không cần anh ấy phải nhọc lòng thêm gì nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.