Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tu Chân Thế Giới

Phương Tưởng

Chương 491: Thạch bích

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 491: Thạch bích


Hơi ngừng lại rồi nói tiếp:

Tả Mạc không ngừng thử nghiệm điều chỉnh ba lực, thậm chí còn đồng thời thôi động ba loại lực lượng, thạch bích tuy không sinh ra lực bài xích nhưng giống như trâu bùn vượt biển, không có chút phản ứng nào.

"Chúng ta lừa hắn vậy không tốt lắm đâu."

Phong tiêu tiêu hề d*ch th** hàn, anh hùng mạc tường hề bất phục phản... (Dịch: Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, anh hùng leo tường một đi không trở về. PT chém gió từ 2 câu Kinh Kha nói khi đi g·i·ế·t Tần Vương Doanh Chính. Gốc: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thuỷ hàn. Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn)

Càng nghĩ máu Tả Mạc càng sôi lên.

Bồ yêu cười lớn, châm chọc nói:

Con bà nó.

"Thần lực là cái gì? Lợi hại lắm à!"

Nhất thời mọi người rùng mình một cái, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên ba chữ - thật đáng sợ!

"Không sai, chính là thần lực."

Huynh đệ, ngươi có biết phản ứng là gì hay không?

Hắn ngủ ngon giống như một hài tử vậy.

Sự kiện Tả Mạc bị đâm đã chạm tới sự lo lắng của mỗi người.

Tả Mạc không khỏi run lên, tuy rằng hắn không muốn tham gia vụ thị phi này nhưng nếu bảo bối đưa tới cửa, hắn trăm triệu lần không từ chối. Hơn nữa, nếu như sau lưng thạch bích là di chỉ, vậy điều đó có nghĩa, di chỉ này và Quy đảo thông với nhau, bọn họ hoàn toàn có thể lặng lẽ đi vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vệ có chút áy náy nói.

Tả Mạc thất vọng, trong miệng thì thầm nói:

Nhìn thấy Bồ yêu không muốn mở miệng, Vệ liền biết nhiệm vụ giải thích lại rơi vào mình rồi, hắn đành phải nói tiếp.

Tả Mạc khóc không ra nước mắt, cảm giác bản thân giống như một con chuột đánh một con rùa, không làm cách nào được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lẽ nào đằng sau thạch bích này có một tên gia hoả lợi hại như quái thi?"

Hắn cứ như vậy dựa vào thạch bích, ngủ mê đi mất.

Giọng Bồ yêu đầy yêu mị vang lên, hắn hơi giật mình:

Mất nguyên một ngày mà Tả Mạc không thu hoạch được gì.

"Nếu như ngươi có thể tiến thêm một bước, không chừng có thể tu luyện ra thần lực."

"Lẽ nào không có biện pháp gì sao?"

Bồ yêu đảo con mắt trắng dã, không chút trách nhiệm nói:

"Không phải không có biện pháp."

"Chẳng lẽ thần lực chính là ba lực hợp nhất?"

Trước mắt Tả Mạc hiện ra vô số pháp bảo hiếm có, vô số tinh thạch, vô số trân bảo. Di chỉ a! Là thần điện di chỉ đó! Thần điện từ thời viễn cổ, sao lại không có mấy món pháp bảo chứ?

Trên mặt hắn không có chút đau đớn nào, khoé môi còn nhếch lên cười giống như trẻ con vậy, thật là ngọt ngào.

Này, không còn là quỷ dị nữa mà còn có chút…

"Di chỉ?"

"Vậy cũng phải."

Cùng lắm lãng phí mấy ngày thôi!

Bên trong động không một tiếng động, bỗng nhiên trên thạch bích xuất hiện một tia quang mang vô cùng mờ ảo.

Toàn bộ Vệ Doanh lúc này đang chìm trong bầu không khí tu luyện điên cuồng, kỳ thực không riêng gì bọn họ, Chu Tước doanh cũng như thế. Vì thế, Kim Ô doanh với nhiệm vụ luyện chế kim đan phải đi tới từng nhóm người phát thuốc, mỗi người trong ngày đều có hạn ngạch về số linh đan được cung cấp.

"Ai ya, thật là cứng!"

Chưa c·h·ế·t thì chưa ngừng chiến đấu!

Tả Mạc hai mắt sáng ngời:

Trên thực tế hắn đang cùng hai lão yêu quái là Bồ yêu và Vệ thảo luận to nhỏ.

Ở giữa thức hải bỗng nhiên xuất hiện hai thân ảnh.

"Ta còn tưởng rằng gặp phải bảo bối gì chứ. Bảo bối mà lớn như vậy thì phát tài rồi! Thần lực là cái quỷ quái gì chứ…"

Hai người đồng thời biến mất.

Thần lưc… Nó giống như không dựa theo khuôn mẫu nào cả…

Quang mang quanh người Tả Mạc không ngừng biến hoá, có bốn luồng sức mạnh, bốn loại quang mang, chợt hiện chợt mất, biến ảo bất định.

"Ta? Tu luyện ra thần lực?"

"Thực sự là quá chán, các ngươi tự chơi đùa đi."

Thần lực, thần lực, ngươi ở nơi nào?

Khi Tả Mạc ý thức được điều ấy thì hắn mệt tới mức ngay cả đầu ngón tay cũng không động đậy được.

Nghĩ về việc bản thân không thể có được mấy món pháp bảo đó nhất thời khiến Tả Mạc nóng ruột không thôi.

Đã bao lâu rồi hắn chưa ngủ giống như người bình thường? Tả Mạc không nhớ rõ lắm. Thực lực ngày càng mạnh hắn khiến nhu cầu đối với giấc ngủ của hắn giảm mạnh, đặc biệt là sau khi tu luyện đại nhật ma thể hắn thậm khí còn không cần phải ngủ.

Cắn răng một cái, Tả Mạc quyết định thử, dù sao cũng là đi buôn không vốn, bản thân chẳng mất mát gì! Nếu như mình không thể mở ra di chỉ này thì đem nó phong kín, bố trí đại trận không cho người khác từ nơi này tiến vào đảo.

Chương 491: Thạch bích

Bồ yêu hừ lạnh nói:

Bồ yêu bỗng nhiên nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thần lực! C·h·ế·t tiệt! Cái gì mới được gọi là thần lực!

"Biện pháp gì? Nói mau đi!"

"Haha! Ngộ ra thần lực?"

Vệ thấy thế cũng lực bất tòng tâm mà buông tay nói:

Hắn hiếu kì hỏi tiếp:

"Lừa hắn? Chúng ta lừa hắn chỗ nào? Kia không phải là thần lực sao? Ba lực không phải tách ra từ thần lực sao?"

"Như vậy…"

"Giống như được truyền thần lực vào."

Bồ yêu thực sự không nhịn được, châm chọc nói:

Tả Mạc giống như nắm được sợi dây cứu mạng, lập tức tinh thần phấn chấn trở lại, liên tục hỏi:

Nhất thời tâm lý Tả Mạc trùng xuống, trầm mặc một lúc, hắn không cam lòng nói:

"Ngươi cho rằng lão yêu quái kia giống như cải trắng bán dọc đường sao? Tuỳ tiện là có thể xuất hiện hả? Viễn cổ bộ lạc vẫn lạc không biết đã bao nhiêu năm, bọn họ sớm đã c·h·ế·t cả rồi, có thể sống tới bây giừo đã là cực kì may mắn!"

Tả Mạc cái hiểu cái không, bỗng hắn cực kì hoảng sợ:

Tin tức về di chỉ Thái Dương thần điện sớm đã truyền đi khắp nơi, huống chi cột sáng màu vàng thật lớn kia vô cùng gần Quy đảo, bọn họ không cần ngẩng đầu cũng có thể nhìn thấy.

"Không thành công?"

"Hừ, rất nhiều thứ có thể lưu lại thần lực, viễn cổ thần bảo, di chỉ bảo tồn tương đối tốt đều có khả năng lưu lại thần lực!"

Thạch bích vẫn là chính nó, không có chút biến hoá nào.

"Không muốn uổng phí công sức thì nên tập trung tu luyện cho tốt đi."

Vệ nhìn hắn nói:

"Dù sao thì chúng ta cũng không mất gì."

Hắn xin Vệ giúp đỡ nhưng Vệ luôn bày ra vẻ mặt lực bất tòng tâm sầu khổ. Hắn xin Bồ yêu giúp đỡ thì con hàng này không những không giúp đỡ mà còn châm chọc khiêu khích, nói toàn lời ẩn ý mỉa mai, Tả Mạc tức giận tới mức muốn đập hắn thành từng mảnh nhỏ.

Tả Mạc vô cùng hiếu kì:

Hắn đã tìm đủ mọi cách, đập có, chuỳ có nhưng hắn dày vò như nào cũng không khiến thạch bích có chút phản ứng.

Tả Mạc từ thức hải đi ra, v**t v* thạch bích trơn bóng như gương trước mặt mà xuất thần.

Dù Tả Mạc sớm đã đưa ra quyết định không tham gia vào vũng nước đục này nhưng vách đá quái dị trước mặt khiến hắn không tự chủ được mà liên tưởng tới di chỉ Thái Dương thần điện.

Vào đúng lúc này, ba lực của Tả Mạc bắt đầu hợp sức chống lại thanh mang.

Bồ yêu ở bên không âm không dương nói, cả người hắn bỗng nhiên biến mất, bỏ lại một câu:

Tả Mạc nghiến răng nghiến lợi lặp đi lặp lại mãi, giống như bị ma ám vậy.

Tả Mạc lặp đi lặp lại cả trăm lần câu đó, ý chí chiến đấu một lần nữa khôi phục, đập đập tay áo, dùng toàn bộ tâm trí tập trung vào trận chiến này.

Tả Mạc nhìn thạch bích từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng lại nhè nhẹ v**t v* mặt ngoài.

Bỗng nhiên, bên trong đan điền của Tả Mạc sáng lên, đồng thời cả người hắn cũng toả ra kim quang nhàn nhạt.

Đám người Thúc Long bốn mắt nhìn nhau, bọn họ phát hiện đại nhân đang sờ tới sờ lui vách đá, hai má đỏ ửng lên.

Không ai dám nghĩ tới!

Thúc Long cảm thấy đại nhân như vậy không nên để cho người khác nhìn thấy, vì vậy tống tất cả mọi người ra ngoài. Nhưng hắn vẫn nghĩ tới vấn đề an toàn của đại nhân, hắn an bài thủ hạ ở bên ngoài, đề phòng chuyện ngoài ý muốn xảy ra. An bài xong rồi, Thúc Long tiếp tục điên cuồng tu luyện.

Hắn đi đi lại lại xung quanh thạch bích tới cả ngàn lần mà không thể tìm ra nguyên do. Không biết hắn đã nắm được bao nhiêu rồi nhưng hắn cảm giác thạch bích so với trước kia trơn trượt hơn nhiều, giống như mặt kính vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tả Mạc bị dày vò nguyên ngày, mệt muốn c·h·ế·t. Hắn và thạch bích như đang đấu sức vậy, lực lượng của thạch bích không quá mãnh liệt, không có tính công kích nhưng lại khiến hắn tiêu hao rất nhiều lực lượng. Trong lúc đấu sức, bất tri bất giác lực lượng trong cơ thể Tả Mạc bị ép tới mức không còn dư thừa chút nào cả.

"Thần lực chính là lực lượng mà cường giả từ thời viễn cổ sử dụng. Còn nhớ rõ vị quái thi bên trong Phong Tuyệt chiến trường chứ, hắn dùng chính là thần lực. Bất cứ lực lượng nào hiện này đều không giống thần lực, uy lực của nó rất lớn."

"Các ngươi nhận ra nó không? Thứ này khẳng định không phải do thiên nhiên tạo ra!"

Cột sáng đường kính một trăm năm mươi dặm giống như một thứ gì đó thật khổng lồ khiến người nhìn có cảm giác áp lực. Cột sáng ngày đêm không tắt, ảnh hưởng tới Quỷ đảo khiến buổi tối cũng sáng như ban ngày.

Vệ muốn nói lại thôi.

Bồ yêu cười lạnh nói:

"Đằng sau thạch bích này có phải là di chỉ Thái Dương thần điện không?"

Tả Mạc ngủ say không hề có cảm giác gì.

"Vậy thạch bích này sao lại có thần lực?"

Vệ kiên trì giải thích.

"Ta biết cũng chỉ có bấy nhiêu thôi."

Vệ trầm ngâm nói.

"Thần lực?"

"Ngươi bây giờ có ba lực hợp nhất, nếu có thể tiến thêm một bước, không chừng có thể ngộ ra thần lực. Nếu có thể ngộ ra thần lực thì thạch bích này là vô cùng đơn giản đối với ngươi."

"Không ngoại trừ khả năng này."

Làm thôi!

"Hắn cũng không mất gì."

Quang mang thập phần yếu ớt, từng chút một tiến vào cơ thể Tả Mạc.

Vệ trầm ngâm nói:

Tả Mạc vội hỏi, vẻ mặt vô tội.

"Thế nhưng vạn nhất hắn không thành công thì làm sao bây giờ?"

Tả Mạc với cặp mắt đầu trông đợi nhìn về phía Vệ.

Tốc độ thanh mang xâm nhập không nhanh, lặng yên không gây ra tiếng động nào.

"Trên lý thuyết đúng là có khả năng này. Thần lực đối với chúng ta vô cùng bài xích, ta cũng không biết thần lực rốt cuộc là cái gì. Nếu như không phải ba lực đều là từ thần lực tách ra thì lí luận này không khả thi. Về phần làm thế nào để ngộ ra thần lực thì phải dựa vào bản thân ngươi tự tìm tòi vậy."

Nếu như đại nhân có chuyện gì không hay thì sẽ xảy ra hậu quả gì…

Hơn nữa mặt ngoài của thạch bích phi thường cổ quái, bất luận Tả Mạc dùng linh lực hay thần thức hoặc ma thể thạch bích đều sinh ra một luồng lực cường đại bài xích nó, đẩy lực lượng của hắn ra ngoài.

"Ngộ ra thần lực? Làm sao có thể ngộ được? Mau nói cho ta biết đi!" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dung tục!

"Ba lực hợp nhất không phải là thần lực. Chỉ là linh lực, thần thức, ma thể ba loại lực lượng này đều là từ thần lực tách ra. Rốt cuộc thần lực từ thời viễn cổ là cái gì, không ai trả lời được. Vốn tưởng có thể nhìn thấy gì đó trên người quái thi, không nghĩ tới lực lượng của hắn không thể dò xét được."

Mặt thạch bích có màu than chì, nhìn thoáng qua giống như nham thạch bình thương nhưng bất luận là dùng phi kiếm hay ma binh đều không thể lưu lại dấu vết gì.

----------------------------

Tốc độ thanh mang xâm nhập dần chậm lại.

Vệ có chút bất đắc dĩ nói:

Vệ yên tâm thoải mái chút.

Vệ do dự nói.

Đầu tiên Tả Mạc hơi sửng sốt nhưng ngay sau đó phản ứng lại:

Nhưng muốn thành công thì phải làm sao?

Mặt Bồ yêu đầy vẻ chính nghĩa.

Hắn đang chìm vào trong một giấc mộng.

"Nếu đằng sau đó là di chỉ, ngươi cũng không vào được. Trên thạch bích này tràn ngập thần lực, so với pháp bảo bình thường còn cứng rắng hơn, không phá được thạch bích này, ngươi sao có thể tiến vào di chỉ?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 491: Thạch bích