Tự Cẩm
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 143: Người thắng
Thấy Phan Hải muốn đi, Hiền Phi không thể chờ lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói: “ Phan công công chờ một lát!”
Úc Cẩn cười nói: “ Ngũ ca hiểu lầm, ta không có say.”
Bát hoàng tử tự biết lỡ mồm, vội vàng cười cười với Lục hoàng tử.
“ Ách, ta ngược lại không biết ngươi là thân phận gì, ta là thân phận gì.” Úc Cẩn thản nhiên nói.
“ Đo người may áo làm cái gì?” Ngũ hoàng tử nhịn không được hỏi.
Bát hoàng tử cười ha ha: “ Ngũ ca, ngươi phát hiện không, có một vài người ấy à chính là không có tự hiểu lấy mình, già đầu rồi vẫn chỉ có mỗi cái gốc hoàng tử, nói ra cũng không sợ chê khó coi?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong Tông Nhân phủ, mấy vị hoàng tử bị giam với nhau trong một phòng trống, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Phan Hải mới bị Cảnh Minh Đế làm cho choáng váng xong, lúc này tự nhiên cũng muốn để cho người khác nếm thử loại tư vị này, lập tức cười thở dài nói: “ Hiền Phi nương nương còn không biết đi, vừa rồi hoàng thượng hạ chỉ, phong Thất điện hạ làm Yến Vương ——”
Chương 143: Người thắng
“ Ách, ta hiểu được.” Úc Cẩn lộ ra nét mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Hiền Phi một bên đi trở về một bên suy nghĩ, dưới chân trượt một cái suýt nữa ngã sấp mặt, lúc này mới không dám suy nghĩ lung tung, tranh thủ thời gian trở về tẩm cung.
Một vài phi Tần vốn định đi tìm Cảnh Minh Đế cáo trạng liền cũng không có động tĩnh nữa.
Úc Cẩn im hơi lặng tiếng đứng lên, những người khác đều không hiểu ra sao.
Những phi Tần kia thường vụng trộm nói nhất chính là, Hiền Phi có hai đứa con trai lại như thế nào? Nuôi ra một đứa con trai lại phương khắc Hoàng Thượng, còn không bằng không có thì hơn.
Còn chưa có nói xong, Hiền Phi liền kinh hô ra tiếng: “ Phan công công chẳng lẽ lấy bản cung làm trò cười?”
“ Đúng đấy, Ngũ ca, ngươi vẫn nên yên tĩnh chút đi.” Bát hoàng tử khuyên Ngũ hoàng tử xong, liếc qua Úc Cẩn, cười lạnh nói, “ So đo với loại người này, không sợ bôi nhọ thân phận!”
Mặc dù cảm thấy Phan Hải sẽ không làm cái chuyện không vui vẻ gì như thế, nhưng Hiền Phi vẫn giận không chỗ phát tiết, lạnh lùng nói: “ Phan công công, không biết việc mừng của bản cung từ đâu mà đến?”
Hiền phi lui lại một bước, đưa tay nâng trán.
“ Ai dô, Hiền Phi nương nương, cho nô tài một trăm lá gan cũng không dám lấy ngài làm trò cười nha, huống chi tội danh giả truyền thánh chỉ nô tài càng đảm đương không nổi.”
Bọn hắn có nghe nói lão Thất rất có uy vọng ở trong quân phía Nam, nhưng cái này thì thế nào? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngũ hoàng tử lập tức bắt lấy nhược điểm của Úc Cẩn, cười to nói: “ Ở trước mặt phụ hoàng ngươi nói uống nhiều quá, bây giờ lại nói không có say. Lão Thất, ngươi đây là khi quân!”
Ở trong quân đội dù có uy vọng cũng không bằng có địa vị ở trong lòng phụ hoàng.
Có hơi choáng váng, để bà bình tĩnh lại cái.
“ Lấy ơn báo oán? Ta thà rằng tin tưởng Thất hoàng tử là Ninh phi sinh ra hơn.”
“ Lão Thất, ngươi bây giờ tỉnh rượu rồi chứ?” Ngũ hoàng tử hung dữ trừng Úc Cẩn, vẻ mặt hung ác.
Đám người bị hỏi đến cứng lại.
Mấy vị hoàng tử vội vàng ngăn Ngũ hoàng tử lại.
Bây giờ thì tốt rồi, đứa con trai phương khắc Hoàng Thượng cũng đã được Hoàng Thượng phong vương, mà những Tần phi không con kia chỉ có thể ôm mặt khóc lóc với ánh trăng mà thôi.
Phan Hải thuận thế để nhẫn vàng vào trong túi áo ngầm trong ống tay áo, cười nói: “ Hiền Phi nương nương chớ có khó xử nô tài, nô tài chỉ có thể báo cho ngài một hỉ sự, về phần trong ngự thư phòng đã xảy ra chuyện gì, cũng không phải nô tài có thể tùy tiện nói.”
Đạo ý chỉ này của Cảnh Minh Đế vừa ra, toàn bộ hậu cung đều nổ tung.
“ Ngũ đệ, chúng ta đều bị giam tới nơi này, nếu ngươi còn đánh một trận nữa, cũng không phải là ba ngày là có thể đi ra đâu.”
Úc Cẩn rũ mắt, lười lại nhìn những người này.
Trong Ngự thư phòng, Cảnh Minh Đế dựa vào thành ghế, nhàn nhã lật xem thoại bản.
“ Ngươi ——” Ngũ hoàng tử tức c·h·ế·t đi được, vung lên nắm đấm nhào lên.
Tình huống quá phức tạp, vẫn là yên lặng theo dõi kỳ biến là bảo đảm nhất.
Bất kể nói thế nào lão Thất đều là con trai của bà, có thể phong vương đối với mẫu phi bà mà nói là một sự kiện vinh quang.
“ Không rõ nữa. Chỉ biết là Ninh phi đi ngự thư phòng một chuyến, sau đó Hoàng Thượng liền hạ chỉ phong Thất hoàng tử là vương.”
“ Làm sao, không còn gì để nói?” Bát hoàng tử gặp Úc Cẩn không nói, đắc ý hỏi.
Bà còn đang bực mình đây, mừng từ đâu ra? Phan Hải sẽ không phải nói mát mỉa mai bà đấy chứ?
Úc Cẩn khẽ dựa vào trên vách tường băng lãnh, cười tủm tỉm nói: “ Nói nửa ngày hóa ra các ngươi đắc ý chính là thân phận Vương gia. Chỉ là ta thật không rõ, cái loại thân phận chỉ cần ngồi ăn rồi chờ c·h·ế·t sống đến mười sáu tuổi là đã có thể lăn lộn này, đến tột cùng có cái gì đáng để đắc ý?”
Hiền Phi lập tức nhét cái nhẫn vàng cho Phan Hải, thấp giọng nói: “ Không biết trong ngự thư phòng xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng tại sao lại phong Thất hoàng tử làm Yến Vương?”
Phòng trống của Tông Nhân phủ có thể làm cho những hoàng thân quốc thích nghe tiếng mà sợ mất mật, nếu không phải phụ hoàng chỉ thị sau ba ngày sẽ được thả ra, thì lúc này bọn hắn hẳn nên khóc lóc rồi.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, mấy người nối đuôi nhau mà vào, một chủ sự đi ở trước nhất, sau khi hành lễ với các hoàng tử xong liền đi đến trước mặt Úc Cẩn: “Thất điện hạ, xin ngài đứng dậy, những người này muốn đo người may áo cho ngài.”
Haz, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.
Hắn muốn, tự sẽ đi lấy!
“Thiên chân vạn xác.”
Hiền Phi sở dĩ không thích Úc Cẩn, một phần là vì chưa từng chung đụng nên không có tình cảm, còn một nguyên nhân trọng yếu hơn nữa là Úc Cẩn vừa ra đời thì Cảnh Minh Đế liền sinh bệnh nặng, tất cả mọi người đều cho rằng Hoàng Thượng chán ghét đứa con trai này, liên lụy bà cũng thành trò cười trong miệng người khác.
Trong lúc nhất thời trong cung lời đồn bay đầy trời, càng nói càng thái quá, Ninh phi tức giận đến suýt nữa thổ huyết.
Hiền Phi nghe mà sững sờ.
Nhận được loại tin tức này, bà tự nhiên không cần thiết chạy tới ngự thư phòng nữa.
“ Hiền Phi nương nương, nô tài phải đi truyền chỉ đây.”
“ Hoàng Thượng quả thật phong Thất hoàng tử làm Yến Vương?”
Bọn hắn là hoàng tử, nếu như không có dã tâm, làm một Vương gia đã đủ để tiêu dao cả đời, nếu như có dã tâm, phấn đấu cũng là vị trí kia, ai sẽ đi lãnh binh đánh trận? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không bao lâu có nội thị mang theo rất nhiều lăng la châu báu tới, nói là Hoàng Thượng ban thưởng lễ vật.
“ Hiền Phi nương nương còn có phân phó?”
Úc Cẩn nhướng mày, so với Ngũ hoàng tử nóng nảy lại càng có vẻ lạnh nhạt thong dong: “ Uống hai bình rượu lớn chẳng lẽ không nhiều? Ta nói là uống nhiều quá, cũng không nói là uống say.”
Nhưng mà vô luận nghĩ như thế nào, thì nói thật, thuận lý thành chương phong vương xác thực không có gì để mà đắc ý cả.
“Lão Bát ——” Lục hoàng tử kêu một tiếng.
Đám người không khỏi nhìn qua.
“ Hoàng Thượng thế mà phong Thất hoàng tử là vương, đến cùng là chuyện gì xảy ra nha?
Chủ sự vội nói: “ Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh chúng thần chuẩn bị nghi thức sắc phong Thất điện hạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cùng hắn đấu võ mồm ư? Vô luận là động thủ hay là động khẩu, nếu hắn mà thua thì sẽ không gọi Úc Cẩn!
Cho dù có muốn chèn ép lão Thất, cũng không thể kéo luôn cả bọn hắn vào chứ? Cái gì gọi là tư cách lăn lộn ngồi ăn rồi chờ c·h·ế·t? Thật quá khó nghe.
Hoàng Thượng làm việc quá khó lường, vạn nhất bà đi lại làm ra chỗ tốt gì cho cái đứa con hoang kia, vậy bà liền khó sống rồi.
Ngũ hoàng tử cười ha ha một tiếng: “ Nếu hắn mà biết khó coi thì sẽ không chạy đến Tề Vương Phủ mất mặt xấu hổ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bát hoàng tử đương nhiên chưa từ bỏ ý định để cho Úc Cẩn chiếm hết thượng phong, cười lạnh nói: “ Dù sao cũng mạnh hơn kẻ chẳng phải là cái gì như ngươi, ngươi ngay cả tư cách lăn lộn ngồi ăn rồi chờ c·h·ế·t còn không có đâu.”
Nội thị chân trước vừa đi, sau lưng Ninh phi liền dẫm nát bét những lễ vật kia, nhưng lại không dám đi tìm Cảnh Minh Đế tính sổ.
Có điều, Hoàng Thượng đến cùng nghĩ như thế nào? Lão Thất rõ ràng chọc họa, tại sao lại phong vương cho hắn nhỉ?
“ Hít—— Không nghĩ tới Ninh phi lại là người lấy ơn báo oán.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.