Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngoại truyện 1 (8): Kết thúc ngày thứ 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Ngoại truyện 1 (8): Kết thúc ngày thứ 5


“Câm mồm!”

Đột nhiên! Hắn biến mất!

“Chậc!”

Vụ nổ cùng lúc bao lấy cả hai người, khói bụi nhất thời bốc lên mù mịt.

...

“Nhỏ giờ tôi chưa từng tiếp xúc với Originiums.” Đoán được anh ta sẽ nói gì, Luke chặn họng trước.

Dùng Arts tạo lực đẩy đưa mình lùi lại dựa lưng vào thành cầu thang, Luke có chút đổ mồ hôi lạnh.

Cắn răng thúc d·ụ·c đôi chân đã kiệt lực, Luke lê từng bước về phía trước.

Khi thấy ánh sáng chiếu rọi vào, hắn ngước lên nhìn thì thấy hai đứa nhóc (Mục tiêu á·m s·át) đang soi mình chằm chằm, đặc biệt là Luke.

“Này, tôi đi vệ sinh tí được không?” Anh quay ra sau nói với mấy Mafia.

“Dịch chuyển tức thời đúng chứ?” Luke trả lời, dù chưa hiểu hết hoàn toàn, cậu cũng đã suy đoán ra Arts của tên sát thủ này là gì.

...

Đó là, một lưỡi dao được phi tới!

Rầm! Rầm!

Sự thật là, anh ta đã theo ngay sau cậu kể từ khi thấy vệt sáng bay đi cho đến lúc đến tòa nhà bỏ hoang này. Toàn bộ trận đấu vừa rồi, anh cũng chứng kiến toàn bộ, bởi vậy mới thấy kinh ngạc và lao vào cứu Luke kịp lúc.

“Kh·iếp thật đấy, sao cậu còn sống hay thế.” Felix thấy thế liền vội vàng ngồi dậy chạy đến đỡ Luke.

“Cảm ơn nhé, vì đã để cho ta nhiều thời gian đến vậy!”

Để cậu có thể nói ra dễ dàng hơn, hắn cũng có chút giảm nhẹ lực lại.

“Ok, cậu không cần nói nữa đâu, tôi đồng ý.” Không đợi Luke đưa ra thêm điều kiện, tên sát thủ đã gật đầu đồng ý, cộng kèm lý do. “Dù sao thì nghề sát thủ tự do cũng chả vui gì cả, thử chuyển qua Mafia cũng không phải ý tồi.”

Vụ nổ vừa rồi, ngoại trừ làn khói sẽ khiến lá phổi yếu ớt của cậu tắc nghẽn cùng với quần áo không nguyên vẹn ra thì hoàn toàn không ảnh hưởng gì nữa cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Dù không biết tại sao lại thành mục tiêu hay ai là người thuê ngươi, nhưng mà với tội cố gắng á·m s·át người thừa kế nhà Luckbolts thì ngươi cùng với tất cả người thân cận đã chắc chắn có tên sổ thanh lý rồi. Thay vì cam nguyện c·hết như thế này, sao không phục vụ cho ta để tiếp tục sống, đãi ngộ phụ thuộc vào năng lực, thế nào?”

“Ra vậy, ngưng tụ càng lâu thì càng mạnh à, cần lưu ý đây.”

“Oi Oi Oi! Tôi vừa mới cứu cậu đấy nhé, sao giọng nghe bất mãn vậy?” Felix ầm ĩ phàn nàn.

“Không! Không! C·h·ó m* nó! Nếu không phải tại ta! Nếu ta cẩn thận hơn!” Povisco đấm thình thịch xuống đất, gào thét giận giữ đỏ cả mắt.

Bắn phá một hồi, cảm thấy đã tới gần, Luke mới bảo Felix đặt mình xuống rồi bắt đầu dùng tay đào.

Luke co rụt đồng tử, chưa kịp chuyển hướng thì cơ thể cậu đã cong thành hình chữ C.

“Không! Không! Không! Không! Không!” Đây là từ ngữ duy nhất mà ông có thể thốt ra, và cũng là tất cả có thể làm.

Hắn đã g·iết rất nhiều thể loại người, cũng đã chứng kiến đủ loại biểu cảm trước khi c·hết. Nhưng thằng nhóc trước mặt này, dù đang đối mặt với tử thần, ánh mắt hoàng kim rực rỡ của nó vẫn sáng rực không một chút vẩn đục.

Bắt lấy cơ hội này, Luke ấn q·uả c·ầu l·ửa được lén ngưng tụ nãy giờ trong lòng bàn tay phải vào tường, kích nổ nó!

Luke nghiến răng, dùng tay trái đè lên miệng v·ết t·hương, tay phải đưa thẳng ra, nhắm thẳng về phía tên sát thủ hạ thấp người lấy đà lao ra khỏi làn khói.

“Đừng..không kịp đâu, pháo sáng ở trong túi.” Luke ngắt quãng nói, đủ để Felix hiểu được.

Cậu loạng choạng đứng thẳng dậy.

Cơ thể bất động thì đã sao? Máu đã chảy hết thì có gì?

“Điều đó có quan trọng không?” Tên sát thủ nắm ngược con dao đưa ra phía trước, hỏi lại.

Chỉ có duy nhất một người từ nãy đến giờ vẫn sững sờ nhìn một chỗ.

Leontuzzo là người đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng bạn mình nằm trong vũng máu.

Thôi đủ rồi, tối nay xảy ra đủ chuyện rồi, có gì xảy ra nữa thì cậu cũng không bất ngờ nữa đâu.

Soẹt/

Khó chịu liếc qua Felix, Luke bắt đầu dâng lên ý tưởng thiêu c·hết thằng cho lắm mồm này, nhưng vì 100$ cộng thêm ổng vừa cứu mình, cậu miễn cưỡng cho qua, quay trở lại nói với tên sát thủ.

“Tôi cũng đếch biết, im lặng đi!” Cậu rất muốn gào lên, nhưng không thể.

Khi quả cầu bay gần đến mình, hắn đơn giản chỉ dịch chuyển thắng đến trước mặt Luke, giơ chân đạp mạnh vào lồng ngực, đè cậu sát vào bức tường phía sau.

Tim cậu vẫn còn đập mạnh, đôi mắt vẫn có thể nhìn rõ, não bộ vẫn có thể suy nghĩ kỹ càng!

“Không, ta chỉ lấy sơ lược thông tin của ngươi và gia đình Mafia sau lưng từ thương nhân chợ đen, cụ thể hơn thì ta không biết.” Chớp mắt một cái lấy lại tinh thần, hắn lại không có sở thích sưu tập bộ phân thân thể của mục tiêu, đơn giản trả lời câu hỏi.

“Đáng ra thì cậu không nằm trong danh sách công việc của tôi đâu, nhưng mà để người khác thấy mặt rồi thì sau này phiền phức lắm. Vậy nên, xin lỗi nhé.” Tên sát thủ nhẹ nhàng nói lời xin lỗi rồi rút dao ra, nhưng vào tai Luke, nó nghe như rằng việc g·iết cậu chưa bao giờ là thử thách đối với hắn vậy.

Một lúc lâu sau, cậu mới mở miệng.

“Lúc nãy...ta có hỏi ngươi ấy..nếu đã điều tra về ta, ngươi có biết công việc của nhà Luckbolts là gì không?” Không hề để tâm tới sự khó hiểu của tên sát thủ, Luke chậm rãi nói.

Xoẹt!

“Tại sao?”

Hành động của hắn cực kỳ nhanh và dứt khoát, Luke còn chưa kịp phản ứng lại thì lưỡi dao sắc lẹm đó đã đâm sâu vào trong cơ thể cậu.

Không biết thế giới bên kia trông như thế nào nhỉ?

Chỉ còn mỗi Felix đang cầm ống nhòm quan sát động tĩnh ở phía nhà máy bỏ hoang.

Clap! Clap! Clap!

“Ha, c·hết tiệt thật chứ.” Cảm thấy thân thể mình ngã về phía trước, Luke cười một câu rồi nhắm mắt lại.

“Xin chào, xem ra nỗ lực cuối cùng cũng không thể kéo mi c·hết chung rồi nhỉ?” Mặc cho một nửa gương mặt điển trai bê bết bởi máu, hắn vẫn cười mở miệng chào hỏi.

“Khặc-hặc! Tại sao à?” Luke sặc cười thêm chút tiết nữa đi ra, dù sao thì mất thêm tí nữa cũng chẳng sao cả.

“Lịt mịe! Ở đây đúng là chán thật đấy, nhưng mình cũng đếch muốn c·hết tí nào!” Luke mở to mắt ra, đôi mắt xám màu của cậu dần trở thành một màu vàng óng ánh.

V·ú!

Nhận được dấu “Ok” từ bọn họ, Felix đặt ống nhòm xuống đất, quay đầu chạy xuống lầu.

Câu nói dưa dứt chuyển thành câu văng tục, cậu nắm chặt bóp nát quả cầu ngưng tụ trong tay.

“Vấn đề cuối cùng, nếu đã tìm hiểu về ta rồi thì ngươi có biết nhà Luckbolts kinh doanh gì không?” Cậu chăm chú nhìn về phía đối diện, lòng bàn tay xòe ra ngưng tụ một q·uả c·ầu l·ửa, ánh sáng tỏa ra soi sáng toàn bộ tầng trệt tòa nhà.

Một chút gạch đá rơi xuống đập vào cơ thể cậu, nhưng lối ra đã ngay trước mặt, chỉ còn vài bước nữa là đến nơi...

Luke nằm sấp trên mặt đất, nhìn qua người vừa cứu mình ra.

“Vội vàng nhỉ? Nhưng quyết định đúng đắn đấy! Tình hình này mà không nhanh chân lên thì...”

Đến Luke cũng không nghĩ rằng, tên sát thủ lại giả trang cảnh sát để mà á·m s·át mình.

Rầm!

“Hả, mấy người này bị cái gì vậy? rõ ràng vừa rồi mới tao mày không đội trời chung xong...” Nhìn hai người đạt thành thỏa thuận nhanh vậy, Felix bỗng có chút hoài nghi về thế giới này.

“Ai, sao không ai nói gì vậy? Được rồi, nhiệm vụ đã thất bại, lại còn bị một thằng nhóc phản sát, ta không còn gì để biện minh nữa, đến đi!” Hắn nhắm mắt lại, tỏ ý muốn đâm chém gì thì tùy.

“Nếu đã biết vậy, sao ngươi còn hành động một mình?” Tên sát thủ hỏi, dù nhìn đối thủ đã hoàn toàn hết hơi, hắn chẳng một chút nhân từ mà còn đè mạnh chân vào.

Tránh ra khỏi tên sát thủ, Luke cắm đầu chạy về phía lối ra.

Rồi cậu rút tay khỏi túi áo giang rộng ra, đầu hơi ngửa ra sau hiện lên nụ cười chế nhạo.

Phải thoát khỏi đây trước!

Sau hai lần chạm trán, cậu nhận thấy rằng v·ũ k·hí chính mà tên sát thủ kia sử dụng là phi dao nhỏ gọn, phù hợp để t·ấn c·ông bất ngờ. Vì vậy, sau khi bám theo hắn về đây, cậu không lộ diện ngay mà lên tiếng ngay cạnh lối vào, kết quả phản ứng của hắn không ngoài dự kiến.

Một v·ụ n·ổ không nhỏ, buộc hắn phải lui lại vài bước.

Hai v·ụ n·ổ xảy ra ngay lập tức khiến cấu trúc của nó lung lay nghiêm trọng, dần đổ sụp xuống.

Đã có một lần, ai dám chắc thằng nhóc này không đội mồ sống dậy và đi t·ruy s·át hắn lần nữa đâu?

“Thú vị chứ? Nhưng dù sao thì không bằng của mày được.” Nhìn tên sát thủ lộ ra trong làn khói tan hết, b·iểu t·ình Luke ngưng trọng lại.

Chẳng kịp có thời gian nghĩ ngợi, tên sát thủ đã lao ra khỏi phòng t·ruy s·át theo.

Cậu liếc nhìn tên sát thủ tên sát thủ trước mắt.

Ít ra nó có thể sẽ tốt hơn cái Terra đã mục nát này....

...

Tuy đã dự đoán từ trước, nhát chém đó cực kỳ nhanh và chí mạng, nếu không phải phản ứng của cơ thể chả hiểu vì sao đột nhiên tăng lên, cậu chắc chắn đã ngỏm ngay tại chỗ.

“Ngươi quen đến rồi à, vậy thì tôi cũng ngất một chút đây, còn lại nhờ cậu nhé, bạn của cậu chủ?” Nói rồi, sát thủ cũng gục xuống giả bộ b·ất t·ỉnh.

Ngay lập tức, Luke nâng mình lên thành cầu thang, đưa sang cho hắn ánh mắt chọc tức kiểu “Mày giỏi thì bắt tao đi!” rồi ngã ra sau rơi xuống phần khoảng trống giữa cầu thang lên xuống.

Chịu thôi, cứ việc gì dính đến lợi ích của nhà Luckbolts là ông ta lại bắt đầu cuống quồng lên, Leontuzzo mới chỉ b·ị b·ắt cóc thì cả ban lãnh đạo thành phố đã cuống quồng cả lên, thế mà bây giờ trực tiếp có n·gười c·hết...

“Khặc! Ọe!” Cú đạp đó không hề nhẹ, Luke không biết xương sườn mình đã gãy bao nhiêu cái, hay trực tiếp vụn vỡ luôn rồi.

Đích đến của anh là một tòa chung cư cũ bỏ hoang nằm ngoài rìa trung tâm, nằm trên một bãi cỏ.

...

Tiếng ly thủy tinh vỡ rõ ràng gây nhiều sự chú ý hơn, nhiều người nghe thấy liền quay qua xem Leontuzzo có vấn đề gì không.

“Đưa đây.” Nhìn Felix loay hoay kiếm bật lửa trên thân mình, Luke xòe tay ra, một đốm lửa nhỏ bắt vào dây dẫn của pháo sáng.

Tòa chung cư này vốn đã được xây lên từ khá lâu, cũng không còn vững chắc nữa, đây là lý do nó không còn được sử dụng để làm nơi tụ họp chợ đen.

“Ồ, nhận ra gì rồi sao?” Hắn thú vị hỏi.

Luke/Luke Luckbolts đã chính thức ngừng thở, hiện chỉ có phép màu mới có thể kéo cậu lại từ cõi c·hết đi.

...

“Vậy cậu giải tích sao?”

Lao ra đúng lúc một tảng gạch đổ xuống lối ra sau lưng, hai người ngã lăn ra bãi cỏ xanh mượt thở hồng hộc như chưa bao giờ được thở.

“Oaáp! Tăng ca đến tận nửa đêm, mệt mỏi thật.”

“Vậy thì bây giờ, tôi nên bắt đầu gọi cậu là gì đây? Cậu chủ?” Tạm thời không còn là kẻ địch, sát thủ cũng bớt đi khẩn trương.

Xè!

Phập!

“Đó là, chúng ta được tiếp cận với hầu hết các loại v·ũ k·hí mới được du nhập vào..trong đó đôi khi sẽ có một vài thứ thú vị!” Ánh mắt của Luke đặc biệt sáng rõ ràng kể cả khi mọi thứ đang trắng xóa, cậu nở một nụ cười tự tin.

Đến nối mấy tay Mafia nhà Luckbolts? Họ chán quá lấy bài ra đánh rồi.

Nhưng chả ai dám manh động.

Đứng dưới tầng trệt, Luke an toàn hạ cánh ngẩng mặt lên nhìn cảnh tượng vừa rồi, trong lòng không khỏi dâng lên một ít mong đợi...

“Đ*t m* mà..” Run rẩy gắng ngượng vẻ mặt hung dữ nhìn hắn, lần đầu tiên chủ động chửi thề trong đời, Luke chưa kịp phun ra hết câu, tên sát thủ đã rút dao làm cậu phun ra một ngụm máu tươi, vô lực mà ngã xuống.

Dáng vẻ của một người đã chấp nhận số phận, nhưng không hiểu sao, tên sát thủ lại cảm thấy kỳ lạ.

“Đi, giúp tôi, đưa tôi đến một chỗ.”

Cậu thận trọng lùi vài bước về sau, cậu thủ thế co người lại. (Kiến thức đánh nhau do bà già dạy khi đánh giang hồ, giảm diện tích tiếp xúc của cơ thể = Giảm tỉ lệ trúng đòn.)

“Tại sao à?” Nghe hắn nói, Luke không khỏi cúi đầu nhìn một chút nửa trước bộ suit vừa ý nhuộm đỏ thẫm một màu máu, trên chiếc áo sơ mi trắng bên trong có thể thấy rõ ràng lỗ thủng kết quả vết đâm, nhưng v·ết t·hương thì đã lành lại hoàn toàn, cũng chẳng để lại sẹo.

Khỏi phải nói, so sánh âm thanh v·ụ n·ổ là biết, uy lực giữa hai lần có khác biệt rõ ràng.

“?” Đây là tầng 4, nhìn hành động tưởng chừng t·ự s·át của cậu, tên sát thủ không do dự đặt tay lên thành cầu thang, bật người qua nhảy xuống theo, dù sao hắn cũng chả ngại độ cao.

“Không, chả liên qu.. D* m*!”

“Đây là...Bom khói?!” Tên sát thủ nháy mắt căng cứng người vung dao nhắm vào cổ Luke chém tới.

Không ai ngờ được rằng, Luke còn có khả năng canh thời gian kích nổ, biến nó thành một quả bom hẹn giờ.

“Nhà Luckbolts thật sự có một người thừa kế tuyệt vời, đáng tiếc.” Tên sát thủ vỗ tay tán thưởng, nhưng ánh nheo lại như sợi chỉ của hắn chẳng mất đi tí sát khí vào.

Bàn chân bước tiếp của cậu đột nhiên vô lực khụy xuống.

Vút!

Người đâu?

Đang nhìn, bỗng nhiên, Felix nhìn thấy một vệt lửa lao ngang qua con đường.

Nằm bất động trên mặt đất lạnh lẽo, tâm trí Luke mơ hồ suy nghĩ.

Được đỡ đến trước mặt kẻ hai lần suýt g·iết được mình, Luke không nói gì chỉ nhìn hắn thật sâu.

Povisco thất thần 1s đem hết giấy tờ bàn giao trên tay thả xuống đất, rồi ông lao hết sức đến chỗ Luke.

“Khụ khụ! Cầu lửa? Nhóc con, mi đã có thể sử dụng Arts rồi à?” Phe phẩy tay giữa mặt cho làn khói tan đi, tên sát thủ nhìn chằm chằm vào cậu chậm rãi hỏi.

Tên sát thủ rút khăn tay ra lau sạch chất lỏng đỏ dính trên con dao, liếc một cái đảm bảo rằng mục tiêu đã không còn động đậy mới biến mất tại chỗ.

Đây là một tin tốt, nó sẽ giúp cậu thao tác được nhiều hơn mà không sợ tự hủy, sau khi tậu được một chiếc mặt nạ lọc khói hay thứ gì đó tương tự.

“Biết rồi mà vẫn còn muốn g·iết sao?” Luke thủ uy h·iếp hỏi, trong khi lợi dụng góc khuất sau lưng khẽ kiểm tra túi đeo hông.

Trái lại với b·iểu t·ình ngưng trọng của Luke, tên sát thủ lại tỏ ra nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Làn khói còn chưa tan, một lưỡi dao đã xé gió bay ra làm Luke phải nghiêng người tránh né.

“C-cậu điên rồi à, hắn vừa mới muốn g·iết cậu đấy, không lẽ đá đập vào đầu gây lú lẫn rồi?”

Bước lên cầu thang trở về phòng mình, dưới ánh đèn chợp chờ le lói, trái với thái độ mệt mỏi hiện trên khuôn mặt, thanh niên trẻ không hề ngả lưng nghỉ ngơi mà bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

“Hả?” Tên sát thủ mở mắt ra nghi hoặc, đến cả Felix cũng không thể tin nổi.

Lật mất tảng gạch lên một hồi, hai người đã nhìn thấy được tên sát thủ bị c·hôn v·ùi trong đ·ống đ·ổ n·át, và tất nhiên, hắn chưa c·hết.

Nơi này trước đây là một cứ điểm của Mafia dùng để trữ v·ũ k·hí và ‘hàng’ trong thời kỳ các gia đình vẫn còn công khai t·ranh c·hấp nhau. Sau khi Signora Sicilia lên nắm quyền, nơi này dần trở thành nơi tụ tập của người vô gia cư, thương nhân chợ đen và t·ội p·hạm lẩn trốn.

Cậu còn chưa nói xong, tên sát thủ đã vọt tới trước mặt vung dao chém lên một phát.

Tất cả là vì cậu đã quá chủ quan.

Bàn tay buông lỏng của cậu nắm chặt lại, chống mạnh xuống đất.

Xì!!!!!

“Còn nữa, ta sẽ không truy cứu hai lần cố gắng g·iết ta vừa rồi, cũng không ép ngươi phải nói ra chủ thuê là ai, chỉ cần..”

“Thì sao?” Tên sát thủ càng ngày càng cảm thấy không hiểu về mục đích thật sự của thằng nhóc này, nó nói điều này cho mình làm gì? Cung cấp thông tin miễn phí à?

“Ta nói rồi, một trò không có tác dụng hai lần đâu.” Đã đề phòng từ trước, Luke nhảy người ra sau suýt soát né được nhát chém đó.

Một cột khói đỏ bốc lên trời cao, Povisco lúc này chắc chắn đang tìm cậu, nó sẽ đánh động được ông ta.

“Khụ khụ!” Luke là người đầu tiên văng ra khỏi làn khói, cậu lộn một vòng rồi ổn định cơ thể, che miệng ho sặc sụa vài cái.

Bốp! Crack!

Phát này có khoảng cách tương đối xa, lại thấy rõ quỹ đạo, tên sát thủ thậm chí còn chẳng cần né.

Luke thật sự muốn cười to vì chiến thắng của mình, nhưng cậu cố nén nó lại vì chưa phải lúc.

Bùm!

“Nắm chắc!” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, cậu cảm thấy mình được ai đó nâng lên chạy về phía lối ra.

Xin lỗi vì chỉ dùng đi dùng lại một chiêu, nhưng chỉ vừa thức tỉnh Arts, đây là một trong số ít thứ cậu xài được.

“Đau đớn lắm đúng không? Nếu mi chấp nhận c·hết ngay lúc đó thì đã không phải khổ sở như thế này đi.”

Choang!

Tên sát thủ cảm thấy không lý giải được và... có chút bị thu hút bởi vẻ đẹp của nó.

Bùm!

“Này, không phải cậu..”

Cậu (Leon) cúi xuống dùng tay dụi mắt một cái xem mình có đang ảo giác không xong, ngước đầu lên thì thấy cậu ta (Luke) gật đầu chào mình một cái rồi bắt đầu lơ lửng lên không trong, nhắm một hướng bay đi.

Cậu ta không bị sao, nhưng khung cảnh còn lại thì rõ ràng.

Không biết, Povisco giận giữ gào thét đã hút hết sự chú ý của mọi người.

“Đương nhiên, ai biết được liệu sau khi trở về, quý tử nhà Luckbotlts liệu có ‘tha thứ’ cho tên sát thủ quèn này không?” Hành động nhỏ của cậu không qua được mắt tên sát thủ, hắn ta rút một con dao ra điệu nghệ xoay nó trên tay nói tiếp. “Với lại, làm nghề này mà để lộ ra cần câu cơm của mình thì khó lắm, thông cảm nhé.”

“Agh!”

Và có thể vượt qua đêm nay đi đã.

Bùm!

“Đừng nói gì cả, để tôi đưa cậu đến bệnh viện.”

Trong tiếng hét thảm thiết của cậu nhóc, tên sát thủ đưa tay lên đỡ q·uả c·ầu l·ửa bắn trả ngược lại.

“Hehehe! Ngươi thật sự nghĩ phát đâm lén đó thật sự có thể g·iết ta sao!”

Vút!

“?” Tên sát thủ nghĩ ngợi một giây rồi nói. “À, dân Mafia trước khi kết thúc kẻ địch thường cho chúng một ân huệ cuối cùng đúng không? Một ly rượu trước khi c·hết, hoặc điếu thuốc cuối cùng? Dù nhìn mi chắc chắn là chưa đủ tuổi để đụng đến mấy thứ đó nhưng thôi được, nói đi.”

Bùm!

Nói thế nào thì, mục đích ngày hôm nay câu ra ngoài cũng chỉ là vì để chiêu mộ tên này mà, cơ hội ngay trước mặt, không thử thì cũng thấy phí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh đưa tay vào kiểm tra túi đeo hông của cậu thì thấy một quả bom khói hơi méo mó, khi Luke bị đạp vào tường, chốt kích hoạt đã bị bung ra nên nói đã tự xả khói, cùng với một thanh pháo sáng.

Thở dốc liên tục lấy lại dưỡng khí, cơn tê nhức dữ dội truyền đến từ cánh tay trái minh chứng cho việc nó đã vô dụng.

“Tôi sẽ biết ơn nếu vừa rồi ông anh..khụ khụ!” Luke mở miệng định nói, nhưng không nhịn được ho ra.

Từ trong cửa hàng tạp hóa ven đường, một thanh niên khá trẻ đeo bịt mặt xách theo một túi bánh mì ngọt đi ra.

Xong rồi, cậu nói tiếp.

Phanh! Tạch! Tạch! Tạch!

“Ồn ào quá.”

Dù vậy, nó vẫn sượt qua cánh tay phải của cậu, dễ dàng cắt xuyên một vết rách nhỏ trên làn da mỏng manh của đứa trẻ 3-4 tuổi.

Đủ thứ cảm giác khó thể miêu tả từ trong cơ thể, cậu cảm thấy mình ngột ngạt không thở nổi, mở miệng cố hít lấy không khí nhưng cuối cùng chỉ nôn ra một ngụm huyết đỏ với vài mảnh vật thể trắng nhỏ lên chiếc giày đặt trên ngực mình.

Không, đây không phải là lý do để biện hộ, đáng ra cậu đã có thể cẩn thận hơn, đáng ra cậu phải ngửi thấy mùi bất thường ngay lập tức khi vị trí đứng của bọn họ nằm ngoài phạm vi phản ứng của bất kỳ ai ở đây.

Máu vẫn còn chảy, nhưng cơ thể Luke đã ngưng hẳn cử động, thân nhiệt vốn cao bẩm sinh dần trở lên lạnh ngắt cùng với đôi mắt vô hồn không tiêu cự nửa hở nửa khép.

.....

“...cho dù có biết dịch chuyển tức thời thì cũng chả thoát được đâu. Tao nói có đúng không, thằng sát thủ c·h·ó c·hết?!” Lúc này Luke mới xuất hiện ở ngay trước lối vào.

Hai t·iếng n·ổ đồng loạt vang lên đến từ hai bên đối diện nhau, v·ụ n·ổ còn lại, nó đến từ q·uả c·ầu l·ửa mà tên sát thủ đã né đi lúc áp sát cậu! (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Luke nhận ra một đặc điểm nữa là tên sát thủ này nói hơi nhiều, mục đích của hắn là khiến đối thủ mất tập trung nhằm đánh lén.

Có mới là lạ!

Không có bịt mặt, gương mặt của hắn có thể được thấy rõ ràng, một thanh niên cũng không lớn tuổi, đại khái 17-18, mái tóc tím đính kèm theo một chút lông vũ, dễ dàng xác định là người Liberi.

Ngoại truyện 1 (8): Kết thúc ngày thứ 5

Nhưng mà...

“Là ông anh à?” Nhận ra người đó, cậu thở dài.

“Có lẽ là do tính tự cao tự đại của một thằng nhóc ngu ngốc nghĩ mình có thể báo thù được một sát thủ được huấn luyện bài bản đi.” Luke cười tự diễu.

Nhìn Luke từ bên lối vào bước ra, tên sát thủ hạ tay xuống, nhíu mày hỏi.

Soạt!

“Từ từ, tao có một di nguyện.”

Nghe vậy, tên sát thủ không nói gì, chỉ gật đầu đưa dao xuống, chuẩn bị cho cậu một c·ái c·hết ít đau đớn.

Bùm! X2

Đỡ cậu, Felix đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

“Nối liên lạc cho cấp trên của mấy người đi, chuyện này chưa xong ở đây đâu!” Ông gằn giọng phân phó. “Còn nữa, liên lạc với bệnh viện, chuẩn bị c·ấp c·ứu khẩn cấp đi!”

Dịch chuyển đến ngay bên cạnh, tên sát thủ chuyển tư thế tung một cước, đá văng Luke qua phải.

“À, mình vừa mới bị xiên nhỉ, vậy thì chắc là ông già Povisco bắt đầu làm ầm lên rồi.” Cậu nghĩ.

“Luke?” Đợi mãi không thấy động tĩnh gì, Felix nhìn qua thì thấy Luke đã ngất lịm đi trên vai mình vì thiếu máu.

Tại sao? Tại sao nó không c·hết? Tại sao nó lại ở đây?

“Không!!”

“Nước.”

Xoẹt!

Một lúc sau, đợi lấy lại một chút sức lực, Luke bắt đầu oanh tạc vào đống phế tích của tòa nhà.

Gào thét một hồi, Povisco chung quy vẫn là bình tĩnh lại, nhìn những ánh mắt cảnh giác hướng về phía mình, ông tức giận hừ một cái rồi thả tên cảnh sát ngạt thở tím tái cả mặt kia xuống.

“Ồ, tại sao không phải là dừng thời gian đâu?” Tuy rằng hỏi lại, nhưng giọng điệu của hắn đã xác minh rằng cậu đã đúng.

Nội thành thành phố Norvarna.

Giữa làn khói trắng, năng lực dịch chuyển tức thời đã bị vô hiệu hóa, cộng thêm phát nắm vừa rồi đã làm bỏng chân của tên sát thủ, hắn hoàn toàn không thể thoát ra khỏi đây.

“Để ta bật bí cho ngươi nhé..khụ khụ.. công việc của nhà Luckbolts là phụ trách, quản lý, thí nghiệm và phân phối v·ũ k·hí cho các gia đình khác..khụ..một công việc tưởng chừng rất ngon nhưng thực chất lại chẳng có gì mấy đặc biệt...mấy gia đình Mafia khác, toàn đi nhập lậu v·ũ k·hí từ nước ngoài thôi...khặc.”

Xoạt!

Điều đó làm Luke khó chịu.

Đương nhiên mọi thứ sẽ xảy ra như vậy, Luke còn chưa nói hết câu, tên sát thủ đã xuất hiện ở trước mặt xoay người chém tới.

Tuy không trực tiếp xuyên qua trái tim, nhát đâm đó chắc chắn đã đủ mạnh để khiến một người trưởng thành hấp hối, chứ đừng nói một thằng nhóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Dính trọn hai q·uả c·ầu l·ửa đánh bất ngờ, đối với người trưởng thành thông thường thì cũng phải đau đớn rồi đi, nhưng tên sát thủ lại trông như chả hề hấn gì cả!

Hai q·uả c·ầu l·ửa vừa rồi đã rút cạn năng lượng trong người, cậu bây giờ không thể dùng Arts để bay nữa.

Khung cảnh xung quanh cậu hiện tại cứ mịt mờ ảo ảo, xem lẫn trong đó là tiếng rống giận của ai đó.

Chính mắt Leontuzzo đã thấy, cơ thể Luke đột nhiên b·ốc c·háy, rồi cậu ta bỗng như hóa thành thây ma trong tiểu thuyết kinh dị đứng thẳng dậy.

“Chờ đấy chò thắng sát thủ kia, bố m*y không dễ g·iết thế đâu!”

Nhìn thấy bóng đen lao xuống, Luke cấp tốc lui lại, lòng bàn tay nâng lên ngưng tụ một q·uả c·ầu l·ửa nữa ném qua vị trí đối phương sẽ đáp đất.

Hahahaha!

Ngoại truyện 1 (8):

“Nếu thế thì người hoàn toàn có thể đã g·iết ta bất cứ lúc nào với không một giấu vết nào cả, không cần phải mất công trà trộn vào cảnh sát để á·m s·át ta trong lúc không ai để ý. Với vừa rồi nữa, nếu là dừng thời gian, ngươi đáng ra sẽ xuất hiện ở chân cầu thang chứ không phải khoảng trống đó, ngươi chỉ có thể dịch chuyển đến một địa điểm trong tầm mắt thôi đúng chứ?”

Một âm thanh sắc lẹm vang lên.

“Ặ..c..c.c..” Viên cảnh sát bị nắm cổ ngạt thở vùng vẫy, hành động này của ông khiến những người khác ở đó sợ hãi và cảnh giác lên.

“?”

Rầm ầm!

Canh thời gian chuẩn xác, giây phút tên sát thủ dịch chuyển xuống đất, q·uả c·ầu l·ửa vừa vặn chạm vào người hắn p·hát n·ổ.

Một viên cảnh sát đứng ra can ngăn, nhưng ngay lập tức bị ông nắm lấy cổ họng nhấc lên.

Nghe thế, Luke mỉm cười cảm tạ, cậu đưa tay đặt vào tường chỉnh lại tư thế rồi lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

Một tấm bản đồ thành phố kèm tấm danh sách mục tiêu, một chiếc đài Radio ‘mượn’ từ hàng xóm để nghe ngóng tin tức cùng với vài thứ đò chơi dùng để hành sự.

Cánh tay trái tưởng chừng vô pháp nhúc nhích nữa đột nhiên nắm chặt lấy cổ chân của tên sát thủ, trong nháy mắt nhiệt độ tăng cao chóng mặt khiến hắn không chịu nổi mà mất đi lực giữ, lưỡi dao chém tới cũng mất đi thăng bằng mà bị né đi

Dù sao thì, đàm phán cũng là biệt tài của anh mà.

Crack! Bùm!

Đang gói gém đồ đạc dở, một giọng nói đột nhiên cất lên.

Vút!

Thường ngày, tuy Povisco khá dễ tính khi nói chuyện với Luke và các thành viên nhà Luckbolts khác, điều đó không đồng nghĩa với việc ông là người hiền lành.

“Oi, cái này phải tính công đấy nhé.” Sau rồi, anh cũng hít sâu một hơi, chuẩn bị đối mặt với nhóm Mafia sắp chạy tới đây.

....

Vừa đi vừa cắn từng miếng một, thanh niên trẻ đi bộ dọc trên phố.

“Cậu ấy đâu?”

Cơ thể Luke nóng rực lên như lửa cháy, các lằn ranh trên sừng và đuôi dần sáng lên.

Hai đứa trẻ đều không nói gì, Felix quay lại đỡ Luke đi tới trước mặt hắn.

“Vậy à.” Luke cúi thấp đầu, ánh mắt của cậu lấp lóe sau mái tóc, nụ cười của cậu cũng giương ra thêm một chút.

Tên sát thủ nói chuyện với Luke bằng một giọng điệu không chút áp lực, điều có có nghĩa là hắn cực kỳ tự tin có thể hạ sát cậu và sau đó thoát ra khỏi đây.

Bàng hoàng, giật mình, hoảng sợ, không hiểu chuyện gì xảy ra, cả cơ thể cậu căng cứng, chiếc ly cầm trong tay mất đi lực giữ mà rơi xuống.

Tiếng còi xe cảnh, tiếng xe c·ấp c·ứu, tiếng nói chuyện và công cuộc áp giải những tên b·ắt c·óc khiến nhà máy bỏ hoang này trở nên tương đối ồn ào, nhất thời không một chú ý đến chuyện vừa xảy ra.

“???” Quay qua quay lại nhìn hai người, Felix cảm thấy h·ạn h·án lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Luke bị đá văng, bay như con diều đứt dây về phía tường tòa chung cư.

Cậu cắn chặt môi kìm nén nỗi đau, dùng cánh tay phải vẫn còn chảy máu ngưng tụ một q·uả c·ầu l·ửa nữa ném về phía tên sát thủ.

“Xin hãy bình tĩnh thưa ngài!”

Đang định hỏi là gì, đột nhiên, một tiếng âm thanh lạ vang lên, kéo theo đó là một làn khói trắng mù mịt ngập tràn cả tầng trệt tòa nhà.

“Dù vậy..công việc này..lại có một đặc quyền thú vị..ngươi có biết đó là gì không?”

Ngay cả khi mất tầm nhìn tên sát thủ vẫn chuẩn xác ném nó cắt qua gót chân của cậu.

Nụ cười của chiến thắng!

Dù biết là đã quá trễ, Povisco vẫn không muốn từ bỏ hy vọng, ông quay lại muốn đưa cậu chủ nhỏ của mình lên xe cứu thương đã chuẩn bị sẵn.

...

...

Yep! Tất nhiên là không, dù chưa có thời gian đi thử nghiệm thử khả năng của mình, song cậu đoán chắc nó không đời nào đủ để oneshot một người trưởng thành.

“Khụ Khụ-Ọe..Hộc hộc hộc, đáng lẽ từ đầu ta không nên đến đây đi, ta nên tụ tập toàn bộ Mafia nhà Luckbolts lại và chuẩn bị một cuộc vây bắt quy mô lớn nhắm vào kẻ đã á·m s·át mình..khụ khụ.” Nôn khan thêm một ngụm nữa, Luke cố sức di chuyển cánh tay trái tím tái của mình đặt lên chân tên sát thủ như nỗ lực chống cự trong bản năng, khó khăn nói ra.

Ngay khi lao qua khoảng không, tên sát thủ vừa nhìn xuống thì thấy một thứ gì đó lao ngược lại, vừa vặn che đi tầm mắt hắn.

Cùng lúc, ở đằng sau, nhiều tiếng còi xe vang lên dữ dội.

Nhìn thấy hai người họ đều không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, tên sát thủ tiếp tục mở lời.

Giọng nói còn chưa nói hết, một con dao đã phi về phía lối vào không có cửa, sau đó găm thẳng vào tường nhà đối diện.

Phát đầu tiên, Luke lúc bật ra sau đã lén đưa tay ra sau lén ngưng tụ, đến lúc ném ra đã được tầm hơn 10s. Còn phát vừa rồi, cậu chỉ đợi cho thành hình rồi ném ra ngay lập tức.

Vụ nổ xảy ra, sóng xung kích đẩy hắn bay ngược lại hành lang tầng 4.

“Ờ...này, ta thấy ngươi cũng không tồi, có hứng thú qua đây làm việc cho ta không?”

Bị đè thế kia, cơ thể tên sát thủ chắc cũng đã nát chẳng kém Luke rồi, cho dù bây giờ hắn cho dịch chuyển ra được khỏi đ·ống đ·ổ n·át kia thì cũng không làm gì được, nên cũng không cần quá lo lắng.

Bình thường, đặc biệt là vào buổi tối, nơi này vẫn ồn ào không thua gì trong thành phố, nhưng vài đêm nay, mọi thứ phá lệ yên tĩnh.

Cơ thể cậu lạnh ngắt không còn cảm giác, lượng máu ít ỏi của một đứa trẻ con nãy giờ chắc đã sắp chảy sạch, tâm trí cũng bắt đầu mơ hồ dần đi, có muốn làm gì cũng chả được.

“Ờ???” Leontuzzo dụi mắt thêm một cái nữa, nhìn xem chỗ đó đã không có ai, cậu lúc này chỉ có chấm hỏi đầy đầu.

Ở ngoài tòa nhà đằng xa.

“Đây” Felix đưa chai nước qua, Luke không uống, chỉ s·ú·c miệng vài cái rồi một phun ngay ra.

Vị trí vốn cơ thể nhỏ bé của Luke nằm yên ở đó giờ đây chỉ còn lại một vũng máu.

Soạt! Vụt!

“Ah, mệt mỏi thật, đến lúc chợt mắt một tí rồi.” Luke bình thản nhắm mắt lại.

Vút!

Quả nhiên vậy, giữa làn khói trùng của v·ụ n·ổ đang tan dần đi trùng điệp với ánh trăng len lói qua các khe hở của cửa sổ bị phong bế, có thể thấy rõ bóng người đứng thẳng dậy.

“Haha, không biết mặt bà già lúc nghe tin này sẽ như thế nào nhỉ, còn thằng Leon nữa, việc này nếu không xử lý khéo sẽ có thể để lại bóng ma tâm lý cả đời cho nó mất. MÀ..dù sao thì đó cũng không phải chuyện của mình.” Luke cười lạc quan.

Một loạt câu hỏi hiện ra trong đầu tên sát thủ, hắn kéo khóa chiếc balo đựng đồ nghề lại ném qua một bên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Ngoại truyện 1 (8): Kết thúc ngày thứ 5