Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngoại truyện 1 (6): Sáng ngày thứ 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Ngoại truyện 1 (6): Sáng ngày thứ 4


“V-vâng, bọn em sống ở đây mà, leo trèo một chút cũng quen rồi ạ.”

Nói xong, Luke ngay lập tức gọi người đưa Felix về khách sạn, còn mình thì liên lạc với Povisco và bắt đầu thẩm vấn thanh niên A.

“Anh mặc đồ đen! Anh là người được những anh chị lớn gọi là ma..ma...ma gì nhẻ?”

Khi mảnh liên kiện rơi xuống, cô nhóc kia cũng nhìn xuống theo nó, tình cờ thấy được hai người, vội vàng chui theo hướng nào đó xuống, chạy đến trước mặt Luke.

Sau khi thành công thuyết phục Luke, Felix tạm thời gia nhập nhóm cùng đi đến nơi người trợ lý của anh t·hiệt m·ạng để tìm kiếm manh mối về tên sát thủ được cử đến á·m s·át mình.

Chỉ có điều, sau khi đáp ứng rồi, Luke mới cảm thấy hối hận về quyết định của mình.

“Vậy à? Vậy giờ cậu tính làm gì tiếp?” Gật đầu coi như thừa nhận lý do đó, Felix hỏi tiếp.

Nhìn một đám nhóc gầy nhom bẩn thỉu nhưng chằng biết sợ là gì nhao nhao bu lại chỗ mình, Felix, người tình cờ mặc một chiếc áo khoác đen ngày hôm nay, không biết nên ứng phó thế nào.

“Đó là trạm gác, theo tôi biết thì bất cứ cá nhân nào được phát hiện đi từ trong này ra mà không được thông báo từ trước đều sẽ ngay lập tức bị cảnh vệ b·ắn h·ạ. Nhưng vì một vụ lùm xùm lớn tối hôm qua, cảnh vệ khu vực này đã được điều đi nơi khác.” Cậu giải thích.

Tư là tư, công là công, công việc hiện tại của cậu là tìm ra tung tích của tên sát thủ áo đen kia, chuyện đám nhóc này không khó, có thể để sau.

“A, ai đó theo chị Meri về này!”

Tuy không nhiều, nhưng việc này cũng khiến công việc tìm kiếm bớt phiền phức hơn, Luke thực sự cảm kích nó và đã cho nhân viên thêm tiền boa.

Giọng của Luke và Felix đồng thời vang lên, nhưng hiển nhiên, cả hai không thể hiện quá nhiều sự bất ngờ.

Trong khi Felix cùng những đứa trẻ nô đùa sau kia, Luke chú ý tới thứ gì và bước qua một bên cái ‘nhà?’.

“Hồi trước thì chúng em hay tự ra ngoài xin đồ ăn, nhưng tầm một tháng đổ lại đây, có rất nhiều vụ trẻ em m·ất t·ích diễn ra trong thành phố này, Erwin đã cấm mấy đứa nhỏ đi quá xa và phải trở về trước khi trời tối.” Meri giải thích.

Do khác biệt về thể chất, hai người chỉ cần đi bộ là cũng có thể bắt kịp được.

“Phiền anh quá ạ.” Nhận lấy túi đồ ăn, Meri cúi đầu cảm ơn. “Mà anh không phải ngày nào cũng mang đồ ăn đến cho bọn em đâu ạ.”

“Vậy sao? Thế thì tôi nên cảm thấy may mắn vì đã chọn con đường này, hay là nên cảm tạ người đã gây ra vụ lùm xùm đó đây?” Felix bông đùa cho không khí nhẹ nhàng đi, nhưng Luke đã ngừng sự quan tâm đối với anh lại.

...

Lộc cộc.

“A, mấy đứa có khách à?” Lúc này, thanh niên A để ý tới hai bóng người đang gồi ghế sau lưng Meri.

“Nhóc là..à, anh nhớ rồi.” Nhìn cô nhóc gầy nhom khúm núm trước mặt, Luke cũng nhớ ra, đây chính là một trong hai đứa trẻ mồ côi được mình cho tiền ngày hôm qua.

Đến lúc này, thanh niên A mới nhận thấy tại sao trang phục của cậu ta trông quen quen, muốn quay đầu bỏ chạy nhưng đã muộn.

Không khó để bắt gặp người vô gia cư nào đó ở đây.

“Thôi nào, mấy đứa kia lại bắt nạt em à?”

Đi được một hồi.

“Sao cậu biết vậy?” Đợi thanh niên A ngừng dãy dụa và bị mang đi, để lại cô nhóc Meri hoang mang và Felix tò mò hỏi.

“Hả?” Felix nghe không rõ.

“Dạ? Đúng vậy ạ!” Meri đang hỗ trợ tách đám trẻ mồ côi xuống khỏi Felix phân tâm quay lại trả lời một câu.

Vừa mới nói tới, một mảnh kim loại lóc cóc rơi xuống gần chân hai người, Luke cúi xuống nhặt lên, đó giống như một mảnh khớp nối cửa.

“Thế à, may mắn đấy, ông anh nhớ căn phòng nhỏ chúng ta vừa đi qua không.” Luke chỉ vào một góc khuất tầm mắt của hai người, nơi hai người vừa đi qua đó không thể thấy khi đi từ trong bãi rác ra.

“Đứng dậy đi, anh có làm gì đâu mà phải khúm núm thế.” Vươn tay xoa mái tóc khô cứng bù xù, Luke nhẹ cười bảo cô nhóc đứng dậy.

“Đúng rồi Meri, nếu mấy nhóc sống ở đây thì đã từng thấy người này lảng vảng quanh đây chưa? Đặc biệt là vào buổi tối ấy?” Trở lại mode làm việc, Luke lấy từ trong túi áo mình ra một tấm ảnh chụp chân dung của tên sát thủ áo đen hỏi cô nhóc mồ côi.

Lúc này Meri cũng tạm thời hống được đám trẻ ra chỗ khác chơi, thả cho anh thời gian thở ra.

Sau một đêm tìm kiếm, họ hiện đang ăn sáng nghỉ ngơi một lát.

“Có chuyện gì à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trong khi các Mafia bận bịu công việc được giao, Luke đi qua tìm Felix.

“Tôi chỉ là một người qua đường thôi, đừng để ý làm gì.” Trước ánh mắt khó hiểu của Felix, Luke ngồi dậy, cầm lấy chiếc mũ để cạnh bên ụp lên đầu.

“Mà giờ tôi mới để ý, đây là khu bãi rác nhỉ?”

“Tốt, thế thì đi theo tôi.” Luke mặt vô b·iểu t·ình gật đầu, nhân lúc không ai để ý, cậu kéo anh ta đi dò xét con đường đã chạy tới đây.

Cậu nhặt một vài món lên soi xét thử, làm từ linh kiện kim loại thì chỉ có mấy mô hình người máy, tất nhiên chẳng thể nào đẹp được, nhưng tầm thằng nhóc đó, nhiêu tuổi nhở, kệ đi, thế này là có năng khiếu lắm rồi.

“Bây giờ á?” Luke nghĩ rồi trả lời. “Giờ thì cho ông anh về khách sạn rồi xử lý chuyện này thôi, và đừng nghĩ đến việc đi theo, không được đâu.”

14/8/1075

Là điểm giao thoa giữa thành phố và khu ổ chuột, bãi rác đây là một trong số ít nơi mà dân vô gia cư có thể thoải mái đi vào. Họ thường lục lọi những núi rác tại đây để tìm kiếm những thứ còn giá trị bị vứt đi, hay đơn thuần chỉ là tìm một nơi che nắng che mưa.

Ngay lập tức, hai Mafia nấp sau đống rác lập tức lộ diện, lao tới không chế thanh niên A lại.

“Vậy sao? Trông thì nhóc có vẻ quen thuộc nơi này nhỉ?” Gật gù nhìn đống linh kiện, Luke tiếp hỏi.

“Thay vào đó, em và cậu ấy thường xuyên ra ngoài hơn để xin đồ ăn, cũng đôi khi một vài anh lớn tốt bụng cũng mang một chút đồ ăn đến cho bọn em.”

Vài tiếng bước chân vang đến từ xa, khi ba người nhìn qua thì thấy một người cầm theo túi gì đó chạy đến đây.

“Ơơơ..em không biết, để em thử hỏi mấy nhóc kia xem ạ.” Nhận lấy tấm ảnh, Meli đưa Luke và Felix qua chỗ đặt mấy món đồ có thể ngồi xuống rồi cầm nó đi hỏi mấy đứa nhóc mồ côi còn lại.

“Vâng, ngay gần đây thôi ạ, hai anh có muốn qua đó không?” Qua việc mua cho một đống đồ ăn bữa hôm qua, xem ra độ hảo của của cô nhóc mồ côi này dành cho Luke không hề thấp...hoặc căn bản là đây sự ngây thơ thiếu cảnh giác của một đứa nhóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vâng, để em dẫn đường cho hai người, cũng gần ngay đây thôi ạ.” Chỉ về một phía, cô nhóc mồ côi chạy trước dẫn đường cho Luke và Felix.

“Thôi không sao, anh cũng trả trông đợi gì nhiều đâu.” Điều này đã trong dự liệu từ trước, Luke cũng không trách cứ cô nhóc, rồi cậu bắt đầu suy tư lên xem có nên lảng vảng trong bãi rác này để xem có gì còn xót lại không, hay là đi chỗ nào khác tìm.

Luke nở cụ cười bên khóe miệng, gật đầu ưng ý quay lại chỗ Felix.

“Hở.” Nghe Felix nói, Luke cũng mới để tầm mắt rộng ra xung quanh.

Ầm ĩ một hồi sau, một số đứa nhóc liền chú ý tới người đi theo đến đây.

Vừa nhắc người, người liền đến.

Đúng thật, hai người đang dần đi sâu vào khu vực đổ rác của thành phố, xung quanh toàn rác thải, phế liệu kim loại.

...

Và nếu phải nói...nơi đây tốt hơn nhiều so với hai người tưởng tượng.

“Đương nhiên, cho dù lúc đó phải chạy thục mạng, trí nhớ của tôi khá tốt.” Felix gõ gõ vào đầu mình tự tin nói.

Khi thấy Luke đến, dù đã ghi báo cáo ra, Mafia tra khảo vẫn thuật lại cho cậu nghe một lần nữa những gì họ phát hiện được.

“Bắt hắn!” Luke hét to.

“Không có gì, tôi chỉ đang tìm cách đóng gói...”

“Ái chà, một món tiền lớn à, nghe thú vị phết nhỉ?” Bỗng nhiên, một giọng nói trẻ con vang lên, nhắc cho hai người kia nhớ họ không ở đây một mình.

“Ể? Vậy anh ta là người xấu à?”

“Sống ở đây?”x2

“Thay vào đó, sao ông anh ông kể thêm về món tiền mình sắp có được đi nhỉ, chẳng hạn như làm thế nào để có được nó ấy?” Cậu bình thản nói, trong khi ánh mắt soi xuống ống quần của thanh niên A, ở đó còn một vệt đỏ có chút phai màu, nhưng không khó để nhận ra đó là thứ gì.

Nhìn thấy Luke quay lại với tâm trạng không tệ, anh tò mò hỏi.

“Nhóc làm gì ở đây một mình vậy? Thằng cu đi cùng hôm qua đâu?” Vò cho đến khi mái tóc đó hoàn toàn rối hết lên, Luke chợt chú ý tới đống đồ kim loại nằm trong tay cô nhóc, bèn hỏi.

“Đúng vậy thật, à mà sao ông anh biết chỗ này thông vào nội thành mà chạy qua đây vậy?” Luke gật đầu, rồi quay sang hỏi Felix.

“A, anh A! Anh lại mang đồ ăn đến ạ?” Meri nhận ra người đó liền chạy tới chào.

“A..ý anh là Erwin ạ? Cậu ấy nhờ em đi thu nhặt mấy thứ này để lắp ghép lại thành mấy món đồ chơi cho mấy đứa trẻ nhỏ hơn.” Còn chẳng dám ngăn cản việc mái tóc mình rối bời lên, cô nhóc rụt rè trả lời cậu.

“Để tôi đoán thử nhá, có phải ông anh đang tham gia vào một vụ b·ắt c·óc t·ống t·iền không? Mục tiêu có lẽ là...một cậu nhóc Lupo tóc đen chẳng hạn?” Luke mỉm cười, nhưng ánh mắt cậu không cười, nó sắc bén hướng về phía thanh niên đối diện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Nếu nhóc thấy không phiền thì bọn anh làm phiền chút vậy.” Cậu không ngần ngại gì mà đồng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu không phải vì 100$ cậu đã đạp anh ta xuống xe rồi.

Chỗ ở mà cô nhóc mồ côi nói đúng thật là rất gần, đi bộ không thì Luke và Felix chỉ mất có vài phút là đến.

Mãi tới khi đến nơi mới im đi được một chút, không phải Felix không nói nữa mà là do Luke nhảy xuống xe qua nhanh, đi đến chỗ mấy Mafia đang tập hợp đằng trước.

“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?/ Sở thích là gì?/ Tại sao mấy người lớn kia lại tỏ ra e ngại cậu dữ vậy?/...” Mấy câu hỏi dạng này liên tục vang lên là Luke điên hết cả đầu.

“Này nhóc Meli! Mấy cái đây là do thằng nhóc Erwin kia làm à?” Cậu quay về sau hỏi thử.

Felix không trả lời, nhìn qua Luke, ý bảo quyết sao?

“Mọi người vất vả rồi.” Hỏi han thêm vài điều nữa, Luke thả cho bọn họ đi nghỉ ngơi và điều nhóm của mình sẽ thay ca tiếp tục rà soát khu vực này.

“Không biết nữa..chúng ta có nên thử chơi khăm anh ta không? Ehehe!”

“Không vấn đề gì đâu, đã nói nhóc rồi mà, chỉ vài ngày nữa thôi, anh sẽ kiếm được một món tiền lớn, đến lúc đó mấy nhóc cũng không cần phải sống ở nơi tồi tàn này nữa.” Thanh niên A xoa đầu cô nhóc nói.

Khi cô nhóc mồ côi dẫn Luke và Felix đến nơi, họ nhìn thấy tầm 4-5 đứa nhóc đang chơi trốn tìm quanh bãi đất trống đó.

“Không, tuyến đường này được chọn là vì đây là nơi cư trú của dân vô gia cư thôi, một hai cái xác xuất hiện ở đây mỗi sáng lại không phải chuyện hiếm.” Cậu thầm nghĩ.

...

Dù nhìn chẳng an toàn tí nào, cái ‘nhà?’ này coi như vẫn miễn cưỡng có thể che mưa che nắng được.

“Tuyến đường ông anh chạy đến đây, còn nhớ chứ?”

Đến cả cậu cũng chẳng nghĩ tới, âm mưu mang Felix đến chỗ nào trống vắng để thử dụ tên sát thủ ra, ai ngờ kẻ mắc câu lại có liên quan đến vụ b·ắt c·óc Leontuzzo.

“Chị Meri!!” Nhìn thấy cô nhóc, một đứa nhóc chạy lại khóc lóc làm nũng.

Felix đứng bên cạnh nhìn cậu như vậy thì b·iểu t·ình khá ngạc nhiên, nhưng không nói gì.

“Không có gì đâu.” Luke lắc đầu.

“Biết thế méo nào được?” Luke theo sự thật nói. “Thấy v·ết m·áu trên ống quần hắn không? Tôi nghĩ hắn là chung một bọn hoặc ít nhất là liên quan đến tên sát thủ kia. Câu vừa rồi là hù hắn để tăng áp lực cho câu sau thôi, ai ngờ ăn rùa được ấy chứ.”

Hết cách, anh đành quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ từ Luke, nhưng không biết từ bao giờ, cậu ta đã mất tiêu bóng dáng từ khi nào.

Vừa ban nãy, cô nhóc mồ côi Meri kia nói rằng nó đi tìm linh kiện về để thằng cu tên Erwin có thể làm ra mấy món đồ chơi nhỏ dành cho lũ trẻ, chúng được đặt ở đây.

Ngoại truyện 1 (6):

Bởi vì kề từ lúc lên xe, Felix chưa ngừng ồn ào một giây nào cả.

“Không có!” Cô nhóc mồ côi cúi xuống an ủi đứa bé đang khóc, những đứa trẻ mồ côi còn lại cũng chạy đến cãi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một lúc sau, cô nhóc quay trở lại vẫn với câu trả lời là không.

Bên kia, Felix và Meri cũng bắt đầu giao lưu lên.

Ngoại truyện 1 (6): Sáng ngày thứ 4

“Hửm?”

Luke “Ừ.” một câu rồi tiếp tục quay lại xem xét mấy món đồ chơi.

Vụ việc của Leontuzzo quá áp lực, xử lý sớm được giây nào hay giây đấy.

“Ừ, anh bận tí việc nên đến trễ, mấy nhóc đói chứ?” Thanh niên A giơ túi đồ ăn lên đưa cho cô nhóc.

Tiếp theo ngước lên nhìn thì thấy, trên núi rác nọ, một cô nhóc đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó.

“Đúng rồi, cũng sắp trưa rồi nhỉ, mấy nhóc tính lo liệu thế nào?” Nói chuyện một hồi, Felix hỏi.

“A..a..Xin chào..ngài là..người hôm qua đúng không ạ?”

Nếu thắc mắc tấm ảnh này ở đâu ra, sáng hôm nay lúc chuẩn bị ra xe, một nhân viên khách đã đưa nó cho cậu. Dường như tối ngày hôm qua có người đã phác thảo lại nó dựa trên mô tả của cậu và Povisco.

“Ahaha, tôi cũng có biết đâu, lúc đó chỉ chạy bừa thôi à.” Anh ta gãi đầu ngại ngùng cười nói.

“Tớ cũng chẳng nhớ nữa, nhưng mấy anh chị nói là không được lại gần những người như thế này.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Ngoại truyện 1 (6): Sáng ngày thứ 4