Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93.6: Cuộc phiêu lưu nhỏ đêm ngày thứ 7
"Twilight đã nói là đang chuẩn bị gì đó, nếu anh ấy muốn đi đánh lộn thì tức là anh ấy đã chuẩn bị xong, nhưng theo lời đã nói thì có thể thứ anh đang làm vẫn chưa xong?"
Chương 93.6:
Hai người kia vừa đi vào trong bếp, đây là cơ hội để cô có thể lẻn ra ngoài.
Khi ngủ, một lượng nhiệt năng sẽ giải phóng từ cơ thể Twilight, không đủ sức để gây hại gì, nhưng nó sẽ khiến bầu không khí xung quanh trở nên rất ấm áp.
"Ông cứ làm quá lên... ý tôi là, rõ thưa ngài." Mafia vốn định cho rằng Povis cứ quan trọng hóa vấn đề, nhưng nhìn thấy mặt ông nhăn lại, gã lập tức đổi giọng.
Bật đèn lồng, kéo chăn nằm xấp trong lều, Yelena chuẩn bị chỗ ngũ xong rồi mở quyển sách ra đọc.
Ngồi dậy khỏi ổ chăn, cô bé mơ màng quay đầu nhìn xung quanh túp lều, tìm kiếm thân ảnh ai đó, nhưng chỉ có mình cô ở đây.
Nghe tiếng Yelena gọi, Twilight mới ngẩng đầu lên nhìn, thì một thỏi Chocolate đã được đưa đến trước mặt cậu.
Yelena gật đầu rồi chạy ngay đi, dể lại hai Engineer nhìn theo để chắc chắn cô bé đã đi đúng đường rồi mới rời đi.
Còn Povis ở bên trong, ông đi lục lọi cả tòa nhà một lần để đảm bảo không có con chuột nào lẻn vào.
"Thế thì tốt, vào trong bếp ngồi đi rồi nói tiếp."
Tiếng vỡ của chiếc bình sư ngay lập tức đánh động 2 người đàn ông trong phòng, họ lập tức lao ra kiểm tra.
Tuy nhiên, những hình ảnh của nó lại được vẽ với tông màu tối, khá thật, đúng kiểu một thứ gì đó mà Twilight sẽ mang theo, nó đúng sở thích của cậu ta,
Và nội dung của nó...
"Hả? Nhóc làm gì vào giờ này ở đây thế?"
Nếu bây giờ vẫn còn đang đánh nhau, có lẽ Twilight đang ở đó.
Chậm rãi xuống cầu thang, bước vào trong hành lang.
Đó là một cuốn truyện với nét vẽ giống với những cuốn truyện dùng để dạy trẻ em đọc, chữ viết và cách trình bày rất dễ đọc.
Sách của Twilight toàn bộ được viết bằng tiếng anh, dù không thể hiểu được mấy quyển toàn chữ là chữ kia, sau khi học tập được vài tháng, dù còn hơi vấp Yelena cũng đủ khả năng để đọc quyển sách tranh.
Nhìn thấy nhũng mảnh sứ vỡ trên sàn, và cánh cửa không hề bị khép lại, Povis lập tức nhăn mày.
Chỉ duy nhất một người còn đứng, đó là Twilight, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ mỏng ở trên cùng với quần dài, chiếc áo khoáng mỏng được quấn quanh bụng.
Cậu nhặt lấy chiếc đồng hồ quả quít nằm trên bàn, bật nắp ra kiểm tra thời gian thì thấy đã gần đến 12h đêm.
vẫy như thế nào chứ gì? Nhưng mà tôi nghĩ chúng ta đang thắng thế mà? Đánh bại được cả q·uân đ·ội Ursus, cậu ta giỏi thật đó chứ?" Gã Mafia cảm thán.
Đa phần trong số đó toàn là những quyển sách dày cộp toàn là chữ với những nội dung khó hiểu, Yelena chỉ đọc thử mấy dòng mà hoa hết cả mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"HAHAH..khặc..khụ kh..giật cả mình! Đến thì gọi một tiếng chứ, đừng có đứng yên sau lưng người khác như vậy, cứ như ma â..Đau!"
Một lát sau, người kia trở lại với một cái bao bố lớn vác trên vai nói.
Nhưng để cho chắc, đợi cho gã Mafia đi đến bắt chuyện với mấy người lính, Yelena mới chuyển người rời khỏi chỗ trốn, nhẹ nhàng chạy đi.
"Twilight.."
Quả nhiên, cô bé vừa mới đi ra không bao lâu, gã Mafia cũng theo ra ngoài tòa nhà, hướng về phía mấy người lính tuần tra đi đến.
May mắn cho Yelena là, khi bước lên sân thượng kiểm tra, Povis chỉ đi một vòng bên ngoài mà không mở lều ra kiểm tra để không làm phiền cô bé ngủ, nên không phát hiện cô đã chuồn đi mất.
Chương 93.6: Cuộc phiêu lưu nhỏ đêm ngày thứ 7
Dù chưa phát triển lắm về chiều cao, cánh cửa vẫn bị hạ quá thấp để cô bé có thể di vào, Yelena buộc phải cúi thấp nguời bò qua.
Trong một giây, Yelena đã thực sự thấy hoảng hốt và sợ hãi, nhưng rồi cô chợt nhớ rằng, Twilight đã để lại một tờ giấy nhắn rằng hôm nay cậu ta có việc, có lẽ sẽ về trễ và dặn cô nhớ ngủ sớm.
Ở nội thành thì cô bé nghĩ lúc nào nó cũng sáng nên không để ý.
Mục tiêu là tìm Twilight và mang cậu ta về ngủ, đích đến là công xưởng của các Engineer.
"Không, cậu chủ luôn gặp vấn đề với khói thuốc, muốn thì ra ngoài hẻm mà hút."
Nhưng vấn đề là, cô không biết cậu ta ở đâu.
"Thôi, đừng có nói nữa, tập trung vào việc đi, đừng bắt Will chờ."
Cầm lấy chai nước uống ừng ực để giải tỏa cơn khát, Twilight hà ra một hơi ngã gục xuống sàn, cảm giác thoải mái như vừa mới sống lại.
Cậu vội quay lại coi thì giật mình thấy Yelena đang ở đó nhìn cậu với một ánh mặt cực kỳ khó hiểu.
Hai người trong phòng không để ý gì, cô bé thuận lợi băng qua 2/3 quãng đường.
Đảo mắt nhìn một vòng quanh sân thượng, Yelena lập tức nhận ra rằng bộ đồ thường ngày của Twilight đang được vắt lên ghế, và cái áo choàng thì không thấy đâu.
"Đi ra hỏi xem có ai khả nghi không thuộc phe ta xuất hiện không, tôi sẽ đi tuần tra trong nhà này một vòng, đề cao cảnh giác."
"Đi, bên ngoài còn có ai không?" Ông quay sang hỏi gã Mafia.
Trên đường đi, hai người ghé qua chỗ ở, dù người kia rất cực kỳ không muốn, nhưng Twilight vẫn nghiêm khắc giao cô bé cho Povis.
Cố bé dường như vừa nghe lỏm được một kế hoạch bí mật nào đó, nhưng hiện tại nó không quan trọng.
Trở ngại lớn nhất chỉ có Povis ở dưới nhà, khi ra được đường rồi thi chẳng còn gì làm khó được Yelena đến công xưởng cả.
"Tôi thì mong khi lão Povis đi về thì có thể giúp tôi chuyển giùm bức thư và chút tiền cho bà mẹ, từ khi bỏ nhà theo đội trưởng thì cũng chẳng có thư từ gì, không biết thằng cu em ở nhà ra sao rồi."
Lúc đó, cô mải ăn nên không để ý hai người nói chuyện, nhưng vẫn nghe thấy những lời đó.
"Còn một ít lính đánh thuê b·ị t·hương, họ được để lại làm bảo vệ canh chừng nơi này." Gã trả lời.
Tuy có thể thấy ánh sáng, nhưng vì khá xa, không thể nghe hay nhìn thấy gì một cách thông thường.
"Mùi thơm..không không,tìm Twilight trước." Trong phòng ăn tỏa ra một mùi hương đầy cám dỗ, nhưng Yelena đã kịp tỉnh táo lại để hướng đến mục tiêu chính.
Cô bé biết nó là gì.
"Uống ít thôi." Povis nhắc nhở. "Đừng quên nhiệm vụ của chúng ta."
"Rồi, rồi, chú ý nếu mọi chuyện diễn ra theo chiều hướng tệ đi thì ngay lập tức xách theo cậu chủ chuồn khỏi đây, mặc kệ cậu ta có vùng
Yelena ngước đầu lên nhìn 2 Engineer bịt mặt, trong đầu bắt đầu nghĩ cách để đánh lạc hướng, thì một trong hai người họ đã đột nhiên lên tiếng trước.
Twilight thích món này nên cô bé dự định sẽ tặng nó nếu cậu ta tức giận vì cô dám tự ý chạy lung tung.
Chạy đi được một đoạn, Yelena ngoái đầu lại nhìn.
Rón rén, rón rén.
Ngoài trời rất tối.
Rất gần đến lối ra, Yelena do trời tối không quá nhìn rõ đã vô tình đụng phải chiếc tủ để giày cạnh cửa.
Povis đang đứng trước chiếc lò sưởi, ông đang chờ đợi thứ gì đó được nướng, gã Mafia thì đang ngồi trên bàn ăn ngay gần lối ra vào, nhưng sự chú ý của gã đang hướng về phía mấy chai rượu.
...
Mọi chuyện đã gần như suôn sẻ, giờ chỉ cần ra đến cửa...
Thấy thế, Yelena thở ra một hơi, nơi đó ngược lại với lối đi đến công xưởng.
Có thể đến cả Twilight cũng không biết điều này, khi mất ý thức, Arts của cậu sẽ có dấu hiệu bị dao động nhẹ.
Choang!
"Umuuuu~um."
Tuy không cùng giường, nhưng phòng kín, cứ mỗi khi ngủ là cái lò sưởi tự động bất lên, cả căn phòng lại trở nên rất ấm cúng.
Mất một lúc sau, Twilight mới dỗ được Yelena khỏi khóc.
"Không được gọi em là ma."
...
Chuẩn bị xong xuôi, Yelena bật đèn lồng lên rồi bắt đầu chuyến hành trình nhỏ lúc nửa đêm của mình.
Đang cười hăng say, Twilight đôt nhiên cảm thấy có ai đó đứng ngay sau lưng mình.
Đã được 1/3 quãng đường, mọi thứ rất thuận lợi để đến được canh phòng ăn.
Xong xuôi, cậu mới thong thả đi đến phòng tuyến, trong đầu chắc mẩm rằng, đến giờ này, Felix chắc là đã không chịu nổi nữa rồi.
Tuy sinh ra đã bị lưu đày ở một khu mỏ hẻo lánh, Yelena vẫn may mắn được cha mẹ giáo d·ụ·c một chút về đọc và viết tiếng Ursus (Nga) cơ bản.
"Mệt vãi thật, chứ nghĩ rằng việc này sẽ nhẹ hơn nên mới xung phong nhận, ai ngờ hai cái chả khác m* gì nhau cả." Engineer chờ ở ngoài mệt mỏi chửi tục một câu, rồi cũng phải đút tay vào túi đứng dậy đi.
Rón rén, rón rén.
Vì làm cái này rất là cực và cũng là lần đầu tiên nên khi hoàn thành, cậu có một chút kích động không kiểm soát được.
"Uống vài ly cho ấm người đã."
"Nói ít thôi, cực khổ nhưng có lương còn hơn là c·hết dí ở xó nào đó còn chả biết. So với mấy gã đó thì đội trưởng còn dễ chịu chán, cậu ta còn chẳng kỳ thị chúng ta."
Ngoại thành Lungmen, sân thượng tòa nhà nơi ở tạm thời của Twilight.
Nhưng chỉ không lâu sau khi vừa xuất phát, cô bé đã phải đối mặt với trở ngại đầu tiên.
"Đi thôi."
Hai thành viên nhà Luckbolt nói thêm vài câu nữa rồi cùng đi vào trong bếp.
Lúc này, Yelena mới thò đầu ra kiểm tra, thấy hai người đã đi hết thì an tâm thở ra một hơi.
Không ai quan sát ra ngoài hành lang, Yelena hít sâu một hơi rồi lén lút băng qua lối vào phòng ăn.
Đã là cuối mùa xuân, thời tiết đã dần trở nên ấm áp hơn.
Không nghĩ nhiều, cô bé lập tức tỉnh ngủ hẳn, vén lều chạy ra ngoài muốn đi tìm Twilight.
Vẫn là công xưởng như bình thường, chỉ khác là vì không khí kín hơn buổi sáng do đóng cửa, cộng thêm lò nung đang được bật nên nhiệt độ trong đây khá cao.
Twilight mới đặt lại một cái đồng hồ báo thức ở đó, rồi mang theo Yelena rời đi.
"Ai!"
"Ở đây chỉ có này thôi, tôi có nó bằng cách trao đổi xì gà với mấy gã lính đánh thuê bữa qua, họ nói là đánh quân Ursus rớt ra thứ này nhiều lắm."
Không có cửa ngăn cách giữa nó vời phòng khác, Yelena cố gắng cụp tai thỏ xuống và lén nhìn vào trong phòng bếp.
Thấy Yelena không nói gì, Engineer A tự cho là mình nói trúng, mặc dù đúng là trúng thật.
Biết được mục tiêu của mình, nhưng Yelena vẫn chưa khởi hành ngay.
"Không nhớ, không để ý."
Thế là Yelena quay trở lại vào trong lều, vài phút sau, cô quay trở lại với chiếc đèn lồng trên tay, túi đựng một con dao găm quân dụng, quà của Rag, giắt qua hông cùng với một thỏi Chocolate còn nguyên, quà từ các Engineer.
"Ồ, tuyệt đấy! Nhưng mà...Vodka à?"
Ông vốn định cho rằng có kẻ nào đó đã đột nhập vào đây, ngay lúc đó, một con chuột từ dưới gầm tủ đột nhiên chui ra bò ngay vào phòng bếp, nó có lẽ cũng bị thu hút bởi mùi hương phát ra từ đó.
Thế nên khi không có Twilight ở bên, mọi thứ trở nên rất trống vắng.
Thấy 2 Engineer đã rẽ sang hướng khác thì cô mới an tâm mà đi tiếp.
"Twilight có vẻ bận tâm về thứ mà anh ấy nói là cuộc chiến với Ursus và hay dùng ống nhòm quan sát, nhưng vài ngày nay, anh ấy rất ít khi làm vậy."
Chưa kịp nói xong, Twilight đã bị Yelena đá thẳng một phát vào ống chân, tuy đã đi được nhưng các cơ chân của cậu vẫn còn khá yếu nên cú đá nhẹ hều đó cũng đủ khiến cậu gục xuống rên rỉ vì đau.
"À mà khoan, chậc, mình thật sự không muốn lắm đâu nhưng xem chừng là buộc phải điều động họ rồi." TWilight chợt nghĩ đến điều gì đó.
"... Mang nó ra sau bếp đi, tôi sẽ làm một ít đồ nhắm."
Công xưởng nằm khá xa khu phố chính, nó vốn là một nhà kho cho thuê.
...
"Ba bữa một ngày và có tiền thưởng cuối tháng, bõ ra cũng đáng, sau chuyện này tôi mong sẽ có một kỳ nghỉ tử tế với rượu, có chút Spaghetti nữa thì tuyệt vời, tôi sắp quên vị món đó luôn rồi."
"HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA!"
"Ây, ây, anh không sao, đừng có khóc."
23:04
Trời hiện tại đang rất tối, đồ đạc quanh đây được để loạn rất nhiều nên nếu muốn không muốn va vào thứ gì, cô cần một thứ gì đó để chiếu sáng.
"Rồi, vâng." Gã Mafia trả lời lấy lệ rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ở đó, cô thấy những người được gọi là Engineer tạo ra những thứ kỳ lạ, nếu muốn chế tạo gì đó, người cần tìm chắc chắn là đang ở đó.
"Xin lỗi...~ Hức."
Tuy nhiên, cô bé vừa mới nghĩ vậy xong thì đã ngay lập tức b·ị b·ắt gặp.
Cùng lúc, hai Mafia cũng vừa vụt ra ngoài hành lang.
Từ khi còn rất nhỏ, Yelena đã luôn cảm thấy rất lạnh, không chỉ ở ngoài da thịt mà cái lạnh đến từ sâu trong cơ thể.
Cuối cùng, cô bé tìm được quyển sách tranh duy nhất trong đống đó.
"Và một chút xì gà nữa, tiếc là tôi không quen mấy gã nhà Grey, không biết chúng mua xì gà ở đâu."
Ấy vậy, khi không cảm thấy Twilight bên cạnh, Yelena lại cảm thấy mọi thứ vẫn rất lạnh lẽo, tựa như khi cô còn ngủ một mình trong căn phòng kín chật hẹp ấy.
Ngày 4/5 có chương mới nhé, mấy bữa nay đang bận.
.. là về trận chiến "Tứ Hoàng".
Cô bé tự nhận là mình rất thích và có điểm nghiện cảm giác này.
"He he, tôi có thể h·út t·huốc chứ?"
"À, nhóc tìm đội trưởng đúng không?"
Nhưng từ khi gặp được Twilight, tiếp xúc, nói chuyện, ở gần với cậu ta, Yelena cảm thấy mình rất hạnh phúc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi mọi người di tản hết, Twilight lấy cớ mình sỡ hữu khi đất này nên trưng dụng nó làm công xưởng luôn.
Quả nhiên, toàn bộ cửa sập khác đều bị hạ xuống, chỉ có mỗi cái thường ra vào đó được hở ra một tí.
Vì đã điều động gần hết người để tham gia vào trận đánh đêm, ở hậu phương giờ cũng chẳng còn bao nhiêu người, chỉ có một ít thương binh không thích nằm ở khu tị nan nên về đây canh gác.
Lối vào tòa nhà này nằm ở một hướng khác, nhưng hiện tại nó đã bị khóa cứng, mấy lần trước đến đây, Yelena hay đi vào qua một cửa sập nhà kho duy nhất được mở ra nên lần này cô bé cũng theo bản năng chạy qua đó.
"Anh ấy cũng hay rời đi từ sáng và đến tận trưa mới về ăn cùng mình và giao bài tập, sau đó lại biến mất, mình biết rằng những người ở đây đang phải đánh nhau với quân Ursus, không hiểu sao tối rồi mà vẫn còn đánh, họ không nghỉ ngơi à?"
Suốt cả buổi tối, Yelena chỉ cắm mặt vào quyển sách cho đến khi th·iếp đi.
"Tôi kiếm được ít rượu này." [(Cuộc hội thoại này được nói bằng tiếng Siracusa (Tiếng Ý)]
Nhưng vì khi ngủ, cô bé cứ cảm thấy trống vắng mà không thể ngon giấc được.
Nói tóm lại, khi ngủ, Twilight đích xác là một cái lò sưởi xịn xò chạy bằng cơm.
Dưới tầng trệt tòa nhà cô đang ở, khi Yelena đang vừa rón rén xuống cầu thang, cô bé lập tức nghe thấy được tiếng nói chuyện ở dưới hành lang.
Đó là Povis và gã Mafia nhà Luckbolt đi cùng ông đến Lungmen, gã Mafia dường như vừa kiếm được một vài chai rượu và mang nó đến chia sẻ.
Nhưng chưa kịp đến nơi thì con chuột xấu số đã bị Povis dẫm bẹp.
Điều đáng nói là, toàn bộ các Engineer đều đang nằm sõng soài khắp mọi nơi, miễn là nơi đó họ có thể nằm.
Kèm theo là tiếng hơi nức nở của cô bé.
Còn cách 1 con đường nữa là đến nơi, tuy khéo léo lách qua mấy người gác đêm đang nói chuyện phiếm với nhau, nhưng Yelena lại bất ngờ chạm mặt 2 Engineer vác theo một trang bị lềnh kềnh cũng đang trở về.
Sau khi được Twilight đón đi, cô bé tiếp tục được cậu, đôi khi là Will, dùng thời gian rảnh dạy cách đọc và viết tiếng Victoria (Anh).
Cậu ta đứng đó, trước một thứ gì đó rất lớn được phủ vải kín mít, cười như một con nghiện.
Lâu dần, cảm xúc cô bé đã chai lì, không để ý, cũng không bận tâm đến nó.
Quãng đường đã được Yelena nắm rõ, cô bé cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Ngoan ngoãn nghe lời, ăn xong bữa tối do một người đàn ông có vẻ đáng sợ nhưng lại khá thân thiện (Povis) chuẩn bị, cô bé lục tìm trong balo của Twilight ra mấy cuốn sách.
Khi ngủ ở gần Twilight, Yelena lại tự cảm thấy rất ấm áp và an toàn.
...
Dù khá hiền lành, nhưng Povis vốn dĩ chính là cấp dưới trực tiếp của Madame, aka người đứng thứ 2 của nhà Luckbolt. Cả gia tộc ai cũng phải sợ ông ấy.
"Này, lúc nãy cậu quên đóng cửa à?"
Rời khỏi tòa nhà, Yelena không vội chạy đi ngay mà nhanh trí chạy sang nấp sau mấy cái thùng hàng đặt trước tòa nhà bên cạnh.
"Twilight, bữa sáng hôm trước, lúc ăn cùng với người đàn ông ở tầng dưới, anh ấy đã nói rằng có thứ gì đó sắp xong, chắc đến ngày mốt là hoàn thành, nhưng vì đang ở giai đoạn cuối, không yên tâm những người khác, anh ấy có lẽ phải túc trực tại đó một hôm." Yelena nhìn về hướng Đông Bắc, nơi đó đang là cuộc chiến xuyên đêm của Bl với quân Ursus.
Theo một tiếng rên ngái ngủ nhẹ, Yelena mở mắt ra tỉnh dậy nhìn trần căn lều. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ khi đến Lungmen, để tiết kiệm không gian dành cho những bố trí khác, Twilight xếp cả hai người vào cùng một phòng.
Nhưng khu ngoại thành không hề tối vì có hai vị trí sáng như ban ngày. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cha mẹ cô nói rằng đó là một căn bệnh, nhưng họ cũng không thể làm gì.
"Ok, đến đây." Engineer đứng ở ngoài đánh một cái ngáp rồi đi theo đồng nghiệp của mình.
"HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA! Cuối cùng thì nó cũng đã hoàn thành rồi!"
Việc gặp 2 người đó khá là bất ngờ, nhưng không ảnh hưởng, công xưởng đã ngay trước mắt, Yelena tăng tốc chạy đến đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
...
Yelena thường hay đi chạy vặt cho các Engineer lúc rảnh rỗi, đương nhiên cô biết đường đi đến công xưởng.
"Mọi chuyện không đơn giản như thế đâu, đừng có nhìn nhận mọi thứ qua vẻ bề ngoài. Ursus không phải là một băng Mafia quèn như chúng ta, đó là cả một quốc gia rộng lớn, và chúng không hề dễ chọc. Những gì đang diễn ra ở đây có thể là vì cậu chủ thực sự tài năng, hoặc là do cậu ta may mắn, đừng quan tâm đến nó, nhiệm vụ của chúng ta khi đến đây là đảm bảo cậu ta an toàn, chỉ cần nhớ điều đó, hiểu chưa?"
Đó là công xưởng, một nơi tựa như khu mỏ mà cha mẹ cô từng b·ị b·ắt làm việc ngày trước.
"..."
"Không được chạy lung tung, đặc biệt là vào buổi tối, và trong tình thế này."
"Ít ra chú còn có gia đình, tôi được cậu ta nhặt từ trại mồ côi đây này, mà nhắc mới nhớ, tôi cũng nên gửi chút tiền tiết kiệm về nhỉ, coi như để trả tiền ăn lúc còn ở đó."
Đến nơi, một người chờ ở ngoài trong khi người còn lại mở cửa sập đi vào trong.
Cánh cửa ra vào đã cách rất gần, chỉ vài bước chân, Yelena quyết định bất chấp tất cả. Cô nhào tới, mở cánh cửa và phóng ra ngoài.
Trong khu này ngoại trừ công xưởng thì còn có một tòa nhà được cải tạo thành nhà kho dùng để chứa nguyên vật liệu cùng với đồ nghề, đích đến cảu 2 Engineer là ở đó.
Nếu đã vậy, cậu không đi đến phòng tuyến vội, mà ghé đến 1 nơi trước.
Đương nhiên, không có đối giày nào trong đó cả, khối lượng cái tủ rất nhẹ nên chỉ cần tác động rất nhẹ cũng đủ để khiến cái bình hoa rỗng nằm trên nó rơi xuống đất.
Cặp tai thỏ hơi giựt giựt, Yelena quay ra sau, nơi còn lại mà ánh sáng vẫn chưa tắt.
Nhưng mà vừa nghĩ đến giả thiết đó, cô bé lại lắc đầu.
Cô bé cũng không để ý đến việc, cảm giác lạnh lẽo trong người đã biến mất từ lúc nào không hay.
Vừa mới bước vào bên trong, cô đã thật sự phải đứng hình vài giây khi chứng kiến khung cảnh trong đó.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.