Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Tiến vào Ursus
Sự trở lại của Hisomaru tiếp tục khiến bữa tiệc bùng nổ, nhưng lúc này, lại có một người hạ đầu xuống.
3 Tiếng sau, quá trình dọn dẹp đồ đạc đã xong xuôi.
1 Tiếng trôi qua.
Ây dà, cuối cùng sửa xong mấy chap đầu, bây giờ đã có thể tập trung vào cốt truyện chính tiếp rồi.
“Cút đi! Đừng làm vướng chân tôi là được!” Twilight mắng to khi nghe tiếng cười vọng lại đằng xa, cậu mở sách ra nhưng chẳng còn tâm trạng để đọc nữa, cậu lấy bộ đàm ra liên lạc với ai đó.
“Nhưng ta đủ rộng lượng để bỏ qua cho bất cứ thứ gì cậu đang nung nấu, miễn là nó không ảnh hưởng đến đoàn lình đánh thuê của chúng ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 11: Tiến vào Ursus
Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp nằm trong lòng bàn tay mình, Hisomaru quay sang đưa ánh nhìn về phía Twilight.
“Hừ, thứ rượu gạo đó chỉ có đám dân Higashi biệt lập mới thích uống thôi, lại đang còn bế quan tỏa cảng để n·ội c·hiến thì đào đâu ra.” Twilight hừ lạnh châm chọc một tiếng rồi đưa quyển sách lên cố tình che lão già đối diện khỏi mắt mình.
Cả hai người giương cung bạt kiếm ghìm chặt nhau (Một mình Twilight) như đang chờ đối phương ra tay trước.
Sau 2 tuần di chuyển, cuối cùng nhóm lính đánh thuê Bloody Lines tách khỏi lực lượng chính đã đến được trạm dừng chân đầu tiên của họ, khu rừng rậm rạp bạt ngàn chia cắt biên giới Ursus/Kazimierz.
Hai thứ âm thanh cùng lúc truyền vào tai nhanh chóng khiến Twilight cảm thấy khó chịu, cậu chỉ đành thở dài tắt nhạc đi, cố nhịn ồn mà tiếp tục đọc sách.
“Hahaha, muốn g·iết ta?” Mới vừa rôi vẫn còn trừng mắt lẫn nhau, Hisomaru rất nhanh trở lại trang thái quay đầu lại cười vào mặt thằng nhãi con đằng sau lưng mình, nhưng đôi mắt của ông lại phủ đầy sát khí khiến người khác không rét mà run. “Nhóc chưa đủ tuổi đâu.”
Tất cả chỉ huy, kể cả tổng chỉ huy lực lượng tách ra này là Hisomaru đều ngoan ngoãn hành lễ.
Xong xuôi rồi, Twilight xách đồ quay trở về trại.
“...” Lần này, động tác của Twilight hơi ngừng chút, rốt cuộc phản ứng lại. “Ý ông là sao?”
Hiện tại, cả nhóm đang dừng chân dựng trại tại một khu rừng bạch dương nhỏ.
“Một chút nữa thôi.”
“Để ta!!” Một người lính đánh thuê kỳ cựu từ đội 2 đứng dậy.
“Ta biết, nhưng xem chừng điều đó cũng không quá tệ, khi mà c·ái c·hết mà ta sẵn sàng đón nhận đến từ chiến trường chứ không phải giường bệnh.”
“Ô!!! Đúng lúc đấy! Ai đứng dậy hát một bài đi!”
Hai người cứ ngồi yên tách biệt như thế không nói gì, chỉ có tiếng lửa bập bùng và âm thanh náo nhiệt của bữa tiệc đang dần đi quá xa vọng đến.
Nhưng bởi vì bên kia bắt đầu hát hò, chiếc tai nghe hàng dỏm rẻ bèo mua ở chợ đen của cậu không thể chặn hết tạp âm.
“Oáp!!”
...
“Ngài thấy thế nào, tướng quân?”
Chẳng mấy chốc, Hisomaru đã nốc xong nửa chai rượu, ông rót chén tiếp theo nhưng không đưa lên miệng.
Trong khoảng khắc vừa rồi, Hisomaru hoàn toàn có thể g·iết Twilight trước khi cậu kịp làm bắt cứ điều gì. Nếu trường hợp đó xảy ra, cậu chỉ có thể nhanh chóng phục hồi bằng Phase 2 của mình, n·ém b·om khói và cố gắng giữ khoảng cách.
“Mấy lão già c·hết tiệt, ỷ mình có chút kiến thức toàn thích lên mặt dạy đời người khác.” Cậu không nhin mắng một câu.
Ông nói nhưng vẫn bị Twilight làm ngơ, cậu đưa tay với tìm bình nước bên cạnh.
“Gahaha, khó ở như mọi khi nhỉ, đây chính là lý do không một ai trong Bloody Lines ưa cậu cả đấy. Uống một ly không?” Hisomaru dường như tỏ ra không bận tâm đến sự khó chịu của người đối diện, ông vẫn ngồi cười rót rượu.
Nhưng khi về đến nơi thì...
Chẳng những không gây phản cảm, bài hát đó càng đẩy nhịp độ sôi động của bữa tiệc lên cao hơn nữa, sau khi người lính lớn tuổi kết thúc màn trình diễn của mình, một người khác đã chộp lấy Micro và tiếp tục quá trình hành xác thính giác này.
...nhưng chỉ đi qua một bên nôn một bãi rồi lại gục xuống.
“Như ta đã nói đấy, không cần thiết phải n·ội c·hiến bây giờ.” Hisomaru đốt điếu xì gà đặt lên miệng, ông nhả ra một hơi khói. “Hạ thấp việc cảnh giới đi, đội hậu cần có thể tin được.”
Đây là thực lực của tướng quân Oni tài giỏi nhất, người đã góp công lớn trong việc đẩy lùi quân Ursus ra khỏi lãnh thổ Higashi.
Rốt cuộc cũng có ai đó đứng dậy...
Cả khu trại giờ đây ngập tràn xác người (Say) trên mặt đất cũng có rất nhiều bãi chất lỏng tanh tưởi bị làm mờ đi (Bãi nôn).
“Một chút nữa...”
Giữa cánh rừng bạch dương, một nhóm lửa trại lớn được dựng lên, tất cả những người lính đánh thuê không phân biệt đơn vị quây quần nhậu nhẹt, hát hò quanh đống lửa.
“Rõ! Thưa sếp!”xn
Đối diện cậu, đằng sau đốm lửa trại, Hisomaru khoanh chân ngồi xuống, trên tay ông cầm theo một chai rượu đổ ùng ục vào chén.
Cảm thấy đã đủ vừa, Twilight ném q·uả c·ầu l·ửa xuống đốm lửa trại thắp sáng nó lên, ngồi phịch xuống đất.
Twilight cũng chẳng bận tâm mấy nếu ông ta chỉ ngồi đó và không ồn ào, cậu lật tiếp cuốn sách đang đọc dở.
Chương 11:
“Rè..rè.Twilight đây...”
“Haha, cậu có thể dễ dàng qua mắt mấy thằng nhãi con kia, nhưng đừng khinh thường mấy lão già này, bọn ta vẫn chưa lẩm cẩm đến mức chẳng còn nhìn thấy gì đâu.” Đưa chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, bàn tay còn lại của Hisomsru đã đặt lên chuôi thanh Katana giắt sau lưng.
“Hiện tại còn sớm, chắc chút nữa sẽ có người dậy thôi.”
Tuy rằng đến từ Higashi, quốc gia không quá coi trọng lễ giáng sinh, nhưng ông ta là Oni, dân tộc một khi đã có rượu vào người thì rất biết cách khuấy động không khí.
Twilight hiếm thấy khoác áo choàng trùm đầu lên người, cậu dùng Arts tạo một đốm lửa trại nhỏ, bịt tai nghe nối dây vào một chiếc walkman cũ, tựa lưng vào gốc cây yên tĩnh đọc sách.
“Gahaha.” Cảm giác sự sự bực bội của cậu chẳng có mấy sự đe dọa đến Hisomaru, dù chê rượu, ông ta vẫn liên tục rót và uống.
Dù phải cắm trại giữa rừng, đồ ăn cũng chỉ toàn đồ hộp khô quắt, mọi người đều rất vui vẻ với bầu không khí ầm ĩ này.
“Trăng đêm nay đẹp nhỉ?”
“Cút về bên đám ồn ào kia đi, tôi cần sự yên tĩnh.” Nghe tiếng cười khà khà của ông, Twilight cáu giận thẳng thừng đuổi khách.
“Xin lỗi! Ta đi tè hơi lâu chút! Mọi người uống tiếp đi chứ, hết xi quách rồi À!!!”
...
“Tuyết rơi rồi!”
...
“Gahaha, đánh gì chứ.” Hisomaru thấp giọng, ông bước trở lại bữa tiệc đang cao trào, giơ cao chai rượu trong tay. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tất nhiên, nguyên nhân không chỉ là để thưởng cho đội trinh sát vì đóng góp của họ hay cố gắng gắn kết đội hậu cần và đội chiến đấu số 2 cho hành trình tiếp theo.
Mặc dù không dựng lều mà trùm chăn ngủ luôn ngoài trời tuyết, cảm giác mát lạnh buổi sáng sớm làm Twilight cảm thấy thư thái.
2 Tiếng trôi qua.
Cân nhắc một vài thứ, Twilight, hơi bực vì không tranh được vị trí chỉ huy, đưa ra đề xuất dựng trại ở đây, chờ đợi toàn bộ lực lượng tập hợp lại và tổ chức một bữa tiệc nhỏ trước khi tiến vào lãnh thổ Ursus.
“Không phải nghĩ, đó là điều đương nhiên. Tôi sẽ cho ông biết việc đối đầu với một Caster trong chính trận địa của hắn ta là ngu xuẩn cỡ nào.” Twilight đưa bàn tay với quả cầu Arts rực cháy ra sau thủ thế.
Không một ai dám chống lại Twilight, không ai muốn bị đậm một phát vào mặt nữa.
“Sao thế, cậu không qua kia tham gia với mọi người à?” Vừa lúc cởi bỏ tai nghe xuống, cậu nghe thấy vài tiếng bước chân đến chỗ cậu, cùng với một giọng nói truyền tới.
“Hahaha!”
Twilight chắc mẩm như thế, cậu lùi xa xa một chút để khỏi phải nhìn thấy cảnh tượng này.
“Sự thật là, ông không muốn c·hết tức tưởi trong tay một thằng nhóc vô danh đúng không?”
Không khí cực kỳ căng thẳng.
Như để tô điểm thêm cho không khí giáng sinh, từng hạt hoa tuyết trắng xóa từ trên trời dần dần rơi xuống.
24/12/1076
“Thôi bỏ đi, ta không có ý định n·ội c·hiến ngươi sống ta c·hết với toàn thể đội hậu cần, không phải làm điều vô nghĩa đó.” Trừng nhau một lúc sau, Hisomaru là người chủ động bỏ tay khỏi chuôi kiếm.
Hành trình đến đây của họ suôn sẻ bất ngờ, nỗ lực của các tiểu đội trinh sát đóng góp không nhỏ vào quá trình này.
“HaHaHA! Hát hay lắm!”
“Cậu đang âm thầm toan tính chuyện gì vậy, Twilight?”
...
(╬ ^_^)
Ch·iếp ch·iếp.
Nhận lấy chiếc Micro dùng để trưng cho có do ai đó ném qua cho, người lính Oni bắt đầu cất lên tông giọng khàn khàn như ngựa hí của mình, hát một bài hát lung tung nào đó đầy những từ ngữ và câu đùa t·ục t·ĩu như hét thẳng vào tai người nghe.
Toàn bộ lực lượng Bloody Lines nghiêm túc một cách bất thường, chuẩn bị cho một chuyến đi dài sắp tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tướng quân về rồi kìa! Ai đó hát tiếp một bài đi anh em!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đội biệt lập Bloody Lines chính thức tiến vào lãnh thổ Ursus.
1 Tiếng rưỡi trôi qua.
“Hahaha!”
“Sặc, rượu gì mà uống vào ngọt khé cả cổ, không có sake à?” Uống một hơi hết chén rượu, Hisoamru mất mãn khà ra một hơi.
Hiện tại chắc đang là khoảng 6-7 giờ sáng, tối hôm qua cậu đã bảo Will nhắc nhỏ mọi người rằng khoảng 10:00 hôm nay sẽ khởi hành nên chắc bây giờ cũng có một vài người dậy dọn dẹp rồi.
“Ta không phải là một người nhân từ, Twilight.” Ông đứng dậy, xách theo chai rượu quay lưng rời đi, cho dù Twilight vẫn cảnh giác thủ thế ngay sau lưng.
Tại một vị trí không xa, tách biệt với nơi đang dần trở thành bãi chiến trường kia.
“Thuật sĩ (Caster) đối đầu với một Chiến sĩ (Guard) ở khoảng cách gần thế này, cậu nghĩ mình có thể thắng sao?” Hisomaru nhắm mắt lại, lưỡi đao sắc bén dần được rút ra khỏi vỏ.
Buổi tối.
Ở bên kia, sau khi rời khỏi chỗ Twilight, Hisomaru một đường trở về nơi những người lính đang tiệc tùng.
Mà còn là bởi vì, ngày hôm nay là lễ giáng sinh.
“Bloody Lines thay đổi rồi, nó không còn là thứ ban đầu các người dựng lên nữa đâu.” Nhìn bóng lưng đầy nặng nề của người lính già, Twilight hạ tay xuống mở miệng nói.
Khẽ đung đưa tay, chén rượu như mặt hồ phản chiếu ánh trăng cùng những tán lá trên bầu trời đêm.
Sáng hôm sau...
“Đúng rồi, vì chúng ta sẽ đồng hành một quãng thời gian dài từ đây, nếu có chuyện gì rắc rối, cứ ới một tiếng. Lão già này không phiền vươn tay giúp đỡ hậu bối một chút đâu.”
Cậu tung chiếc chăn còn chút phủ tuyết bên trên, vươn người ngồi dậy thoải mái ngáp một cái.
Twilight không nói gì nữa, cậu đứng dậy, tay ngưng tụ Arts bước vào trong ‘chiến trường’.
Dưới tán lá rộng, tiếng chim hót cùng những tia sáng ban mai xuyên qua mái rừng, đánh thức một Twilight đang ngon giấc.
...
“HAHAHAHA” Nói rồi, Hirsomaru cười khà khà rời đi, đằng sau, Twilight đang hòa tan bớt uy lực của q·uả c·ầu l·ửa trong tay mình, nhưng nếu để ý kỹ, cánh tay cậu có một chút run rẩy, gáy đã ướt đầm bởi mồ hôi lạnh.
“Mà lão thích c·hết như thế nào thì kệ lão, tại sao mình phải quan tâm chứ.” Mở quyển sách mò lại trang mình vừa đọc dở, Twilight lẩm bẩm chửi một câu thì giọng nói của Hisomaru lại vọng lại làm cậu giật mình một phen.
Đằng sau cuốn sách, ánh mắt cậu liếc qua dần trở nên sắc lẹm.
“Cũng chất đấy! Chất thải!”
19:34
“Không, không có gì.” Anh mỉm cười trả lời.
“Crow! Rót rượu cho ta!”
“Vâng, theo ý ngài.” Phó quan đội 2 cúi đầu, nhưng ánh mắt ông liếc nhẹ lên vài nhánh cây trên cao, ở đó hiện tại chẳng còn gì cả. “Mà tôi cảm thấy bọn họ cũng không muốn đánh đâu.”
Đúng 12:00, ngày 25/12/1076
Dù trong điều kiện thuận lợi nhất, Twilight cũng chỉ nắm chắc 10% rằng mình sẽ thắng, đây đã là trường hợp cậu có chuẩn bị từ trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“...”
Twilight còn chả buồn nói nữa.
Ờm...
Cầm bình nước đi rửa mặt cho hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu trở lại dọn dẹp hành trang, ném một chút vụn bánh mì thừa cho mấy con chiu đang đậu trên cây hiếu kỳ nhìn xuống.
Đi được một đoạn.
Âm thanh phát ra tựa như mang theo nhát chém vô hình, một cơn gió lạnh thổi qua, ngọn lửa nhỏ chắn giữa hai người vụt tắt, một vài tán lá trên cao rụng xuống quanh người Twilight.
Xem chừng, bữa tiệc giáng sinh này không kết thúc trước nửa đêm được đâu.
“...” Hisomaru không phản ứng gì thêm, tiếp tục ngắm nhìn khung cảnh phản chiếu trong chén rượu, một lúc sau, ông mới đột ngột hỏi một câu.
“Đó..phải là câu hỏi của tôi mới đúng, ông làm gì ở đây hả? Đội trưởng đội 2, Hisomaru?” Twilight hơi nhíu mày ngẩng mặt lên nhìn.
“Haizz, mệt mỏi thật.” Twilight gập quyển sách lại, ngồi thẳng người dậy. “Nghĩ lễ cũng phải tăng ca, đây là lý do tôi ghét công việc này.” Cuộn dây xích làm vật dẫn đã cuốn chặt, lòng bàn tay cậu đã lập lòe lên ánh lửa.
Từ sau thân cây, phó quan đội 2 bước ra, ông theo sau chỉ huy mình trở lại chỗ những người khác.
Những thành viên cấp chỉ huy được tập hợp lại để thống nhất kế hoạch một lần cuối cùng, điều kỳ lạ là tất cả trong số họ đều có một vết giày in trên mặt ngoại trừ một người.
“Được rồi, tôi đ*o muốn nghe một lời phàn nàn nào cả! Bây giờ, toàn quân xuất phát!”
Nhưng không thể phủ nhận, những điều ông ta nói là đúng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.