Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 464: Nam thần xuất hiện
Nhưng mà… cô gái bên cạnh hắn là ai?
Thương Sùng đắc ý: “Hâm mộ sao?”
Các nhà truyền thông lớn cử phóng viên tụ tập từ sớm trong đại sảnh, cùng châu đầu ghé tai trao đổi tin tức. Bọn họ đều cảm thấy vô cùng hứng thú với thông tin tại buổi họp báo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hay, do mình quá mẫn cảm chăng…
“Cũng không phải hoàn toàn, Hoa Lệ cũng giúp không ít.” Sở Niệm khẽ mỉm cười, gắp miếng huyết heo đặt trong chén Thương Sùng. “Anh nếm thử xem mùi vị thế nào, không ăn nổi thì nói em nha.”
Hoa Lệ run rẩy, nổi da gà nhìn hai người họ khiêu khích, sau đó cố ý lớn giọng nói: “Cũng may, em còn có Cẩm Mặc ở đây, bằng không chắc bị hai người ngược tới điên mất thôi.”
Tài sản đất đai hàng trăm tỷ, hắn chưa từng để trong mắt. Chỉ vì muốn lại gần Sở Niệm, làm cho cô để ý tới sự tồn tại của mình, Thương Sùng thậm chí bỏ hết mọi thân phận, đi tới trường đại học làm một thầy giáo bình thường.
Cô là mệnh trung ái nhân mà trời cao đã định cho hắn, được quyền hưởng lấy sự hâm mộ và chúc phúc của mọi người.
Thương Sùng dương môi cười, rõ ràng đang kiêu ngạo: “Ghen ghét đại diện cho ngươi còn là đồ ngốc, cứ tiếp tục đi, ta thực vừa lòng.”
Hắn dứt khoát gật đầu phụ họa khiến hai cô gái đồng thời cười khẽ. Đặt mâm cơm lên bàn, Sở Niệm nhìn về phía Thương Sùng, biểu tình ôn nhu cực kỳ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nam thần quốc dân xuất hiện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
BOSS chân chính hôm nay lộ mặt, đầu đề các tờ báo hôm nay có lẽ là thế.
Nghe nói vị tổng tài thần bí hôm nay còn cho phát sóng trực tiếp, các màn hình truyền thông lớn tại các con phố sầm uất nhất sẽ đồng loạt phát tin… người này đúng là có tiền cái gì cũng có thể làm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rửa tay ra đã thấy Sở Niệm và Hoa Lệ xới sẵn cơm. Nhìn bàn ăn đầy những món bắt mắt, Thương Sùng hít hà, cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.
Ngược c·h·ế·t cẩu độc thân ổn không nhỉ?
9:50AM hôm sau, tại trụ sở Empire.
Từ khi tìm được Sở Niệm vào mười mấy năm trước tới giờ, mỗi hành động của hắn chưa bao giờ gây chú ý cho người khác.
10:00 – Cửa mở ra từ bên trong.
Chương 464: Nam thần xuất hiện
Cẩm Mặc biết chủ nhân chưa bao giờ để ý bất cứ danh dự hay quyền lợi gì, chẳng lẽ lần này thay đổi… cũng vì Sở Niệm?
“Ta chỉ là nghĩ không cần phải suy tư nhiều như vậy. Sở Niệm là thê tử của ta, ta muốn nàng trở thành nữ nhân được cả thế giới hâm mộ.”
Sở Niệm sửng sốt, hơi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
…
Canh vừa húp còn chưa kịp nuốt, Hoa Lệ vì câu nói chân c·h·ó của chủ nhân mà thiếu nữa phun vào mặt Cẩm Mặc.
“Nha đầu, đồ ăn này… đều là em làm?”
Từng vì không muốn mất đi nàng mà mỗi ngày đều phải che chắn bản thân cẩn thận. Nhưng hiện tại hắn không muốn như vậy nữa. Dù hắn từng phải trốn trong bóng tối biết bao lâu rồi, nhưng Thương Sùng không muốn Sở Niệm phải chịu nửa điểm ủy khuất.
“Sáng mai em đi sang Empire với anh, trang điểm cho thật xinh đẹp, anh có chuyện phải tuyên bố với bên ngoài.”
Ngay lúc này cửa phòng bếp mở ra, Hoa Lệ bưng mâm cơm ra, mặt đắc ý nhìn về phía hai nam nhân đang ngồi trên ghế.
Đếm ngược từng phút. Mọi người điều chỉnh máy móc, nóng lòng nhìn về cửa chính vẫn đóng chặt.
Thương Sùng mặc bộ vest đen may thủ công, đưa Sở Niệm bước ra. Biểu tình đạm mạc, phối hợp cùng ánh mắt bình tĩnh của Sở Niệm. Hai người lúc này phối hợp hoàn mỹ như công chúa và hoàng tử bước ra từ bức họa.
Thương Sùng như sa vào trong hũ mật ngọt hạnh phúc cảm thấy có chút lâng lâng. Hắn không do dự gặp một miếng huyết cho vào miệng, sau đó cực kỳ khoa trương mở to h ai mắt nói: “Hương vị thật không tồi, nha đầu, em quả nhiên là thiên tài!”
Tha thứ cho anh, kiếp trước không cho em được một hôn lễ hoàn hảo, tin tưởng anh, chỉ cần em nguyện ý, Thương Sùng anh sẽ khiến em thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian.
“…”
“Sáu món ăn, một canh. Chị em em giỏi chưa nào?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Còn hiện tại…” Cẩm Mặc có chút hồ đồ.
“Ừ.” Thương Sùng nghe lời Sở Niệm cười cười, sau đó túm lấy Cẩm Mặc kéo đến phòng vệ sinh.
Không ai nghĩ tới người đứng sau Empire một đêm lập nghiệp lại là người trẻ tuổi lại đẹp trai như vậy. Dáng người cao ráo hoàn mỹ phối hợp cùng vẻ mặt lạnh lùng, chỉ trong giây lát khiến cho nhiều nữ phóng viên thét chói tai.
Cẩn thận gỡ cá không còn xương, Thương Sùng gắp cho Sở Niệm.
“Không có việc gì không có việc gì, cứ việc tiếp tục.”
“Cũng không phải việc lớn gì.” Thương Sùng cười nhẹ nhàng bâng quơ, cúi đầu tiếp tục giúp Sở Niệm gỡ xương cá. “Anh chỉ là, cảm thấy tháng sau mình kết hôn, em là thê tử của anh thì theo lý thường hẳn là nên được cả thế giới chúc phúc.”
Cô đơn thuần như ánh mặt trời, theo lý thì nên được hưởng mọi hạnh phúc tưoi đẹp nhất.
Có lần cô nấu cơm cho Thương Sùng ăn, cô thật sự gây ra không ít chuyện chê cười. [Mèo: các bạn nhớ chap nào không? 134-135 đó ^^ Mèo nhớ vì đây là đoạn mà Mèo bắt đầu làm truyện này nè]
Tuấn nam xứng mỹ nữ -- hình ảnh đẹp tới mức khiến mọi người trầm trồ.
Thương Sùng nhìn về phía TV, trên mặt không đổi sắc. “Trước kia khiêm tốn vì không muốn Sở Niệm quá mức hoài nghi về thân phận của ta. Mà mặt khác cũng không muốn có nhiều người quấy nhiễu mối quan hệ giữa ta và nàng.”
Hoa Lệ gật gật đầu, phi thường thành thật đáp: “Không chỉ là hâm mộ, hai người thật khiến người ta đố kỵ.”
“Phụt..”
Cẩm Mặc liếc nhìn Sở Niệm, thấy cô biểu tình không có gì lạ mới tự mình lắc đầu… không cần tưởng tượng quá nhiều.
Sở Niệm đỡ trán cười khẽ, nhìn Thương Sùng ngồi ở đối diện, đôi mắt màu đen không hề che dấu tình yêu nồng nhiệt.
Cẩm Mặc ngồi cạnh bên không nhịn được mà run lên nổi da gà, hắn cảm thấy chủ nhân mình như vậy thật sự hắn cần thời gian để tiêu hóa được.
Cẩm Mặc ngồi đối diện, cũng giật mình trước bàn đồ ăn. Dù nhìn qua có vẻ không tệ, nhưng mà vì sao sáu món này đều có huyết heo nhỉ? [Mèo: Mèo cũng thấy sao ngộ vậy? món gì không nấu, toàn món này?! Mèo ăn khi nào ăn cháo lòng thôi]
Tuy rằng cô đã cố ý mua một cuốn sách nấu ăn về, nhưng cũng là lần đầu tiên làm, Sở Niệm cũng không dám chắc mình làm tốt không.
Thương Sùng quay đầu lại nhìn Sở Niệm đi phía sau Hoa Lệ, đứng dậy gật đầu. “Quá giỏi.”
Nghĩ tới lúc đó mọi màn hình lớn tại Mộ Thành đầy hình ảnh hắn và Sở Niệm ôm nhau, Thương Sùng không nhịn được lại cười đến cong cả mắt.
Có chút ngượng ngùng, cô dùng mu bàn tay xoa miệng, cúi đầu nhịn cười, âm dương quái khí nói:
“Đi rửa tay đi, mấy phút nữa là có thể ăn.”
Chủ nhân xấu xa như vậy thật làm cho Hoa Lệ cạn lời, kinh ngạc tới há hốc mồm, sau đó cô nàng tự cảm thấy thôi cứ ăn cơm là được rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.