Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Lí Do

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Lí Do


“Rủ đại ai đi.” Tôi thờ ơ nói. Đúng lúc này, có một giọng rụt rè vang lên: “Cho tớ tham gia vào tổ các cậu có được không?”

… (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 4: Lí Do

Diệp Nhã Tuyết lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Không hỏi được gì cả, nhưng tớ cảm giác họ chắc chắn biết gì đó, chỉ cố tình không nói cho tớ nghe thôi.”

“Cậu hỏi được gì rồi?” Tôi vội hỏi.

“Các cô cậu tới tìm lão có việc gì?” Lão Trần Đầu nhìn Diệp Nhã Tuyết cười hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Quyết định vậy đi."

Ngoài tổ chúng tôi, các tổ khác cũng triển khai điều tra. Chúng tôi có buổi chiều, ngôi trường rất lớn, giáo viên lâu năm nhiều, còn có vô số nhà kho bị bỏ hoang nữa.

“Được, vậy thì.” Tôi gật đầu. Ba người chúng tôi thành một tổ. Chiều nay nghỉ học, nên các tổ sẽ có nhiều thời gian để điều tra.

"Tớ biết lí do rồi." Tôi bất ngờ đứng lên nói, mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn, còn Quan Ngọc đang đứng trên bục giảng thì lên tiếng hỏi: "Trương Hằng, cậu biết lí do thật sao?"

Tôi hơi ngạc nhiên, ngước đầu lên nhìn thì thấy Diệp Nhã Tuyết, một trong những hoa khôi của lớp, tính cách hoạt bát và hòa đồng với bạn bè, kể cả nam lẫn nữ, cô ấy luôn nổi bật.

Diệp Nhã Tuyết đành phải rời đi, đúng lúc chúng tôi vừa tới.

Lão Trần Đầu ở đây đã hơn hai thập kỷ, đơn độc không bạn bè, từ lâu, lão đã xem trường học này là nhà của mình, mỗi ngày đều sống trong căn phòng nhỏ bên cạnh nhà đốt.

Vì sống sót, Tiêu Nam cũng chỉ còn cách đó, cô ấy bước chậm chạp lên bục giảng, bắt đầu nhảy múa, động tác của cô ấy cứng ngắc, nhìn giống y như một bộ xương khô đang vùng vẫy.

Sau đó, cả lớp lại ồn ào trở lại, tất cả mọi người đều ghép tổ với nhau, dĩ nhiên, tôi và Lý Mạc Phàm sẽ là một tổ.

"Đúng ha, mới có mấy phút đã đóng rồi, đợt bỏ phiếu lần trước kéo dài tới khoảng bốn tiếng lận mà." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Diệp Nhã Tuyết mi thanh mày tú, tính tình hoạt bát đáng yêu, khiến tôi cứ lén nhìn cô ấy. Ba người chúng tôi đi trong sân trường, cả trường không vì sự c·hết của hai học sinh mà thay đổi, mọi người vẫn sinh hoạt học tập bình thường.

"Được, quyết định vậy đi."

Khi chúng tôi tới nơi, lão đang xem ti vi, nhìn thấy chúng tôi lão hơi kinh ngạc.

“Tụi con muốn hỏi, trường mình trước đây có từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ không ạ, ví dụ như... có ai c·hết chẳng hạn.” Diệp Nhã Tuyết hỏi.

Nhưng chẳng ai cười nổi, mặt người nào người nấy vô cùng quái dị, bây giờ là Tiêu Nam, kế tiếp chẳng biết sẽ tới lượt ai, bất cứ ai cũng đều có khả năng trở thành nhân vật trong đợt bỏ phiếu, sự sợ hãi c·hết chóc hiện lên mồn một trên mặt tất cả mọi người.

“Sao lớp mình lại bị nguyền rủa? Ban đầu đợt bỏ phiếu chỉ là trò đùa vui thôi mà.” Diệp Nhã Tuyết nói.

“Đương nhiên, tớ đọc năm trăm tập Conan rồi đó, nắm giữ hơn ba trăm cách g·iết người bí mật lận mà.” Diệp Nhã Tuyết đắc ý nói, vô tình để lộ ra nét bướng bỉnh đáng yêu, khiến trái tim tôi chợt động. Nhưng cô ấy là hoa khôi, một thằng tầm thường như tôi làm sao mà lọt vào mắt cô ấy được. Nghĩ vậy, tôi lắc đầu, cố gắng giữ khoảng cách với cô ấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Vậy trước đây từng có người nào c·hết không cô?” Diệp Nhã Tuyết quay qua hỏi.

“Lão Trần Đầu, tụi con đến thăm ông.” Diệp Nhã Tuyết vui vẻ đi tới, tính cô ấy hoạt bát, rất dễ bắt chuyện với người dù xa lạ, đây cũng là lý do cô ấy được cả lớp yêu thích.

“Làm sao đây? Tất cả đều không biết gì, vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Nhã Tuyết lo lắng.

Chúng tôi đi đến nhiều nơi, hỏi nhiều người, nhưng ai cũng trả lời đúng một câu – không biết.

“Lại tìm người khác hỏi, tớ khẳng định họ có biết gì đó.” Tôi nói.

Tiêu Nam nhảy xong bài vũ đạo thì như trút được gánh nặng, trở về chỗ ngồi. Còn Quan Ngọc lại đi lên bục giảng, sắc mặt nặng nề, nói: "Chúng ta không thể cứ ngồi im chờ c·hết như vậy được, có điều dựa vào cảnh sát cũng vô dụng thôi, chúng ta phải tự mình điều tra. Tớ quyết định, mỗi ba người trong lớp tạo thành một tổ điều tra nhỏ. Ngày nào chưa điều tra được ngôi trường này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì ngày đó vẫn tiến hành bỏ phiếu, cho đến khi nào tìm ra h·ung t·hủ mới thôi."

“Không có đâu, trường này chưa từng có chuyện gì xảy ra cả?” Một cô đầu bếp lên tiếng.

“Sao các lớp khác lại không bị như lớp mình nhỉ?” Diệp Nhã Tuyết hỏi chúng tôi.

“Nhưng vẫn còn thiếu một người.” Lý Mạc Phàm nói.

"Phải, chúng ta chỉ còn cách này thôi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Sao cậu lại muốn chung tổ với chúng tớ?” Tôi ngập ngừng hỏi. Gương mặt xinh đẹp của Diệp Nhã Tuyết nở một nụ cười nhẹ, giọng giảo hoạt: “Vì lúc nãy cậu nói những điều đó, tớ thấy cậu rất thông minh, chúng ta hợp tác có thể điều tra ra được gì đó thì sao.”

"Nói vậy cũng không sai, dù sao số phiếu chọn cũng hơn một nửa rồi." Quan Ngọc lắc đầu nhìn về phía Tiêu Nam: "Tiêu Nam, cậu biết bây giờ mình nên làm gì rồi chứ?"

“Không rõ, nhưng chúng ta nên đi quanh trường điều tra thử xem, biết đâu phát hiện được gì đó.” Tôi nói. Sau đó, chúng tôi bắt đầu đi quanh trường.

“Chuyện này tôi đâu biết, tiểu cô nương, bây giờ không phải giờ ăn cơm, nếu cô không có việc gì thì ra ngoài cho.” Rõ ràng là nét mặt của cô đầu bếp thay đổi, sau đó đẩy Diệp Nhã Tuyết ra ngoài.

"Vậy thì các cậu nhanh chóng lập tổ điều tra đi, ba người một tổ."

“Dì ơi, trước đây trường mình có từng xảy ra chuyện gì không dì?” Diệp Nhã Tuyết nhiệt tình tới phòng ăn hỏi thăm, người mà cô ấy hỏi là một lão nhân đã làm việc tại căn tin trường học hơn mười năm rồi, nên chắc sẽ biết chuyện trước đây của trường.

“Cậu khẳng định như vậy sao?” Tôi cười.

“Nhưng hỏi ai đây?” Lý Mạc Phàm hỏi.

“Đi tìm ông lão đốt lò hỏi thử, ông ấy là người ở trường này lâu nhất.” Tôi suy nghĩ một lát rồi nói, sau đó cùng Diệp Nhã Tuyết và Lý Mạc Phàm đi về phía lò đốt.

Ông lão đốt lò tên là Trần Đầu, là người lâu năm nhất trong trường, da khô ráp, mặt đen như than, hiền lành. Mọi người hay gọi ông ấy là lão Trần Đầu, lâu dần rồi chẳng ai biết tên thật của ông nữa.

“Có gì thì nói đi.” Lão Trần Đầu không cần suy nghĩ lâu liền nói.

“Tụi con có chuyện muốn hỏi ông.” Diệp Nhã Tuyết vào thẳng vấn đề.

"Bởi vì số phiếu đã đạt hơn một nửa, các cậu nghĩ xem, lớp chúng ta có tổng cộng năm mươi bốn người, trừ Du Thiệu và Lý Vũ Tuyền ra thì còn năm mươi hai, mà bây giờ số phiếu chọn Tiêu Nam đã lên tới ba mươi bốn phiếu, còn lại mười tám người chưa tham gia bầu chọn, cho dù những người này đều chọn Phùng Minh thì cũng không thay đổi được kết quả, cuối cùng ba mươi bốn phiếu của Tiêu Nam vẫn nhiều hơn mười tám phiếu thiếu đó, hay nói cách khác, những phiếu còn lại đã không còn ý nghĩa nữa, nên đợt bỏ phiếu sẽ tự động đóng lại thôi."

Tiêu Nam gật đầu, run rẩy đứng lên khỏi chỗ ngồi, Du Thiệu và Lý Vũ Tuyền đ·ã c·hết, sự thật chứng minh rằng, nếu không thực hiện theo điều kiện trong đợt bỏ phiếu thì sẽ không thoát được c·ái c·hết.

“Ai mà biết, nhưng thực sự thì cũng ngưỡng mộ các cậu ấy.” Nhìn các học sinh lớp khác chơi bóng rổ trên sân trường, giọng tôi có chút tiếc nuối. So với họ, chúng tôi như sống trong địa ngục, không ai biết người tiếp theo có tên trong đợt bỏ phiếu là ai.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Lí Do