Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Tô Nhã
“Tớ nói thật cho cậu biết, sở dĩ chúng ta thích chơi Mora, thứ nhất là vì quy tắc trò chơi này rất đơn giản, thứ hai là trông nó rất ‘công bằng’. Mỗi lần ra búa, kéo, bao thì xác suất thắng đều là một phần ba, vì vậy, mỗi lần chơi, khả năng thắng thua của mỗi người cũng đều là một phần ba, cho nên, ai ai cũng nắm phần thắng như nhau. Nhưng thực tế, người ta hay chọn ra búa trước, vì so với kéo và bao thì búa tỏ rõ sức mạnh hơn!”
Chỉ có tôi, gần như không có gì cả, mỗi ngày năm đồng, đối với tôi đã là quá nhiều rồi. Tôi lắc đầu, trong lòng hơi khó chịu, nhưng rất nhanh, tôi đã trở lại bình thường.
“Thật sự bây giờ tớ cũng không biết mình nên làm gì nữa, chỉ đành trông chờ vào cậu thôi!” Tô Nhã ôm Triệu Thần Hách khóc thút thít. Triệu Thần Hách vừa an ủi, vừa liếc mọi người bằng ánh mắt hung hãn.
“Ha ha, tớ biết chắn chắn cậu sẽ thắng mà, lần này cô nàng Tô Nhã bé nhỏ đã b·ị đ·ánh bại, xem ra xong đời rồi.” Lý Mạc Phàm cười lạnh nói, tôi cũng gật đầu, nhưng tâm trạng lại chẳng vui vẻ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong số đó, Dương Á Thịnh và Tô Nhã chỉ còn có một mạng, Bí Tiểu Vũ và Vương Chính thì mỗi người vẫn giữ nguyên có hai mạng, vẫn không đủ mạng để sống, vì vậy, bọn họ chắc chắn phải chơi thêm một lượt Mora nữa.
Cho nên cô ấy quyết định ra búa, vì dù tôi ra búa thật, thì cùng lắm là hòa, nhưng cô ấy cũng không hề nghĩ rằng tôi sẽ ra bao, cho nên tôi dễ dàng giành phần thắng.
“Làm sao có thể như thế được!” Tô Nhã lắc đầu, nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Không thể như vậy được, cậu ra bao rồi sao?” Tô Nhã lẩm bẩm trong sợ hãi.
“Không có gì, tớ chỉ muốn nhờ cậu giúp một việc, cậu cũng biết rằng bạn gái của tớ bây giờ chỉ còn có một mạng, nếu không thắng được, cô ấy nhất định sẽ c·hết, vì vậy, tớ hy vọng cậu có thể cố tình thua cô ấy.” Triệu Thần Hách cười lạnh nói.
Đang lúc mải mê chơi, điện thoại của tôi bất ngờ đổ chuông, tôi vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia vang lên: “Trương Hằng, cậu khỏe chứ?”
Tô Nhã ra cây búa, còn tôi thì ra cái bao, tôi thắng!
“Chủ nhật cậu có bận gì không? Chúng ta đi xem phim đi!” Diệp Nhã Tuyết nhắn cho tôi.
Nhưng dù sao thì tôi cũng thắng, nghĩ đến đây, tâm trạng của tôi cũng đỡ hơn một chút. Tôi đã tạm thoát khỏi trò chơi tử thần này, trong hai ngày tới, chỉ cần không đấu với ai nữa, thì tôi sẽ sống sót.
Tôi mỉm cười, đặt điện thoại xuống rồi đắc ý nhìn bộ dạng lo lắng của các bạn đằng xa, tôi trở thành người thắng thứ hai, vậy là trò chơi chỉ còn lại Dương Á Thịnh, Tô Nhã, Bí Tiểu Vũ và Vương Chính mà thôi (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong khi bốn người họ đang cẩn trọng dè chừng lẫn nhau thì những bạn không bị lôi vào trò chơi lại nhẫn tâm cười trên nỗi đau của kẻ khác, còn tôi thì vẫn đang hăng say cắm đầu vào zalo trò chuyện với Diệp Nhã Tuyết.
*CF: trò chơi bắn s·ú·n·g đột kích online
Tôi đã thắng, trở thành người thứ hai thoát khỏi trò chơi tử thần này, vì vậy, tôi thẳng thắng nói: “Tớ đã nhìn thấu tính toán của cậu từ đầu rồi, cậu không thể nào thắng tớ được đâu!”
Bây giờ, trò chơi chỉ còn lại bốn người, tôi và Đoan Mộc Hiên đã sống, những người còn lại phải cố gắng hết sức giành phần thắng thì mới có thể c·ướp được mạng của đối phương, đặc biệt, người nào chỉ còn một mạng thì càng bắt buộc phải thắng cho bằng được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ngay sau đó, cánh tay đang giơ cao của hai chúng tôi cùng hạ xuống.
“Tô Nhã, tớ đấu với cậu.” Dương Á Thịnh bước tới nói với Tô Nhã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ra bao ư, không thể nào.” Tô Nhã tái mặt bẩm bẩm. Còn tôi thì bình tĩnh nhìn cô ấy, mỉm cười: “Cậu mới là kẻ ngốc, bộ cậu nghĩ trò chơi này công bằng thật sao?”
Chương 20: Tô Nhã
Nói xong, tôi xoay người bỏ đi, mặc kệ Tô Nhã ôm đầu khóc lóc ở sau lưng. Cô ấy tiêu rồi, giờ chỉ còn có một mạng, muốn sống thì cần phải thắng thêm hai lần, nhưng đâu dễ dàng vậy chứ, chưa kể, những người còn lại cũng chẳng muốn đấu với cô ấy nữa.
Loại cảm giác này tôi đã trải qua rất nhiều lần rồi, nên cũng đã thành quen.
Tô Nhã xanh mặt, lắc đầu nói: “Cậu cũng như tớ, chỉ còn lại một mạng, thắng cậu, tớ cũng không sống được.”
Dường như Diệp Nhã Tuyết cảm nhận được sự lúng túng của tôi, cô ấy nhắn lại: “Hay là chúng ta đi dạo phố đi, sẵn ghé công viên chơi luôn!”
“Triệu Thần Hách? Có chuyện gì?” Tôi khó chịu hỏi.
Tôi đã có được ba mạng, đấu nữa cũng chẳng được gì, cứ kết thúc như vậy đi, tôi ngồi tại chỗ suy nghĩ như vậy. Đúng lúc này, zalo báo có tin nhắn mới.
Đọc dòng tin nhắn của cô ấy, tôi vừa cảm động vừa chua xót trong lòng. Trong lớp này, gia đình của tôi xem như là nghèo nhất. Nhìn chung, cả lớp toàn con nhà giàu, ngay cả những bạn có gia cảnh bình thường cũng không đến nỗi không có tiền để tiêu.
“Bày đặt dùng cách này với tớ nữa hả, cậu quá ngây thơ rồi đó?” Tô Nhã cười lạnh nhìn tôi. Chiêu này Đoan Mộc Hiên đã dùng rồi, giờ tôi dùng lại, chắc chắn kết quả sẽ khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vì vừa thoát được trò chơi nên tôi cảm thấy vô cùng thoải mái, tôi trêu Diệp Nhã Tuyết: “Nếu lỡ tớ c·hết, chẳng phải cậu sẽ thành quả phụ sao?”
Thường thì sau khi tan học, tôi hay đến quán net, hôm nay cũng vậy, tôi đến tiệm net cùng với Lý Mạc Phàm. Lúc này tiệm net đã chật kín, tôi và Lý Mạc Phàm mở hai cái máy tính rồi bắt đầu chơi CF*.
“Chuyện này… tất nhiên không thành vấn đề!” Tôi nhắn lại một cách gượng gạo, thật ra tôi rất muốn hẹn hò với Diệp Nhã Tuyết, nhưng mà tôi đã hết sạch tiền rồi, chỉ với năm đồng ít ỏi còn lại, tôi không thể làm được gì cả.
“Ha ha, xong rồi.” Tôi mỉm cười nói.
“Chúc mừng cậu nhé! Lúc nãy làm tớ sợ muốn c·hết, tớ sợ cậu sẽ thua, nhưng mà tớ biết, cậu là người thông minh, nên chắc chắn sẽ thắng, cuối cùng tớ cũng đoán đúng rồi!” Là tin nhắn của Diệp Nhã Tuyết.
“Thì cậu thử đi.” Tôi cười lạnh nói.
Sau khi học xong bốn tiết liên tiếp vào buổi sáng, chúng tôi được nghỉ, lúc này, không ai chơi Mora nữa cả, những người tham gia trò chơi này, đã rời khỏi trường từ lâu rồi.
Đến trưa ngày hôm sau, giữa bốn người đó cũng chưa có trận đấu nào tiếp theo, bọn họ vẫn còn đang nghị kỵ lẫn nhau, ai cũng sợ đối phương sẽ thắng mình. Nhưng Dương Á Thịnh thì ngược lại, cậu ấy sốt sắng khiêu chiến với người khác, nhưng không ai nhận lời cậu ấy cả. Bởi vì nếu thua, thì Dương Á Thịnh sẽ có khả năng lật ngược tình thình.
Triệu Thần Hách bước tới, ôm Tô Nhã vào lòng, an ủi: “Yên tâm, tớ nhất định sẽ nghĩ ra cách cứu cậu. Cậu sẽ không sao!”
Mặt Dương Á Thịnh biến sắc, sau đó đành thất vọng rời đi, lúc này, Tô Nhã hoàn toàn bất lực, cô ấy chỉ còn một mạng, là đang đứng bên bờ vực thẳm.
“Cậu đi c·hết đi!” Diệp Nhã Tuyết trả lời.
“Tất nhiên!” Tôi nói, cũng chẳng phí lời giải thích gì thêm. Thật ra, lúc nãy tôi cố tình nói vậy là để dẫn dụ Tô Nhã, dĩ nhiên Tô Nhã không nghĩ là tôi sẽ ra cái bao, nhưng để đảm bảo kết quả an toàn, cô ấy sẽ chọn ra búa, vì nếu ra kéo chắc chắn sẽ thua, ra bao thì có thể sẽ thắng, nhưng nếu như tôi lừa cô ấy thì cô ấy sẽ thua.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.