Trước Sông Mưa Tạnh Gió Lắng
Cô Nương Đừng Khóc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 56: Lận Vũ Lạc: Tiến về trước một bước
Cô không thể từ chối Khổng Thanh Dương, lúc cô mở hộp nhỏ ra, nhìn thấy kẹp sách bên trong, phòng tuyến trong lòng đã buông lỏng. Kẹp sách kia khiến cô bằng lòng thử tiến về phía Khổng Thanh Dương một bước. Cô quá trân trọng người mang đến ấm áp cho mình.
Nhìn chằm chằm Cố Tuấn Xuyên đóng cửa lại, duỗi tay chỉ vào anh:
“Chủ tịch Cố cũng đến tập yoga à?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tặng ai nữa? Tất nhiên là tự mình dùng.”
Chương 56: Lận Vũ Lạc: Tiến về trước một bước
“Tôi muốn nói là, liệu chúng ta có thể cùng xem phim không?”
Lận Vũ Lạc bĩu môi, ở bên cạnh làm trợ lý cho anh. Nhà bếp của cô quá nhỏ, hai người bên trong cứ hay đánh nhau. Cố Tuấn Xuyên chê cô cản trở, dùng mông huých cô ra:
“Rốt cuộc con có đầu óc không vậy? Nếu con không thích đưa thì mẹ gọi chuyển phát nhanh.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cầm lấy kẹp tóc, ghim vào giữa búi tóc của cô. Lòng bàn tay vô ý chạm vào cần cổ cô, Lận Vũ Lạc rụt cổ lại, ngước mắt nhìn vào mắt của Cố Tuấn Xuyên qua tấm gương. Cô không hiểu ánh mắt của Cố Tuấn Xuyên, nhưng tư thế cúi đầu của anh như muốn cắn cổ cô.
“Cám ơn chị Lận.”
Lận Vũ Lạc nghiêm túc sửa lại cho Cố Tuấn Xuyên, không cho phép anh làm loạn kỷ luật buổi học. Lận Thư Tuyết ở bên cạnh bật cười, châm dầu vào lửa:
“Hạ thấp xuống.”
“Không sao đâu, dù gì con cũng không thích mà. Tối nay giúp mẹ chạy một chuyến đưa đồ cho Lạc Lạc.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tập, ngày mai đi ngay.”
“Đến bước nào với Khổng Thanh Dương rồi?”
“Tôi cố ý đến đưa đồ, ngay cả hớp nước cũng không có?”
Lận Thư Tuyết uống cà phê, cô tựa lên vai bà ấy. Đến tối vẫn không nỡ để bà ấy đi. May mà Lận Thư Tuyết vẫn còn ở lại một khoảng thời gian nữa mới khởi hành, bà ấy đã hẹn mỗi ngày sẽ đến chỗ Lận Vũ Lạc tập yoga.
“Không đi!”
Lận Thư Tuyết vỗ vai anh:
“Tôi ghét anh, cho nên không muốn xem phim chung với anh.”
Cố Tuấn Xuyên thấy Lận Vũ Lạc chỉ có gút mắt về tình cảm bố con, cô cần tình thương người bố mà mình thiếu sót trên người Khổng Thanh Dương.
Khổng Thanh Dương thay đồ bên cạnh, Cố Tuấn Xuyên liếc nhìn, thấy dáng người anh ấy không có dấu hiệu phát tướng, ngược lại thon gầy có lực, đường nét rất đẹp. Cố Tuấn Xuyên nhớ Lận Vũ Lạc nói “chúng ta bốn mươi cũng chưa chắc bằng anh ấy”, lại nhìn thêm một lúc.
Cố Tuấn Xuyên cau mày nhìn Lận Vũ Lạc đóng ngăn tủ, cất quà anh tặng vào đó như một món hàng bình thường, còn không bằng vứt đi. Chẳng nói tiếng nào xoay người trở lại bàn ăn. Lận Thư Tuyết nghe điện thoại xong quay về, thấy không khí giữa hai người rất lạ, cũng không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục trò chuyện với Lận Vũ Lạc.
“Lận Vũ Lạc.”
“Vâng.”
Nói mãi nói mãi rồi nói đến tâm đắc khi Lận Vũ Lạc làm quản lý, Lận Vũ Lạc rất khiêm tốn:
“Em đừng áp lực, nếu em thấy không tiện…”
“Đây là thứ gì? Người bình thường mặc sao?”
“?”
“Anh bớt ghê tởm tôi đi!”
Lại gõ bả vai anh:
Lận Vũ Lạc nín thở vài giây, cô thực sự không thích lời hẹn chẳng chút chân thành thế này. Lúc lên tiếng lòng cô như nghẹn lại, nhưng cô lại không quá chú ý đến cảm giác đó:
“Để cô mở rộng tầm mắt.”
“Tôi không ngờ lại có kẹp sách xinh đẹp như vậy, tôi không nỡ dùng, sợ làm gãy cánh bướm.”
“Luật sư Khổng cũng tập sao?”
“Chẳng phải trước mặt anh sao?”
“À đúng rồi.”
“Con bận.”
Chẳng qua chỉ là một buổi học cá nhân một tiếng đồng hồ, Lận Vũ Lạc gõ đến mức tâm trạng vui vẻ, Cố Tuấn Xuyên xụ mặt, buông lời hung ác:
Lận Thư Tuyết đứng bên ngoài nhìn một lúc, hiếm khi hai người không cãi vã cùng nhau nấu ăn, nhà bếp nhỏ như vậy, một mình Cố Tuấn Xuyên đứng đã đủ chật chội. Có khi họ vấp nhau lúc lại đến gần khi thì xa lánh, thỉnh thoảng đấu võ mồm vài câu, như vợ chồng trẻ tân hôn.
“Chơi vui không?”
Cố Tuấn Xuyên cúi đầu nhìn, hình ảnh dưới gầm bàn quá kiều diễm, anh trở nên xấu xa, vờ muốn dùng hai chân kẹp chân Lận Vũ Lạc lại. Cô hết hồn la lên một tiếng, Lận Thư Tuyết nghi ngờ nhìn cô, cô ho nhẹ chỉ món ăn:
“Coi phim không?”
Lận Vũ Lạc rất thích Lận Thư Tuyết.
“Nhìn đi, có kẻ không thích nhưng ở chỗ người ta lại là bảo bối.”
“Cô thích Khổng Thanh Dương phải không?”
“Lận Vũ Lạc cô đừng quá đáng.”
Cố Tuấn Xuyên đáp một tiếng.
Khổng Thanh Dương gửi túi cho lễ tân giữ, cầm chìa khóa đi thay đồ. Phòng thay đồ nam chỉ bằng một phần ba phòng thay đồ nữ, lúc anh ấy vào đã trông thấy Cố Tuấn Xuyên vừa tắm xong ra ngoài, đang cài nút áo sơ mi.
“Dầu hào đâu?”
Lận Thư Tuyết nói với Cố Tuấn Xuyên:
“Được.”
Lận Vũ Lạc bước vào nhìn thấy Cố Tuấn Xuyên, không nhịn được bật cười. Cùng một kiểu dáng, khoác trên người Khổng Thanh Dương là phong thái tiên nhân, Cố Tuấn Xuyên mặc vào lại đầy sát khí.
“Khổng Thanh Dương không hợp với cô.”
“Nếu anh không đi thì vào đây đóng cửa lại nói!”
Khổng Thanh Dương chủ động chào hỏi anh, đứng cạnh anh thay đồ.
Gõ tiếp cánh tay anh:
“Vì cô ghét tôi đúng không?”
Trước khi vào học Lận Vũ Lạc chủ động nhắc đến món quà của Khổng Thanh Dương:
“Anh tập thế nào rồi?”
“Hửm?”
Trước khi dùng bữa Cố Tuấn Xuyên nghiêm túc tham quan nhà Lận Vũ Lạc, phòng ngủ nối liền phòng khách, làm một cái cửa kéo. Cô dùng chăn ga in hoa nhí, đầu giường bày một giá sách di động, tám phần là không nghĩ anh đến, một bộ đồ lót phong cách bảo thủ đã giặt sạch đang treo trên giá áo đơn giản.
Lận Vũ Lạc trả lời giúp Cố Tuấn Xuyên.
“Chị cứ yên tâm tập, 20 tiết này tôi trả nổi. Huống hồ chủ tịch Tiểu Cố của chúng ta đã mua hết 100 tiết.”
“Cô chờ đó cho tôi!”
Cố Tuấn Xuyên khịt mũi, xoay người bỏ đi.
“Chuyện này cũng không liên quan đến anh.”
Khom người dùng sức đè lên giường, vang lên ken két. Cũng không phải động tác mập mờ gì, nhưng lại khiến không khí trở nên kỳ lạ.
“Đúng vậy.”
“Lạc Lạc.”
Lận Thư Tuyết thấy cách ở chung của hai người rất vui, ồn ào náo nhiệt có hơi người. Vừa ngước mắt đã thấy Khổng Thanh Dương đẩy cửa bước vào, bèn vẫy tay với anh ấy:
“Tôi không hẹn hò với ai hết, hơn nữa tôi rất ít khi chủ động hẹn phụ nữ xem phim. Cô có đi hay không?”
“?”
Lận Vũ Lạc nhìn qua theo ánh mắt anh, duỗi tay chặn mắt anh lại:
Cố Tuấn Xuyên mỉm cười, ánh mắt trở nên dữ dằn:
“Anh ta già quá.”
Khổng Thanh Dương cũng nhìn anh, một người đàn ông mạnh mẽ, mặc sơ mi đen, còn hai nút không cài, toát lên vẻ hoang dã. Tất nhiên Khổng Thanh Dương biết người đàn ông như Cố Tuấn Xuyên có sức hút chí mạng thế nào với phụ nữ, nhìn vào mắt anh, không hề xấu hổ vì bản thân quan sát đối phương, ngược lại hào phóng mỉm cười.
Lận Vũ Lạc hoàn toàn không coi là thật. Cố Tuấn Xuyên tập yoga? Cô không tưởng tượng nổi cảnh đó. Cho nên không tiếp lời, yên tâm ăn cơm của mình.
Trước giờ Lận Vũ Lạc không hề cảm thấy mình sẽ thảo luận đánh giá thấp người đàn ông khác cùng Cố Tuấn Xuyên, nhất là khi người đàn ông đó đối xử với cô rất tốt, thậm chí còn mang đến ấm áp hiếm hoi cho cô. Cô khẽ cau mày, nhẹ nhàng nói:
“Tránh ra.”
Lận Thư Tuyết kiên quyết cho rằng Cố Tuấn Xuyên có chút động lòng với Lận Vũ Lạc, chỉ là bản thân anh không nhận ra, hoặc kiêu ngạo quen thói không chịu thừa nhận. Bà ấy chọn cho Cố Tuấn Xuyên một bộ đồ tập yoga kiểu dáng tương tự Khổng Thanh Dương, đặt sang một bên chờ anh đến.
“Nội trong nửa tiếng nữa không đến, cắt đứt quan hệ mẹ con.”
“Cô dùng sợi dây màu đen buộc tóc, rồi ghim nó lên.”
Lận Vũ Lạc thấy bất ngờ và khó hiểu về việc Cố Tuấn Xuyên học nấu ăn.
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Anh ấy làm rồi ạ, chỉ là chưa nghĩ xong sẽ tặng cho ai.”
“Anh ngồi xổm xuống thử xem.”
“Xuống thêm chút nữa.”
Lận Vũ Lạc tháo kẹp tóc cất vào hộp, thuận tay bỏ vào ngăn kéo cạnh bồn rửa mặt:
Cố Tuấn Xuyên không muốn tập, động tác không chính xác, như một học sinh trốn tiết. Lận Vũ Lạc tìm được tấm ván dài mỏng gõ chân anh:
“Con không mở thẻ ủng hộ Lạc Lạc sao? Bạn khác mở tiệm con đều làm khách VIP, đến Lạc Lạc trở thành người câm rồi hả?”
Rồi đi thay đồ tắm rửa.
Ba người cùng ăn cơm không phải chuyện xa lạ.
“Đã là thời đại nào rồi mà còn bị người ta ghét bỏ tuổi tác? Lẽ nào con người không già đi sao? Ai cũng đến lúc 40, sợ là lúc chúng ta 40 còn chẳng bằng anh ấy.”
“Không xem kẹp tóc tôi tặng?”
Lận Vũ Lạc chạy đến trước gương trong nhà vệ sinh giày vò mái tóc của mình, quấn lại thành búi tóc lỏng lẻo, nhưng cô không dám dùng sức với kẹp tóc kim cương kia, không thể ghim lại được, vần vò một hồi. Cố Tuấn Xuyên đứng đó nhìn một lúc, bước tới sau lưng cô:
Lận Thư Tuyết nghe điện thoại, Cố Tuấn Xuyên hỏi cô:
“Đến đây tập.”
“Với mẹ.”
Lận Thư Tuyết thấy Cố Tuấn Xuyên quá phiền phức, lười tốn thời gian với anh, hẹn người khác đi ăn tối.
“Tỏi băm.”
Cố Tuấn Xuyên “ừm” một tiếng lái xe đến dưới tòa nhà của Lận Vũ Lạc, mang đồ lên lầu. Lận Vũ Lạc ra mở cửa, nhìn thấy anh, bèn vươn tay nhận đồ nói cám ơn, nhưng người lại chắn trước cửa không có ý mời anh vào.
Lận Vũ Lạc không quá ngạc nhiên khi Cố Tuấn Xuyên hỏi câu này, nhưng điều đó khiến cô khó chịu, cô không muốn trả lời, nên nói thẳng:
“Anh học làm gì, anh cũng đâu thường ăn cơm ở nhà.”
“Cố Tuấn Xuyên anh không sao chứ? Anh vừa hẹn hò với người khác vừa hẹn tôi coi phim, anh có bệnh hả? Anh tưởng mình có sức hút đến mức phụ nữ đều phải xoay quanh anh? Anh không có giới hạn đạo đức nhưng tôi vẫn biết xấu hổ!”
Sau bữa ăn chuẩn bị xay cà phê arabica mà Lận Thư Tuyết mang về từ Vân Nam, bà ấy lấy theo máy xay cầm tay, bảo Lận Vũ Lạc bỏ hạt cà phê vào xay nhuyễn. Lần đầu tiên Lận Vũ Lạc làm chuyện này, ngồi xếp bằng dưới đất, xoay tay cầm, nghe tiếng hạt cà phê bị nghiền nát, cũng khá êm tai. Nổi hứng chơi đùa, dứt khoát xay thêm một chút.
“Vui ạ.”
“Con xụ mặt làm gì? Tâm trạng không tốt hả?”
“Tôi hẹn hò với ai hả?”
“Không liên quan đến anh.”
Lận Vũ Lạc gật đầu.
Cố Tuấn Xuyên dựa lên cửa, bỗng dưng hỏi Lận Vũ Lạc:
“Tôi không biết tại sao anh lại nói luật sư Khổng không tốt, ít nhất anh ấy chưa từng nói xấu anh câu nào trước mặt tôi, cũng không một lần hỏi đến chuyện tình cảm cá nhân của tôi. Tôi cho rằng đó là sự tôn trọng tối thiếu nhất giữa con người với nhau.”
“Đúng.”
Lận Vũ Lạc vỗ vai anh, làm tư thế ngồi xổm để anh học theo, liếc nhìn chiếc quần kia liệu có bị kéo hỏng không.
“Ai bảo cô treo ở đó.”
Lại đá mạnh Cố Tuấn Xuyên.
“Vậy thì nửa tháng sau, không vội.”
Khổng Thanh Dương rũ mắt nhìn cô:
“Tôi ra trước, luật sư Khổng tập vui vẻ.”
Lận Thư Tuyết mua một thẻ nhỏ 20 tiết, nhưng Phương Liễu hoàn tiền lại:
“Nên như thế.”
Buổi tối nhận được điện thoại của Cố Tuấn Xuyên, anh hỏi bà ấy để đồ ở đâu, bà ấy nói vị trí đồng thời dặn dò anh:
Lận Thư Tuyết gõ bàn hỏi Cố Tuấn Xuyên:
“Hôm đó nghĩ đến việc em thăng chức, tặng em món quà đó không còn gì tốt hơn nữa. Khéo thay em cũng dùng kẹp tóc bướm.”
Lận Vũ Lạc đẩy anh, muốn đẩy anh ra ngoài rồi đóng cửa lại, nhưng cồ nào đẩy nổi Cố Tuấn Xuyên, hàng xóm đối diện lại mở cửa, nhìn họ với vẻ quái lạ, rồi khép cửa lại.
Khi cô dạy xong ra ngoài, Lận Thư Tuyết và Cố Tuấn Xuyên đang trò chuyện với thực khách xếp hàng trước cửa Lục Dã đối diện.
“Nhìn bậy bạ gì hả!”
“Có khiêu chiến thì ứng chiến, sợ gì chứ, cũng đâu cần vội nộp bài.”
Cố Tuấn Xuyên hỏi cô.
“Cô nói lại lần nữa xem?”
“Nhưng phòng tập vừa mới khai trương, hôm qua đã điều chỉnh ngày nghỉ rồi ạ, muốn có thời gian sợ là phải chờ đến nửa tháng sau.”
Cố Tuấn Xuyên thấy Lận Vũ Lạc tiễn Khổng Thanh Dương đến tận thang máy, tay Khổng Thanh Dương phủ lên lưng cô một giây ngắn ngủi, cô cũng không thể hiện sự khó chịu.
Cố Tuấn Xuyên không thích tập yoga, anh thích vận động mạnh, ví dụ như bóng bầu d·ụ·c, bóng rổ, khúc côn cầu, cử tạ, yoga quá chậm, anh thấy mình như tên ngốc. Lận Vũ Lạc lại cứ nhìn anh chằm chằm, không ngừng gõ tấm ván lên người anh, cũng chẳng biết thật sự đang dạy hay trả thù nữa.
Lận Vũ Lạc thấy mất mặt, đành phải nói nhỏ:
Lận Thư Tuyết gửi tin nhắn cho Cố Tuấn Xuyên:
“Ồ.”
Vẫn là Lận Thư Tuyết và Lận Vũ Lạc chuyện trò vui vẻ, Cố Tuấn Xuyên yên lặng ở một bên ăn uống. Bàn cơm không lớn, anh ngồi đối diện Lận Vũ Lạc, bàn chân bên dưới cứ không hẹn mà gặp, quần mặc nhà của Lận Vũ Lạc cuốn lên một đoạn vì tư thế ngồi, lộ ra bắp chân trắng nõn nhỏ nhắn, bị quần tây của Cố Tuấn Xuyên quẹt trúng, cứ thấy tê ngứa. Cô cố ý tránh mấy lần, nhưng không thành công. Chẳng thể nhịn nổi đá anh một cái dưới gầm bàn, để anh rụt chân dài của mình lại.
Mùi cà phê rất thơm, Lận Vũ Lạc hít mũi ngửi không biết bao nhiêu lần. Lận Thư Tuyết nhìn cô cười, hỏi cô:
“Tôi giúp cô.”
Lận Vũ Lạc cảm thấy có lẽ thế giới này chính là như vậy, đầy rẫy sự trùng hợp, sự trùng hợp này khiến cô cảm thấy Khổng Thanh Dương cách mình rất gần.
“Anh hẹn hò với ai tôi quản được sao?”
“Tham quan xong thì ra ngoài, đàn ông như anh ở phòng ngủ của tôi làm gì.”
“Vừa mới khai trương ngày thứ hai, trước mắt mọi chuyện trông rất có trật tự. Nhưng con không biết sắp tới phải đối mặt với khiêu chiến gì.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thật sự không có, ngại quá, muộn rồi không tiện lắm. Chỗ tôi có nước suối, anh cầm theo lên xe uống.”
Lận Vũ Lạc lên tiếng đuổi anh:
Cố Tuấn Xuyên bật cười, không trêu cô nữa.
“Tại sao? Cô sợ xem phim với đàn ông?”
Lận Vũ Lạc hỏi anh.
“Mẹ đặt chuyển phát nhanh không được sao?”
“Tôi ghét xem phim với anh.”
“Anh đứng đó đừng nhúc nhích! Nói đi!”
Cố Tuấn Xuyên đẩy Lận Vũ Lạc sang một bên bắt đầu nấu ăn, khác hẳn với lần đầu tiên hai người luống cuống tay chân trong nhà bếp, lần này có thể coi Cố Tuấn Xuyên là đầu bếp lớn. Nhất là khi xào đồ ăn cực kỳ trơn tru, còn thành thạo hơn cả Lận Vũ Lạc, trông như đang khoe khoang kỹ thuật.
“Đúng vậy, hôm nay vừa khéo rảnh rỗi.”
“Gọi huấn luyện viên Lạc Lạc.”
“Luật sư Khổng, đến tập yoga sao?”
“Giơ cao.”
Nhưng quay đầu lại hỏi:
“Mọi người không thấy cay sao?”
Cố Tuấn Xuyên nhún vai:
Cố Tuấn Xuyên chỉ ra ngoài: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu không muốn nói chuyện đàng hoàng, giao đồ xong đi ngay. Cũng không cần con lên tiếng.”
“Đừng nghĩ đàn ông không tập yoga được, đó chỉ là ấn tượng cổ hủ thôi. Với người tính tình nóng nảy như con, tập yoga rất tốt. Dù con ngồi đó thiền một lúc, cũng có thể tan bớt vẻ hung hãn của mình.”
Lận Thư Tuyết không ngờ Cố Tuấn Xuyên lại học nấu ăn.
Lận Vũ Lạc ra tủ ngoài cửa lấy vào, mở ra xem. Một đóa hoa bốn cánh xinh đẹp, ở giữa khảm một viên kim cương nhỏ:
“Không biết?”
“Vâng là tập hay không?”
“Dùng thế nào?”
Lận Vũ Lạc trợn to mắt, xác nhận người nói chuyện quả thật là Cố Tuấn Xuyên. Trạng thái của anh quá khiếp người, Lận Vũ Lạc nói thẳng:
Cố Tuấn Xuyên thong thả đến muộn, lại bị Lận Thư Tuyết ép thay bộ đồ màu trắng kia. Anh cực kỳ ghét bỏ, kéo góc áo của mình hỏi Lận Thư Tuyết:
Hai người thậm chí còn đứng đó trò chuyện một lúc, rồi Khổng Thanh Dương mới đi. Lận Thư Tuyết ở bên cạnh quái gỡ nói:
“Để tôi thử xem.”
“Vui thì ngày mai bác bảo Cố Tuấn Xuyên mang một bộ cho con. Con tự chơi ở nhà, đừng từ chối, coi như quà mở tiệm, cũng không quý giá gì, lúc căn cứ dã ngoại mua sắm bác mang về thêm vài bộ thôi.”
“Tạm biệt.”
“Đây.”
Đẩy anh ra ngoài, kéo cửa lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.