Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 91: Buộc tội

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Buộc tội


Xe do cô cầm lái, cô vốn dĩ luôn tập trung và lái rất ổn định, nhưng lần này, cô không thể không dồn một phần tâm trí để quan sát người đàn ông ngồi ghế phụ bên cạnh.

Huống hồ gì, thân phận của Phó Thời...

Phó Thời cuối cùng cũng thua trước câu "về nhà" này.

Anh đã quá an nhàn. Sau khi kết hôn với Tạ Ly, sống trong sự dịu dàng của cô, anh đã quá an nhàn rồi. Anh cứ tưởng một tờ giấy kết hôn có thể trói cô vào bên cạnh mình, nếu như anh cảnh giác sớm hơn, nếu như anh sớm biết chuyện thuốc tránh thai, sớm biết về Tống Nhất Lê...

Chỉ là đôi mắt vẫn còn hơi ửng đỏ, ánh mắt ấy mang theo một tia tuyệt vọng sâu thẳm.

Câu đầu tiên anh nói sau khi im lặng suốt một quãng thời gian dài vẫn là: "Chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ đi."

"Sự tồn tại của em giống như chỉ để lấy lòng anh vậy." Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nước mắt đã cạn khô, giọng nói cũng khôi phục vẻ bình tĩnh.

Cô không thể dùng chuyện ngoại tình để kích động anh được.

Phó Thời nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên đùi.

Anh sợ nếu như lúc này cô né tránh, bản thân sẽ hoàn toàn mất khống chế.

"Sau khi kết hôn, em đã cố gắng hết sức để trở thành một người vợ tốt. Nhưng họ vẫn bảo em phải đối xử với anh tốt hơn, vẫn bảo em phải tốt hơn nữa. Cứ như thể tình yêu của anh là một ân huệ to lớn mà em phải biết ơn, phải đáp trả gấp bội. Họ rõ ràng là cha mẹ em, là người thân của em, nhưng từ khi bước vào nhà họ Phó, em chưa từng được hưởng một chút tình yêu nào từ họ. Phó Thời, bao nhiêu năm qua, cả cuộc đời em dường như đã được lập trình sẵn, chỉ để xoay quanh anh."

Đến bước này rồi, ngược lại, cô lại thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

"Anh có lúc rất tốt, nhưng cũng có lúc rất đáng ghét. Bắt nạt em, trêu chọc em. Ba mẹ em chưa từng đứng về phía em, dù anh đối xử với em thế nào, họ cũng không cho phép em giận anh."

Lần đầu tiên trong đời, Tạ Ly thẳng thắn nói ra những nỗi ấm ức mà cô chưa từng một lần thổ lộ. Từng chuyện từng chuyện, dù không cần nói rõ, nhưng Phó Thời vẫn nhớ.

Bây giờ trong đầu anh chỉ còn duy nhất một suy nghĩ, dùng bất cứ cách nào cũng được, miễn là có thể trói chặt hai người lại với nhau.

Tạ Ly nghe thấy anh nói lời xin lỗi.

Cô ngẩn người một lúc lâu, sau đó chậm rãi cúi người xuống, vươn tay vào trong xe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rõ ràng cô là người anh đã tốn biết bao công sức mới giữ lại được, anh cứ giữ chặt như thế chẳng phải là được rồi sao? Cớ gì cứ phải bận tâm đến những thứ phù phiếm đó? Chỉ cần hai người có thể tiếp tục sống bên nhau như vậy chẳng phải tốt hơn sao?

Tạ Ly vẫn muốn giải thích, nhưng Phó Thời căn bản không tin cũng chẳng muốn nghe: "Không có gì mờ ám mà em còn vì hắn ta mà đòi ly hôn với anh sao?"

Cô sẽ không gặp lại Tống Nhất Lê, có lẽ cô cũng đã mang thai con của họ, mà với tính cách của cô, nếu đã có con rồi, cô chắc chắn sẽ không rời bỏ anh.

"Vốn dĩ chẳng phải lỗi của anh." Cô đã nói thế. "Em đã nói rồi mà, Phó Thời, anh rất tốt." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bàn tay Tạ Ly siết chặt lấy vô lăng, nhưng kỳ lạ thay, cô lại không có quá nhiều bất ngờ.

"Anh không đồng ý."

Cô lạnh nhạt với anh, anh chịu không nổi. Nhưng nếu cô khóc trước mặt anh như thế này, anh càng chịu không nổi.

Bây giờ chính anh lại là người đẩy cô một bước, về phía rời xa anh.

Nếu như anh hành động kịp thời, kết quả bây giờ chắc chắn sẽ khác.

Trước khi Phó Thời quay đầu đi, Tạ Ly đã kịp thấy những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt anh.

Cô không muốn sinh con, vậy thì không sinh nữa.

Giọng nói cô vẫn còn mang theo chút nghẹn ngào: "Lên cấp ba, em không muốn gần gũi anh, nhưng mỗi lần anh xuất hiện, dù em đang làm gì, cũng đều bị bắt phải đi theo anh. Em thích Tống Nhất Lê, nhưng vẫn bị ép đính hôn với anh. Không ai hỏi em có đồng ý hay không."

Anh nhìn người phụ nữ mở cửa xe bước xuống, sau đó phát hiện anh vẫn ngồi nguyên trong xe, cô vòng sang phía bên này, mở cửa cho anh.

Quần áo và mái tóc của anh đều bị xô lệch sau màn giằng co vừa rồi, trên mặt còn vương vài vết bầm, trông vô cùng nhếch nhác, chưa bao giờ có dáng vẻ chật vật đến vậy.

Tạ Ly không kịp phản ứng, cả người liền ngã vào lòng anh.

Nhìn anh dùng vẻ mặt bình tĩnh để nói ra những lời vô nghĩa, Tạ Ly chỉ cảm thấy một nỗi bất lực trào dâng.

Từng câu chất vấn ngày càng to dần, khàn đặc và gần như gào thét lên. Phó Thời cũng nhận ra bản thân đã mất kiểm soát, nhưng anh đã tự chuẩn bị tâm lý rất lâu rồi, thậm chí cũng đã biết chuyện Tống Nhất Lê về nước từ trước. Vậy mà khi mọi chuyện thật sự xảy ra, anh vẫn không tài nào kiểm soát được cảm xúc của mình.

Lời xin lỗi bật ra khỏi miệng một cách run rẩy: "Là anh sai, là lỗi của anh."

Cánh cửa được Tạ Ly mở ra, cô là người vào trước.

"Lúc còn nhỏ, em rất ghen tị với Tạ Khởi Nguyên. Nó có thể về nhà bà ngoại chơi, em cũng rất muốn đi. Em căn bản không hề muốn đến nhà họ Phó, cũng không muốn làm bạn với anh."

Trước đây anh từng nghĩ chỉ cần có hai người họ thôi là đủ. Nhưng bây giờ, anh nhận ra như thế là chưa đủ. Hai người không đủ, mối liên kết giữa họ vẫn chưa đủ chặt chẽ.

Phó Thời bật cười chua chát: "Thà em cứ nói là lỗi của anh đi."

Những sai lầm trong quá khứ, cuối cùng cũng trở thành những nhát dao đâm ngược vào anh. Vốn dĩ từ rất lâu rồi, bức tường trong lòng cô đã được dựng lên. Bất kể sau này anh có làm gì, vẫn luôn có một cái gai đâm sâu trong lòng cô.

Mọi người đều nói trẻ con chóng quên, nhưng đó chỉ là tương đối mà thôi. Hôm nay anh nói lời tồi tệ với cô, làm hỏng đồ của cô, hôm sau anh thật sự đã quên mất. Nhưng cô thì không. Cô chỉ có thể lặng lẽ trốn trong chăn khóc thầm vào ban đêm, rồi hôm sau lại bị buộc phải quên đi.

Nói về ly hôn sao?

Từ trước đến nay, anh không bao giờ chịu nổi hai chữ "bạch nguyệt quang" hay "mối tình đầu" gì đó, bởi vì nó giống như những cái gai nhọn đâm sâu vào lòng anh. Tại sao không thể là anh?

Cô đã tham vấn luật sư rồi, đương nhiên cũng biết họ chưa đủ điều kiện để xem là hôn nhân đổ vỡ, không có ngoại tình, không có người thứ ba.

Trong mắt Phó Thời ánh lên một tia hy vọng. Có lẽ mọi chuyện vẫn chưa đến bước đường cùng. Nhưng ngay giây sau, giọng nói của cô lại vang lên.

"Bình tĩnh thế nào đây?" Giọng anh khàn đi, gần như nghẹn lại, "Em muốn ly hôn với anh, em không cần anh nữa, anh phải bình tĩnh thế nào đây?"

Vậy nên khi cảm xúc hoàn toàn mất khống chế, anh đã quên mất rằng có những chuyện không nên vạch trần quá sớm.

Thịt thối không cắt bỏ, chỉ càng ngày càng nhức nhối. Không chỉ với chính cô, mà còn với cả Phó Thời.

"Phó Thời, chúng ta về nhà trước, được không?"

"Em điên rồi sao? Em muốn quay lại với hắn ta à?" Có lẽ Tạ Ly không phát điên, nhưng Phó Thời thì sắp rồi. "Em quên là hắn đã cầm tiền của nhà em rồi bỏ đi sao?"

Lúc này, trong lòng Phó Thời chỉ toàn là hối hận.

Tạ Ly rõ ràng không theo kịp dòng suy nghĩ của anh. Nhưng cô biết trạng thái hiện tại của Phó Thời thực sự không ổn chút nào. Cô thử khuyên nhủ: "Phó Thời, anh bình tĩnh một chút đã, chúng ta về nhà rồi..."

Những cái danh xưng trong cuộc đời Tạ Ly, tại sao không thể chỉ thuộc về anh?

Cô ngừng động đậy.

Anh nói đến đây, giọng điệu lại thay đổi, bàn tay siết chặt eo cô hơn nữa, như thể chỉ cần buông tay một cái, cô sẽ lập tức biến mất khỏi cuộc đời anh.

"Khi ba mẹ rời khỏi nhà họ Phó, em cũng muốn đi cùng họ. Em không muốn một mình sống trong nhà người khác, nhưng em không thể đi. Bởi vì ai cũng nói, nhà họ Phó là ân nhân của nhà em, em phải trả ơn. Bạn bè trong lớp đều nói em là tay sai của anh, là người hầu của anh, nên em chỉ có duy nhất một người bạn là Mộ Tiêu."

Cô vừa cựa quậy thì vòng tay siết chặt lấy cô lại càng dùng sức hơn, như thể chỉ cần cô có dấu hiệu muốn rời khỏi, anh sẽ lập tức mất kiểm soát.

Vì nếu là lỗi của anh, ít ra anh vẫn có thể sửa.

Anh có thể cho cô mọi thứ, chỉ trừ ly hôn.

Nhưng ngay khi cô định rời khỏi, Phó Thời vốn nãy giờ lặng im bỗng nhiên hành động. Anh bất ngờ vòng tay ôm chặt lấy eo cô, mạnh mẽ kéo cô xuống.

Phó Thời đứng dậy, bước đến trước mặt cô, quỳ xuống. Từ góc độ này, anh mới nhìn rõ từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên gương mặt cô.

Có lẽ vì suốt thời gian qua, những biểu hiện khác thường của Phó Thời đã sớm khiến cô lờ mờ đoán ra mọi chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh nhìn thẳng vào cô, từng chữ từng chữ đều lạnh lùng cứng rắn.

Tạ Ly cắn chặt môi dưới, nhưng vừa buông ra, nước mắt lại càng trào ra dữ dội. Cô không biết mình bị câu nào của anh chạm đến, chỉ biết rằng nước mắt cứ thế tuôn rơi không cách nào kiểm soát được nữa.

Xe chạy vào bãi đỗ xe dưới ầng hầm. Lúc này Phó Thời mới hiểu tại sao cô lại kiên quyết để mình ngồi ghế phụ. Nếu lúc này anh là người cầm lái, có khi chiếc xe này chẳng thể an toàn mà về đến nơi.

Mỗi một giọt nước mắt của cô đều như từng mảnh dao găm cắm thẳng vào tim anh. Anh làm sao có thể để cô khóc, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cô đau lòng thế này? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhận nuôi một đứa cũng được, hai người họ sẽ cùng nhau nuôi nấng đứa trẻ đó.

"Đừng khóc, A Ly, đừng khóc."

Nhưng Phó Thời thì không nghĩ vậy. Anh cho rằng chỉ cần bản thân không nói ra, thì Tạ Ly cũng sẽ không thể mở lời. Như vậy, cô sẽ không thể rời bỏ anh.

Cái quái gì mà bạch nguyệt quang chứ! Cái quái gì mà mối tình đầu! Anh căm hận đến mức chỉ muốn nguyền rủa người đàn ông kia bằng những lời độc địa nhất.

C·h·ế·t tiệt, anh lẽ ra không nên buông lỏng cảnh giác dù chỉ một giây.

Về nhà nói tiếp? Nói gì?

Khoảnh khắc cô tiến lại gần, cơ thể Phó Thời cứng đờ, bên tai cô còn có thể nghe rõ tiếng tim đập dồn dập, hỗn loạn của anh. Tạ Ly khựng lại một giây, nhưng vẫn kiên nhẫn đưa tay vào trong, tìm chốt dây an toàn để tháo ra giúp anh.

Cô đã phải chịu bao nhiêu tủi thân?

Nhưng tại sao, tại sao cứ nhất định phải là ly hôn?

"Anh xin lỗi cái gì?" Giọng cô vẫn còn mang theo chút nghèn nghẹn, nhưng trong đó còn có cả sự bất lực, như thể vẫn còn đang mềm lòng vì anh.

"Phó Thời, nếu anh đã biết rồi." Cô hơi ngừng lại, giọng nói bình tĩnh đến lạ lùng: "Vậy thì đúng như những gì em muốn nói, chúng ta ly hôn đi."

"Phó Thời, anh xuống xe đi, về nhà rồi nói tiếp." Giọng cô nhẹ nhàng biết bao.

"Tạ Ly, em biết đấy, nếu anh không đồng ý, em không thể ly hôn."

Nhưng không.

Nhớ những lần anh trêu chọc cô là đồ xấu xí, nhớ những lời miệt thị, những câu nói tổn thương cô, tổn thương cả nhà họ Tạ.

Tại sao cuộc đời cô không thể chỉ có một mình anh?

"...Xin lỗi."

Người đàn ông bóp chặt mi tâm, lặng lẽ hít sâu một hơi, rồi mở miệng: "Được, vậy thì nói về chuyện này trước."

Nhưng khi đó cô chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ không ai bảo vệ.

"Lên đại học, em từng muốn chia tay, nhưng mỗi lần định mở miệng..." Nói đến đây, giọng cô dần trùng xuống, từ chất vấn chuyển thành tự trách: "Ban đầu là không dám, không thể. Sau đó là không nói ra được, không nỡ nói ra. Em đúng là vô dụng, yếu đuối, nhu nhược, bị động, chấp nhận."

Phó Thời bắt đầu hối hận.

Tạ Ly ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hoe của anh.

Cả hai đều quá hiểu nhau, đến mức cô thậm chí chẳng thể nhớ rõ lần đầu tiên họ hôn nhau, cảm giác muốn chạy trốn trong lòng cô khi đó ra sao nữa.

Sau khi cả hai ngồi xuống ghế sofa, Tạ Ly nghĩ rằng cuối cùng thì tâm trạng của Phó Thời cũng đã ổn định lại.

"Anh sẽ là một người ba tốt."

Tạ Ly không dám để Phó Thời lái xe trong tình trạng này.

Chương 91: Buộc tội

"Sao em có thể đối xử với anh như vậy!" Lời nói bật ra khỏi cổ họng, anh gần như bật khóc. "Tạ Ly, sao em có thể đối xử với anh như vậy chứ!"

Suốt quãng đường trở về, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào bàn tay cô, siết chặt răng đến mức trắng bệch, nhưng cuối cùng vẫn không dám đưa tay ra nắm lấy.

Tạ Ly không biết phải nói gì.

Lời vừa buông ra, trong xe lập tức chìm vào im lặng.

"Tống Nhất Lê và em không có quan hệ mờ ám gì cả."

Anh chờ mãi không thấy cô lên tiếng. Quay đầu sang, chỉ thấy người phụ nữ trước mặt ngồi im lặng, cúi đầu đan hai bàn tay vào nhau.

Cô nên nói rõ từ lâu rồi, đáng lẽ ra phải nói rõ từ lâu rồi.

Căn nhà không hề thay đổi gì so với trước đây, nhưng bầu không khí bên trong lại trở nên xa lạ đến lạ kỳ.

Nếu như anh không chịu ký, cuộc hôn nhân này thật sự không thể kết thúc được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau một lúc lâu, Phó Thời lặng lẽ cúi đầu, tựa lên bờ vai cô.

Bây giờ, Phó Thời chẳng khác nào một con thú hoang bị nhốt trong lồng, cơn giận dữ không thể kìm nén cùng với sự bực bội nóng nảy tràn ngập khắp không gian trong xe.

Lẫn khuất giữa những động tác vô thức ấy là sự bối rối, hoang mang, uất ức. Những cảm xúc đó khiến trái tim Phó Thời như bị bóp chặt. Anh là người sợ cô chịu ấm ức nhất.

"Phó Thời, chúng ta đang nói về chuyện ly hôn."

"Anh chọn kết hôn với em. Còn em ở bên anh, là vì em chưa từng có quyền lựa chọn."

Tờ đơn ly hôn ấy chính là tảng đá nặng nề đè chặt trong lòng Phó Thời. Nó như mắc nghẹn trong cổ họng, là điều anh luôn canh cánh, như thanh kiếm sắc treo lơ lửng trên đầu anh, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Nhưng em nói anh rất tốt, rồi em lại không cần anh nữa.

Anh biết, chính sự ghen tuông bị dồn nén quá lâu này đang khiến bản thân trở nên điên cuồng. Tất cả đều là do Tống Nhất Lê. Lần nào cũng vậy, chỉ cần người đó xuất hiện, Tạ Ly sẽ đẩy anh ra.

Phó Thời chớp mắt, đôi mắt khô rát đau nhức. Anh cố gắng gom lại chút lý trí còn sót lại trong cơn hỗn loạn này: "Tạ Ly, chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ đi."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 91: Buộc tội