Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 80: Rời đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Rời đi


"Không biết, chắc là bất kỳ ai cũng vậy."

Tạ Ly nhìn theo ánh đèn nơi huyền quan, thấy người đàn ông bước vào.

Nhưng so với chuyện đó, Tạ Ly quan tâm đến một việc khác hơn.

Khoảnh khắc cô rời khỏi ghế dài, theo bản năng, Tạ Ly ôm chặt lấy anh. Không biết có phải vì vừa trải qua một cuộc chia ly không, mà lúc nãy khi nằm trên ghế, trong lòng cô dâng lên một cảm giác cô đơn khó diễn tả bằng lời.

Tạ Ly tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh.

Tạ Ly đi thẳng vào vấn đề: "Ở bên Khởi Nguyên, muốn kết hôn với nó, đây là suy nghĩ của em sao?"

"Cạch" một tiếng, ở huyền quan có tiếng động truyền đến.

Cô ấy hơi nhích người ra, lễ phép nhưng vẫn mang chút e dè gọi một tiếng: "Chị ạ."

Khi cô nhẹ nhàng nói "Được", Phó Thời không nhịn được, lại cúi xuống cọ cọ vào mặt cô.

"Giờ đứa bé đã có rồi, nếu đã định sinh thì hai đứa cũng nên chú tâm hơn một chút. Khởi Nguyên, em lo tìm một người có kinh nghiệm chăm sóc cô ấy cho tốt."

"Lười nhúc nhích."

Cậu vừa nói xong, chợt nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đỗ gần đó, cười cười, chỉ về phía trước: "Chị, có phải anh rể đến đón chị không?"

Tạ Ly không biết mình nên nói gì, nhưng cô cảm thấy tất cả không nên như thế này.

Cô không thích quá gần khi ngủ, còn Phó Thời thì thích, thích đến mức không thể chịu nổi. Nhưng anh chỉ có thể đôi khi xin xỏ như thế này.

Tô Như cảm thán: "Yêu nhau thế này, thật tốt quá."

Tạ Khởi Nguyên nghe hiểu, nhận ra chị gái đã quyết định giúp đỡ, nụ cười trên mặt không thể che giấu được: "Chị yên tâm đi."

Anh đặt cô xuống giường, nhưng bàn tay vẫn chưa rời khỏi người cô ngay.

"Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn."

Trương Yến đã trả lại cô ba mươi vạn mà trước đó cô chuyển khoản qua.

Vừa thấy chị gái, cậu đã lập tức lên tiếng: "Chị, lúc trước em gọi điện còn chưa biết chuyện của anh rể. Anh ấy sao rồi? Không có chuyện gì chứ?"

Họ theo thói quen rót trà ngon mang lên. Tạ Ly ngửi thấy hương trà, chợt nhớ ra, hỏi: "Uống trà có ảnh hưởng gì không?"

"Không cần em nhúc nhích." Anh cọ nhẹ vào má cô, "Anh bế em vào."

Hai người trẻ đưa mắt nhìn nhau, Tạ Khởi Nguyên không chắc chắn: "Chắc là... không sao đâu?"

Studio làm việc vốn đã nhỏ, mấy ngày qua chẳng có ai, không khí dường như cũng phủ một lớp bụi mờ, làm cho không gian có chút xám xịt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Khởi Nguyên chỉ lo than phiền: "Chị cũng biết ba mẹ mình phong kiến thế nào rồi, cứ chấp nhặt chuyện môn đăng hộ đối gì đó. Nhà mình đâu phải sinh ra đã giàu có, cũng từng có thời nghèo khó mà? Chị, em và Tô Như thật lòng yêu nhau, chị giúp bọn em đi. Hơn nữa bây giờ..."

Quả thật đây là một vấn đề đau đầu.

Lần này anh không muốn bỏ lỡ cơ hội, vì cô trông có vẻ đang cần anh một chút. Tạ Ly không từ chối.

"Có tiền thì đúng là có thể giải quyết rất nhiều việc, nhưng có những chuyện không phải cứ có tiền là được. Mình vẫn muốn ở bên cạnh họ nhiều hơn."

Cô cúi đầu lầu bầu: "Chúng ta đều là chính mình."

"Ba cậu sao rồi? Chân của ông ấy hồi phục ổn không? Mình gọi điện cho cậu suốt mà không liên lạc được." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Thời thuận theo lời cô, "Được được được."

Bây giờ cô ấy đã phần nào hiểu được ý của Tạ Khởi Nguyên khi nói những lời đó.

Sau đó anh tùy tiện ném chìa khóa lên bàn, rồi cúi người xuống gần cô hơn.

Anh đi đến gần. Vì cô đang nằm trên ghế, anh bèn ngồi xuống sofa ngay sát bên cạnh, một tay đặt trên tay vịn ghế.

Trong mắt cô, cặp đôi này chẳng khác gì trẻ con, còn lâu mới đủ chín chắn để làm cha mẹ. Tuy bản thân cũng không có kinh nghiệm, nhưng để an toàn, cô vẫn bảo nhân viên đổi thành nước lọc.

Tạ Ly đã nằm trên ghế dài trong phòng khách rất lâu rồi.

Tạ Ly đáp một tiếng, rồi xoay người rời đi.

Cô gái hơi nghiêng đầu, hỏi: "Người đó là anh rể anh à? Sao anh không sang chào hỏi?"

Anh đổi giày, bật đèn sáng, lúc này mới nhìn thấy cô vẫn nằm trên ghế dài.

Là Phó Thời đã về.

"Tạ Ly, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn. Thật ra... cậu đã rất hạnh phúc rồi, thực sự đấy. Cậu đã có được những thứ mà rất nhiều người ao ước cả đời. Cậu chỉ là quá cố chấp với chính mình thôi. Đôi khi, con người ta sống hồ đồ một chút, có lẽ sẽ vui vẻ hơn nhiều."

"Vậy còn chuyện mang thai?" Lần này, Tạ Ly không né tránh chủ đề: "Cũng là em tự nguyện sao?"

Tạ Ly vẫn chưa kịp nghe tin từ Hoàng Du, thì cô đã gặp lại Trương Yến.

Sau bữa ăn, Tạ Ly bảo Tạ Khởi Nguyên rời đi trước.

Cô thì thầm mơ hồ trong lòng anh, khiến Phó Thời cảm thấy đau lòng.

"Vừa nãy có hơi buồn ngủ." Tạ Ly tùy tiện tìm một lý do.

-

"Đàn anh?"

Yêu nhau sao?

Không rõ vô tình hay cố ý, nửa người cô gái nấp sau lưng Tạ Khởi Nguyên, như thể có chút rụt rè.

"Ai với ai?" Anh hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Ui trời." Tạ Ly vội vàng giúp cô nàng lau tay: "Không sao chứ? Bị bỏng không?"

Khi cửa xe mở ra, Tạ Khởi Nguyên vô tình thấy được người bên trong, đang nói gì đó với chị gái mình. Khuôn mặt hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng khi đối mặt với người khác.

Tạ Ly nhận ra ánh mắt của Trương Yến chợt trầm xuống.

Tiếng gọi của Tô Như kéo cậu về thực tại.

Tạ Ly trả lời đơn giản, nhưng ánh mắt lại dừng trên cô gái đi phía sau cậu.

Tô Như là đàn em của Tạ Khởi Nguyên, hai người gặp gỡ trong một chương trình văn nghệ của trường, rồi từ đó quen nhau, yêu nhau.

"Không sao." Trương Yến tùy ý lau tay, giọng điệu đầy bất ngờ: "Nước lạnh mà! À đúng rồi, trước đó mình không biết Phó Thời bị bệnh. Mình thấy trên mạng nói là khối u lành tính, có nghiêm trọng không?"

Tô Như sững lại, dường như không ngờ cô sẽ hỏi điều này. Dù sao trong mắt người khác, cô ấy chỉ là người may mắn được trèo cao.

Trong mắt Tô Như có chút lúng túng, nhưng đã đến mức này rồi, có lẽ cô ấy cũng hiểu không thể trốn tránh mãi.

Trương Yến vừa quay lại, suýt chút nữa bị dọa giật lùi một bước, nước trong cốc cũng bị đổ ra ngoài một ít.

"Vâng." Sau vài giây lưỡng lự, Tô Như khẽ gật đầu.

Nhận ra ánh nhìn của chị, Tạ Khởi Nguyên dịch người sang một bên, nắm tay bạn gái kéo lên phía trước: "Chị, đây là Tô Như, bạn gái em."

"Vậy chị qua đó trước đi." Tạ Khởi Nguyên giục cô: "Bọn em cũng về đây."

Hai người ngồi nói chuyện với nhau rất lâu, chính xác hơn là Trương Yến đã nói rất lâu. "Làm media vốn chỉ là một cơn gió thoảng, không phải kế lâu dài. Đúng lúc người nhà tìm được cho mình một công việc ổn định. Lúc tốt nghiệp đại học ai cũng nói phải ở lại thành phố lớn, nhưng ở lâu rồi lại thấy nhớ nhà."

-

Tạ Ly nhìn theo hướng cậu chỉ, thấy chiếc Bentley màu đen của Phó Thời đậu ngay bên đường, không biết đã tới từ bao giờ.

"Vì chúng ta là một người, Tạ Ly, anh chính là cái bóng của em."

Mặc dù cô nói "hai đứa", nhưng rõ ràng Tô Như không dám tùy tiện. Cuối cùng vẫn là Tạ Khởi Nguyên nói cảm ơn rồi nhận lấy.

Tạ Ly đến sớm, chờ sẵn trong phòng riêng đã đặt trước, thực đơn vẫn để bên cạnh, chưa gọi món.

Giọng nói vốn đã mềm mại, lại mang theo sự thân thiện, khiến Tô Như bớt đi phần nào căng thẳng.

"Ừ, không sao cả." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sợ Tạ Ly hiểu lầm rằng Tạ Khởi Nguyên ép buộc mình, Tô Như lập tức gật đầu: "Là em tự nguyện."

Nói xong, cô nhìn thấy đôi mắt anh ánh lên ý cười.

Chờ món ăn được mang lên đầy đủ, Tạ Ly yêu cầu nhân viên rời đi, ba người mới bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.

Nhìn sang Tô Như, cô ấy còn ngơ ngác hơn.

Hồi đó, cậu từng nhìn thấy một chàng trai đưa chị gái về nhà.

"Trong nhà này, mọi người đều nghe theo anh rể, mà anh rể lại nghe theo chị anh. Đến lúc đó, ba mẹ có đồng ý hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa."

Tạ Ly không nói gì thêm, cũng không trách móc gì.

Chờ hai người đã ổn định chỗ ngồi, cô mới đẩy thực đơn qua: "Chị không rõ hai đứa thích ăn gì, hay là tự gọi món đi."

"Thế thì chắc chắn không có chúng ta."

"Tối nay anh muốn ôm em ngủ, được không?"

Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Ly luôn cảm thấy bản thân bị cuốn vào guồng quay bận rộn. Nhưng may mắn là từng vấn đề đều đang được giải quyết dần dần.

Cô sải bước thật nhanh về phía đó.

Lúc ấy họ còn là thiếu niên, đi cạnh nhau trông vô cùng đẹp đẽ và trong trẻo.

"Ba mình lần này gãy chân, dù có hồi phục cũng không thể đi lại như trước. Mẹ mình sức khỏe cũng không tốt, mà mình lại ở xa, có nhiều thứ bất tiện lắm." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Ly không hỏi cô gái mang thai bao lâu, nhưng khi Tô Như bước vào, cô đã liếc một cái, nhận ra cô ấy mặc đồ không quá rộng, bụng vẫn phẳng, chắc là vẫn còn những tháng đầu.

Phó Thời hình như đã khựng lại trong chốc lát.

"Tạ Ly, mình có chuyện muốn nói với cậu."

Cô lẩm bẩm lại câu nói của Trương Yến.

Chỉ là đột nhiên hồi tưởng lại một cảnh tượng nhiều năm về trước...

Tạ Ly sững lại: "Bóng gì mà bóng?"

Cậu không hề lo lắng, dù biết chị gái có chuyện muốn hỏi, nhưng chỉ nhắn nhủ bạn gái một ánh mắt an ủi, rồi cứ thế bước ra khỏi phòng.

Sau khi cậu rời đi, Tạ Ly nhận ra rõ ràng, cô gái kia càng trở nên căng thẳng hơn.

Sau đó cậu quay sang giới thiệu với cô gái: "Đây là chị gái anh."

Tạ Khởi Nguyên bật cười, khoác vai cô ấy: "Anh rể của anh chỉ thích chị anh thôi. Cách lấy lòng anh ấy tốt nhất là đừng xuất hiện trước mặt anh ấy."

Người đàn ông khẽ lẩm bẩm trong lòng... Dựa dẫm vào anh thêm một chút đi, A Ly.

Đáng tiếc là Tạ Ly quay lưng về phía cậu, cậu không nhìn rõ biểu cảm của chị mình.

"Sao không bật đèn?"

Tạ Ly mỉm cười chào lại: "Chào em, vào ngồi đi."

Rõ ràng không nên là như thế này...

Nhà hàng này là nơi cố định mà Tạ Ly và Phó Thời thường xuyên đến, không tiếp khách ngoài, phục vụ cũng là người quen mặt.

Không biết... chị có còn nhớ không?

Rốt cuộc là sai ở đâu?

Trong lúc chờ, cô gửi mấy tin nhắn cho Trương Yến, nhưng vẫn không có hồi âm. Tạ Ly vừa thở dài một hơi, cửa phòng đã mở ra.

Tạ Ly lắc đầu: "Anh ấy đã phẫu thuật rồi, đúng là lành tính. Bác sĩ nói khả năng ác tính hóa rất thấp."

Có vài lời Tô Như không nói ra.

Dù sao Tô Như cũng là phụ nữ mang thai.

"Ăn cơm trước đi đã." Cuối cùng Tạ Ly chỉ nói vậy.

Cô gái hít sâu một hơi, như thể đã suy nghĩ rất lâu, sau đó nói một cách kiên định: "Mình đã tìm được một công việc ở quê. Mình quyết định... xin nghỉ ở studio."

Bóng của một người... thì làm sao có thể chia lìa với chủ nhân được?

Cô nhẹ giọng trấn an: "Chị chỉ muốn nói chuyện với em thôi."

Lúc cô bước vào studio, Trương Yến đang đứng cạnh cây nước, rót nước vào cốc.

Trên thế gian này, chỉ có anh là tuyệt đối sẽ không rời xa em.

Cậu đột nhiên dừng lại, nhưng Tạ Ly hiểu rõ. Cậu định nói bây giờ đứa bé cũng đã có rồi.

Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại những lời của Trương Yến.

Nhắc đến chuyện này, cô gái im lặng cúi đầu, chỉ dùng đũa khẩy nhẹ hạt cơm trong bát, không nói lời nào.

Tạ Khởi Nguyên có một thoáng do dự, nhưng rất nhanh liền biến mất. Nếu như đây còn chưa gọi là yêu, vậy thế nào mới là yêu?

Đây là cuộc đời của người khác. Dù cô có không hiểu nổi, dù trong lòng cô có buồn bực đến mức nào đi nữa, cô cũng không có tư cách để can thiệp.

Chương 80: Rời đi

Trương Yến dường như đã biết trước Tạ Ly sẽ nói gì, vì thế cô ấy đã chặn hết mọi đường, khiến Tạ Ly gần như không thể nói thêm một câu nào.

Ví dụ như lúc trước, Tạ Khởi Nguyên từng bảo: "Chị gái anh mềm lòng lắm, em chỉ cần có thai, chắc chắn chị ấy sẽ không khoanh tay đứng nhìn."

Người đi vào đầu tiên là Tạ Khởi Nguyên. Chàng trai trẻ đã cao lớn, khuôn mặt khí chất anh tuấn, bước đi đến đâu cũng khiến người ta ngoái nhìn.

Trước khi rời đi, cô còn tặng Tô Như một chiếc vòng vàng làm quà.

"Thế sao không vào phòng ngủ?"

Cô liếc nhìn Tô Như lần nữa.

Tạ Ly cảm thấy bất lực.

Tô Như lặng lẽ ngước mắt, lén nhìn cô nhiều hơn một chút.

Dù nghe vậy, Tạ Ly vẫn không hài lòng. Cô hơi nhíu mày, giọng điệu bất mãn: "Tên nhóc đó đúng là làm bậy mà. Hai đứa còn trẻ, chuyện này hoàn toàn có thể từ từ mà đến. Dù muốn thuyết phục ba mẹ, cũng không nên dùng cách này."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 80: Rời đi