Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 39: Tâm sự

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tâm sự


Về đến nhà, Tạ Ly định gọi điện cho Trình Mộ Tiêu để kể lại chuyện hôm nay.

-

Chờ một lúc, cô mới khẽ ngẩng mắt lên, cố gắng mở lời trước:

"Bình thường là vậy."

Khoảnh khắc đó, Tạ Ly chợt nhận ra cô không cần phải nghĩ ngợi gì thêm. Chỉ đơn giản là cảm thấy vui vẻ, một niềm hân hoan nhẹ nhàng đến lạ. Gánh nặng trong lòng cô suốt bấy lâu như được tạm thời trút bỏ, để lại một sự nhẹ nhõm khó tả.

Kỳ lạ thật, vào khoảnh khắc ấy, cô như nghe thấy âm thanh của chiếc xích khóa lại nơi chân mình. Cảm giác thoải mái vừa rồi hóa ra chỉ là ảo tưởng.

Cả hai im lặng bước đi.

Cô ngạc nhiên lên tiếng.

Chương 39: Tâm sự

"Vậy... mình đi trước đây."

Thành phố này có không ít trường đại học trọng điểm, hơn nữa thi vào đó cũng dễ dàng hơn. Theo ý bố mẹ cô, khả năng cao là cô sẽ ở lại đây.

-

Dù không ngẩng đầu, Tạ Ly vẫn cảm nhận được anh đang đến gần.

Sao cô lại ngốc như vậy chứ? Nghĩ nhiều một chút thì có sao đâu?

Ông cụ nhìn qua rồi nhìn lại, sau một hồi mới nói rằng kết quả thi cử của cô sẽ rất tốt, nhưng tương lai lại hướng về phương Nam, xa nhà.

Anh quay sang nhìn cô, lại thấy cô chỉ ngoan ngoãn nghe anh nói, hoàn toàn không suy nghĩ sâu xa gì cả.

"Vào nhà cậu làm gì?" Giọng anh vẫn hơi hậm hực, "Nhà cậu ngoài cậu ra chẳng có ai khiến người ta thích nổi." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghe đến đây, Tạ Ly không khỏi nghi ngờ.

Bà còn đang càm ràm, Tống Nhất Lê đã quay vào: "Con biết rồi."

Đúng vậy, Tạ Ly nghĩ. Ngoài những lý do mà cô vừa nghĩ đến, với Tống Nhất Lê, chắc hẳn còn có cả trách nhiệm với gia đình.

Rõ ràng là anh không vui.

Môi cậu khẽ mấp máy muốn gọi cô lại, nhưng lời nói ấy lại bị nuốt ngược vào trong.

Cô còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, Tống Nhất Lê đã đi trước cô vài bước, đứng ở ngã rẽ và ngoái lại nhìn.

Câu này nghe cứ như đang khen Tạ Ly vậy.

Cậu trầm ngâm một lát rồi khẽ đáp: "Ừ."

Ánh mắt của Tống Nhất Lê vẫn nhìn về phía trước, nhưng Tạ Ly có thể thấy đôi môi cậu khẽ mím lại. Một lát sau, giọng cậu nhẹ nhàng vang lên:

Dù cô đã trả lời vậy, ánh mắt của Phó Thời vẫn không rời khỏi cô.

Thật bực bội!

Nhưng lúc này, Tạ Ly chẳng nghĩ ngợi gì cả. Cô chỉ lặng lẽ đi bên cạnh cậu, men theo con đường ban đầu để trở về cửa tiệm của cậu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cái cảm giác không biết cô đi đâu, làm gì, như một nỗi bức bối không tên tràn ngập trong lòng anh.

Cảnh tượng ấy hoàn toàn khác với ấn tượng của cô về cậu trước đây, có một sự đáng yêu đối lập đến khó hiểu.

Nói xong, Phó Thời bỗng cảm thấy có gì đó không đúng.

"Thật sự đã làm phiền cậu rồi." Cô nói khi đến nơi.

Vậy tức là... hôm nay không phải là "bình thường" sao? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ra khỏi đó, cô đột nhiên quay sang hỏi Tống Nhất Lê:

Mặc dù...

Phó Thời tự nhủ như vậy, nhưng lại không thể kiềm chế được cảm giác thất vọng, không cam lòng, và một nỗi chua xót không tên lan tràn trong lòng.

Câu trả lời của cậu không hề bất ngờ.

-

Phó Thời đứng dậy, từ bậc thềm bước xuống.

"Không phiền gì cả."

Bước chân nhẹ nhõm của cô bỗng chững lại khi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngay trước cửa nhà.

"Bên này."

Cô ngước nhìn anh với vẻ e dè, cẩn thận, trông như một chú thỏ nhỏ nhút nhát. Phó Thời nhìn mà vừa bực mình vừa mềm lòng, nhưng chút sắc lạnh trong ánh mắt cũng dịu đi đôi phần.

Phó Thời đang ngồi trên bậc thềm không xa, chiếc áo khoác vắt hờ bên cạnh. Đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt vào cô, ánh nhìn khiến Tạ Ly cảm thấy bối rối. Cô không dám đối diện lâu, ánh mắt lập tức né đi.

Cảm giác này... khác với bình thường.

Không thể nhắc đến Tống Nhất Lê.

Bình thường? Tim Tạ Ly bỗng đập nhanh hơn, nhưng bước chân lại chậm lại theo phản xạ.

"Tống Nhất Lê, cậu định thi vào trường nào?"

"Trong tỉnh thôi." Cậu đáp không chút do dự. "Tôi muốn ở gần nhà."

Từ lúc đến nhà cô mà không thấy, đến khi chờ cả buổi sáng cuối cùng mới đợi được người, tâm trạng của Phó Thời đã chẳng tốt chút nào.

"Cậu đến tìm mình à? Sao không vào nhà chờ?"

"Phó Thời?"

Nam chính đang tạo dáng ở vạch xuất phát, trong khi nam phụ đã chạy trước mất rồi... (đốt nến an ủi anh ấy).

Dù nghĩ vậy, Tạ Ly vẫn mỉm cười lắng nghe ông cụ nói hết.

Tạ Ly vốn không quá tin vào những chuyện huyền bí, nhưng cô vẫn tò mò một chút về lời tiên đoán của thầy bói.

Tống Nhất Lê nhìn bóng lưng Tạ Ly quay đi. Dáng người mảnh mai của cô khiến cậu có cảm giác như một cánh hoa bồ công anh bị gió cuốn đi, không rễ, không điểm tựa, nhưng lại mang theo sự thỏa mãn và tự do không thể gọi tên.

[Lời tác giả]

Rõ ràng trước đây họ luôn ở bên nhau, Tạ Ly đi đâu, làm gì, gặp ai, không ai biết rõ hơn anh.

"Mình cứ nghĩ nếu là cậu, chắc sẽ..." Cô đưa tay lên đầu, làm động tác xoa nhẹ, "thế này, rồi mặc kệ luôn."

Đúng lúc đó, bà chủ quán từ trong nhà bước ra: "Về rồi à? Bạn học của con đâu? Đi rồi hả? Ôi trời, sao con không giữ bạn ấy lại ăn bữa cơm? Phải xây dựng quan hệ tốt với bạn học chứ!"

Tim Tạ Ly như chùng xuống một nhịp.

Anh dừng lại cách cô không xa.

"Mình đi chơi với Tiêu Tiêu." Cô cúi đầu, nói nhỏ sau một thoáng do dự.

Có lẽ bị niềm vui của cô ảnh hưởng, ánh mắt của Tống Nhất Lê cũng thoáng hiện một tia cười khó nhận ra.

Đây là phản xạ đầu tiên của cô, có lẽ bởi cô đã từng trải qua tình huống Phó Thời không vui khi cô chơi với người khác.

Cũng tốt, không suy nghĩ nhiều là được.

Một lát sau, giọng nói khàn khàn của Phó Thời vang lên: "Đi đâu về?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tạ Ly mường tượng cảnh Tống Nhất Lê chiến đấu với mái tóc dựng ngược vào buổi sáng, nụ cười trên môi cô càng thêm rõ ràng.

- (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không ai nói gì, Tạ Ly càng thêm chột dạ.

Cô bất giác chạy nhanh hơn, đôi giày da nhỏ gõ lên con đường lát đầy cánh hoa bìm bìm, phát ra những tiếng "cộp cộp" hòa cùng nhịp đập phấn khích của trái tim.

Thế mà bây giờ, anh lại chỉ có thể ngốc nghếch chờ đợi ở đây như một kẻ ngờ nghệch.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Tâm sự