Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Chúng ta ly hôn đi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chúng ta ly hôn đi


-

Đang bị Phó Thời nắm chặt không buông.

Hình ảnh đó khiến anh không kìm được mà nhớ đến cảnh tan học hồi cấp ba, nhìn thấy hai người họ đi về cùng nhau. Cũng chói mắt đến mức trái tim anh như ngâm trong nước đắng, vừa bất lực vừa hoảng sợ.

"Được rồi." Trình Mộ Tiêu làm vẻ mặt không chịu nổi cảnh tình tứ của hai người, ngồi xuống bên cạnh Tạ Ly.

Đáng khinh! Đáng c·h·ế·t!

Nếu là anh, có lẽ còn làm những chuyện điên rồ hơn.

Xác nhận được điều này khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, rồi từ từ khép cửa lại.

"Vâng."

Cuối cùng cũng bước ra được bước này. Đã bước rồi thì không nên do dự nữa.

"Cả cái này nữa, kiểm tra xem đây là thuốc gì."

Chuyện này, Phó Thời biết.

Phó Thời nhìn cô hồi lâu, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác hối hận xen lẫn tiếc nuối.

Cái tên "tiểu tiên nữ" khiến Tạ Ly hơi đỏ mặt.

Mình sợ người đó. Vì anh biết anh ta từng kéo Tạ Ly ra khỏi quỹ đạo của mình, biết anh ta quan trọng với cô như thế nào, nên giờ đây anh mới sinh ra cảm giác sợ hãi.

Hoàng Du biết chắc anh đã nghe rõ, nên tuyệt đối không dám nhắc lại lần nữa.

Trong phòng, mọi người đang chụp ảnh.

Tạ Ly vẫn lái xe rất vững vàng, dù sau câu nói ấy, nét mặt cô thoáng hiện sự bất ngờ.

Phó Thời nhận lấy.

Tạ Ly không ngờ anh lại nói điều này vào lúc này, nhất thời sững sờ. Cô bất lực: "Phó Thời, trốn tránh vấn đề không có tác dụng đâu. Anh bình tĩnh lại đi..."

Giọng anh dịu dàng đến mức có chút kỳ lạ, khiến Tạ Ly nhìn anh chăm chú vài giây.

Nhưng Phó Thời chẳng nghe thấy gì cả.

Không đúng, mà là không muốn có một đứa con ruột với mình.

Lẽ ra anh nên nghĩ đến từ sớm.

Phó Thời bước tới, nhẹ nhàng phủi qua những mảnh vỡ của khung ảnh, nhặt tấm hình bên trong lên.

"Điện thoại của phu nhân tôi đã trả về chỗ cũ, toàn bộ dữ liệu trong máy đã được sao chép sang chiếc này. Ngoài ra..." Hoàng Du ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Tôi đã cho cài thêm phần mềm giám sát vào điện thoại của phu nhân. Nếu cần, anh có thể xem các tin nhắn và cuộc gọi của cô ấy."

Đánh c·h·ế·t anh ta đi. Đánh c·h·ế·t anh ta là xong.

Còn Kiều Viễn, chẳng qua lại thêm một vết tích không đáng kể vào danh sách đào hoa của mình.

"Cô ấy dị ứng cồn."

Cô vẫn còn ở đây, cô vẫn còn ở trong căn nhà của họ.

Tạ Ly thấy lòng mình nặng trĩu, cô đưa xe về nhà, đỗ vào gara. Sau khi xuống xe, người đàn ông vẫn không động đậy, cô vòng qua mở cửa xe cho anh.

Khi buổi họp lớp kết thúc, có người cả gan hỏi Tạ Ly liệu có thể cho mình đi nhờ không. Nhìn cô có vẻ sắp đồng ý, may mà Hoàng Du, người được Phó Thời sắp xếp, lập tức xuất hiện.

"Haha, nếu thành thật thì giờ Phó phu nhân là cậu rồi."

-

Anh chợt nhớ lại mình từng kiểm tra điện thoại của Tạ Ly, rõ ràng không có bất cứ dấu vết nào. Nghĩ đến đây, Phó Thời cầm chìa khóa trên bàn, rời khỏi nhà.

Là vì mình đến sao? Nghĩ đến tin nhắn Tống Nhất Lê gửi cho Tạ Ly, Phó Thời cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt không biểu hiện gì.

Mọi người thấy vậy càng cười vui hơn. Có người lập tức nói thêm: "Nếu không nhắc thì tôi cũng quên mất. Khi đó Tạ Ly xinh đẹp, lại dịu dàng, tính tình tốt, ai cũng gọi cô ấy là tiểu tiên nữ."

Đây đúng là cơ hội để tạo ấn tượng tốt trước mặt Phó tổng. Anh ta nhanh chóng chọn vài tấm ảnh đẹp nhất, đăng lên nhóm, đặc biệt chọn những tấm Phó Thời đứng vị trí trung tâm.

"Phó Thời..."

Anh đang khóc.

Phó Thời quả thật rất quan tâm, thậm chí anh còn lấy điện thoại ra, mở lại nhóm lớp đã bị anh chặn tin nhắn suốt bao năm.

Đến bây giờ mới biết, bọn họ từ lâu đã nối lại liên lạc.

Cô nàng ngồi trên bồn cầu, lướt xem tin tức ngày hôm nay. Không ngoài dự đoán, lại có ảnh chụp cảnh hẹn hò của Kiều Viễn và một ngôi sao nổi tiếng.

Nhưng lúc này anh ta không cười nổi, thậm chí cảm thấy nếu mình trả lời "phải" thì Phó Thời sẽ lập tức b.óp ch.ết mình. Không, là xé xác mới đúng.

Anh nhận ra rồi, hai người phụ nữ này đều chẳng ưa chồng của đối phương.

Buổi họp lớp hóa thành buổi tâng bốc, lấy lòng. Trình Mộ Tiêu cảm thấy chán, liền nói với Tạ Ly rằng mình cần vào nhà vệ sinh rồi rời đi.

Lớp trưởng cũng đã nhắn tin cho anh. Không chỉ vậy, anh còn nhìn thấy tin nhắn của Tống Nhất Lê gửi cho Tạ Ly.

Phó Thời nắm lấy tay Tạ Ly đang khoác tay anh: "Phúc của vợ, tất nhiên phải nể rồi."

Hai người vật lộn với nhau, trong đầu Phó Thời chỉ còn duy nhất một ý nghĩ:

"Anh đừng giận quá." Cô dịu dàng khuyên nhủ.

Tại bệnh viện, anh nhìn thấy Tạ Ly, người được cho là "đang ra ngoài quay ngoại cảnh", và cả người đàn ông kia.

Lúc này cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh đến kỳ lạ.

Bình luận bên dưới đầy rẫy lời chỉ trích "tiểu tam" phá hoại gia đình người khác. Có lẽ sự nghiệp của cô ngôi sao này cũng sắp kết thúc.

"Không sai đâu, Phó tổng," Hoàng Du làm việc với anh nhiều năm, nhìn mà không khỏi chua xót. Ai mà ngờ được? Một người phụ nữ trông hiền lành, dịu dàng như vậy, lại làm ra chuyện như thế. "Thật ra đến nước này rồi, chi bằng ly hôn đi. Dù ly hôn, thì..."

Tên nghèo hèn ngày xưa, giờ đây quả thật đã đạt được thành tựu lớn. Ở nước ngoài lấy bằng tiến sĩ y khoa, được giáo sư giới thiệu vào làm việc tại bệnh viện quốc tế hai năm. Tuổi trẻ đã có chút danh tiếng.

Trình Mộ Tiêu liếc mắt nhìn qua, chậc, nói hay quá nhỉ, chẳng phải là người từng bị mình mắng vì nói xấu Tạ Ly sau lưng hồi cấp ba hay sao?

Trong giây phút đó, Phó Thời chỉ cảm thấy cơ thể mình không còn thuộc về mình nữa, anh mất kiểm soát bước về phía họ.

"Tạ Ly, đừng cản anh." Giọng anh mơ hồ, dường như không biết mình đang nói gì. "Đợi anh một lát, lát nữa chúng ta về nhà."

"Phó tổng!" Lớp trưởng là người đầu tiên bước tới, "Cuối cùng cũng được đón ngài. Đúng là nhờ phúc của Tạ Ly, chỉ cô ấy mới có thể đưa ngài đến đây."

Cô dường như tính toán mọi thứ thật rõ ràng, vì vậy đương nhiên sẽ không muốn có một đứa trẻ - thứ mà dù thế nào đi nữa cũng không thể tính toán được.

Gia đình cái quái gì! Làm mẹ cái quái gì! Sự giận dữ của Phó Thời trong giây lát đã lên đến đỉnh điểm.

"Tối nay Phó tổng bao cả nửa đêm cho mọi người, bất kể đi đâu ăn uống, toàn bộ do Phó tổng chi trả. Ai muốn về nhà cũng được, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn."

Một kẻ dụ dỗ phụ nữ có chồng thì là thứ gì tốt đẹp chứ?

Tại sao ngày đó anh không ra tay?

Câu nói này như châm ngòi cho mọi cảm xúc bị kìm nén của Phó Thời bùng phát:

May mắn thay, anh đã kịp ngừng lại.

Thời cấp ba, hai người họ đã là bạn thân, nghe nói còn là bạn từ thuở nhỏ. Bao năm qua tình cảm vẫn bền chặt, bây giờ lại kết hôn với Phó Thời.

Nhưng giờ thì khác. Anh là chồng của Tạ Ly, là người bạn đời hợp pháp của cô. Tại sao? Anh ta dựa vào đâu?

"Cuối cùng thì hai người có yêu nhau không?" Một người tò mò hỏi.

"Ừ."

"Phó đại thiếu gia không đồng ý thì ai dám theo cơ chứ?"

Cút đi! C·h·ế·t đi! Phó Thời liên tục chửi rủa trong lòng, nhiều năm trôi qua rồi, tại sao anh ta vẫn chưa c·h·ế·t? Tại sao anh ta vẫn cứ như bóng ma không tan?

Không nhận được câu trả lời, cô quay đầu nhìn, thấy anh đang dùng tay lau khóe mắt đỏ hoe.

Nghe Trình Mộ Tiêu mỉa mai mình, Phó Thời nghiến răng, lạnh lùng: "Trình Mộ Tiêu, cô đừng nói bậy, tôi làm gì có đối tượng mập mờ nào?"

Khi Hoàng Du vội vàng đến nơi, anh ta dừng lại bên cạnh chỗ đỗ xe của sếp mình, quan sát hồi lâu mới nghe thấy tiếng gọi từ không xa: "Ở đây."

Là một nhóm bạn nữ cũng đến họp lớp hôm nay.

"Sợ gì chứ?" Ánh mắt khinh thường của cô nàng quét qua những người xung quanh. "Hồi học sinh thì dùng cách của học sinh, giờ làm người lớn rồi, ai còn chơi trò tát tai? Đúng không?"

Tạ Ly không nhìn anh, vẫn lái xe. Trong lòng cô thầm nghĩ:

Một lần, khi cả hai cùng ngồi trên ghế sofa xem tivi, chương trình đang phát cảnh một người phụ nữ nghi ngờ chồng mình ngoại tình, liền gây náo loạn ngay tại chỗ làm của anh ta.

Anh mở những bức ảnh lớp trưởng vừa đăng.

Tay Phó Thời lơ lửng giữa không trung, hồi lâu sau mới từ từ thu lại.

"À, này, Lưu Kỳ, hồi đó cậu có phải từng mập mờ với Phó Thời không?"

Khi nhận ra mình đã nghĩ như vậy, anh mới hiểu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khi bước ra khỏi thư phòng, anh gặp Tạ Ly cũng vừa rời khỏi phòng ngủ.

Anh bắt đầu lục tìm trong xe.

Thực ra, giữa họ chẳng có gì quá đáng, thậm chí còn rất khách sáo.

Năm nay, anh ta bất chấp lời mời gọi lương cao từ bệnh viện nước ngoài mà trở về trong nước.

Là một nhóm người bước vào, vừa đi vừa nói chuyện.

Hoàng Du vừa nhận lấy điện thoại, đã thấy Phó Thời rút ra một lọ nhỏ nữa, là một chai màu trắng không có nhãn mác.

Anh nghe loáng thoáng được lời Trình Mộ Tiêu nói.

Đặc biệt là Lưu Kỳ.

Chỉ tiếc là khi đó, Tạ Ly không biết. Và khi đó, Phó Thời cũng không biết.

-

"Tạ Ly, em điên rồi đúng không? Em quên rồi à? Năm đó anh ta đã lấy tiền của gia đình em rồi bỏ đi đấy!"

Hoàng Du không dám chậm trễ, vội vàng rời đi. Trước khi xe rời khỏi bãi đỗ, anh ta liếc nhìn về phía sếp mình, đã thấy quanh anh đầy khói thuốc mờ ảo.

Tất cả khiến anh bị hành hạ bởi sự ghen tuông từng phút từng giây.

Trình Mộ Tiêu vốn không để ý, nhưng khi nghe thấy tên Tạ Ly, cô nàng bắt đầu chú ý.

Chỉ cần anh ta không còn nữa, Tạ Ly sẽ trở về bên mình. Họ mới chỉ đi qua năm thứ bảy của cuộc hôn nhân, phía trước vẫn còn rất nhiều năm bảy năm nữa.

Nhưng lại có một câu chẳng mấy đúng lúc xen vào.

"Giờ em quay lại làm lành với anh ta ư?"

Anh định vị nơi cô đang ở, lao xe đi như bay.

Trình Mộ Tiêu mỉm cười, đi thẳng đến chỗ Tạ Ly: "Chị em tôi ở đây, tôi làm sao không đến được?" Nói rồi cô nàng giả vờ bất mãn nhìn Tạ Ly: "Sao đây? Thấy mình đến mà không phản ứng nhiệt liệt chút nào à?"

"Haizz, đúng là Tạ Ly số tốt thật. Không ngờ cuối cùng lại có thể gả vào nhà họ Phó."

Trình Mộ Tiêu không chịu nổi nữa, mở cửa bước ra.

Hoàng Du đối diện với đôi mắt đỏ ngầu, tràn đầy mệt mỏi của người đàn ông không ngủ cả đêm, sợ đến mức không dám thốt thêm lời nào: "Phó... Phó tổng."

"Định kiến." Cô thở dài, "Sao biên kịch lúc nào cũng viết mấy thứ thế này nhỉ?"

Phó Thời kéo cô vào lòng: "Hả gì chứ? Anh không phải là bạn học cấp ba của em à?"

"Hừ." Lưu Kỳ cười nhạt, "Nếu không phải Tạ Ly chen ngang, có khi thành rồi. Khi đó còn trẻ quá, không biết cách diễn như cô ta."

Rất tốt, trong mỗi tấm ảnh, anh và Tạ Ly đều trông như một cặp vợ chồng ngọt ngào hạnh phúc. Có hai tấm, vì hành động nhỏ của anh mà Tạ Ly liếc mắt nhìn, bị chụp lại, trông như cả hai đang nhìn nhau đầy tình cảm.

Người phụ nữ trên tivi được khắc họa với thân hình tròn trịa, ăn mặc quê mùa, hình tượng thật sự bị bóp méo thành ngu dốt và lố bịch.

Đến khi cô lau khô nước mắt và hỏi: "Ngồi xe của em được không?"

"Còn gì khác ngoài câu 'ở lâu thắng thế'? Chỉ cần mặt dày bám chặt, cuối cùng thì cây sắt cũng mài thành kim thôi."

Lúc này anh giống hệt một người không cam tâm từ bỏ, muốn kiểm tra đến tận cùng.

Cả đêm, Phó Thời ngồi trong phòng khách.

Ngồi vào ghế phụ, qua gương chiếu hậu, Phó Thời nhìn thấy khuôn mặt đầy vết thương của mình. Tất cả nỗi ấm ức trong lòng bỗng chốc bùng nổ, anh không kìm được mà chất vấn:

Tạ Ly ngẩng lên: "Hả?" Rõ ràng là có chút bất ngờ.

Tạ Ly vẫn giữ liên lạc với Tống Nhất Lê.

Đáng c·h·ế·t! Đáng c·h·ế·t!

"Cô ấy không biết uống rượu."

Nửa đêm, khi Phó Thời nằm trằn trọc nhìn lên trần nhà, cái tên này vẫn cứ vang vọng trong đầu anh.

Nhưng cơn tức giận không có chỗ giải tỏa khiến anh mạnh tay đóng sập máy tính.

Lúc này trời cũng đã se lạnh, Tạ Ly không từ chối, ngoan ngoãn để anh ôm.

"A!" Xung quanh vang lên tiếng hét kinh hãi.

Phục vụ bắt đầu mang món ăn lên, có người đến mời rượu, Phó Thời đặt tay lên miệng ly, từ chối: "Tôi lái xe đến."

Hoàng Du lập tức bước nhanh đến.

-

Nước mắt bất ngờ trào ra, khiến người đàn ông vốn không quen với cảm giác này hoảng loạn, vội vàng dùng tay lau mạnh một cách vụng về.

Phó Thời lại hỏi: "Người kiểm tra đáng tin chứ? Đem thêm vài nơi nữa kiểm tra lại đi."

"Giữa em và anh ấy không có gì không rõ ràng cả." Tạ Ly cố gắng giải thích.

Bắt gặp ánh nhìn của cô nàng, cô gái kia lúng túng im bặt.

Trình Mộ Tiêu bỗng cảm thấy buồn nôn.

Đúng là người chiến thắng trong cuộc đời.

"Chỉ là chuyện ở công ty thôi." Phó Thời bước đến, nắm lấy tay cô. "Làm em thức giấc à?"

Đôi tay dài mảnh khảnh khẽ vu.ốt ve đôi mày, đôi mắt trong tấm ảnh của người phụ nữ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Câu nói vừa dứt, ánh mắt khó chịu không phải của Trình Mộ Tiêu, mà là của Tạ Ly.

Hoàng Du vội vàng nhận lấy, nhưng trước khi rời đi, anh ta không khỏi lo lắng nhìn sếp mình: "Phó tổng, anh ổn chứ? Hay là anh về nghỉ trước đi..."

Phó Thời cảm thấy bản thân ngày càng b.ệnh h.oạn hơn. Anh gọi điện kiểm tra cô ngày càng nhiều, luôn theo dõi từng bước chân của cô, thậm chí thường xuyên lén đọc những tin nhắn giữa họ mà anh đánh cắp được.

Xe của Tạ Ly đậu ở bãi xe ngầm, anh lên xe, trước tiên kiểm tra camera hành trình. Quả nhiên dữ liệu đã bị xóa.

"Ôi dào, chẳng phải hồi đó đi học về cùng ai đó à?"

Nhưng điều khiến anh ta đau đầu thực sự là thứ sắp nói ra sau đây.

Đây không phải là lệnh của Phó Thời, mà là Hoàng Du tự ý làm. Quan sát hành động của sếp, thấy anh hơi dừng lại một chút nhưng không nói gì, Hoàng Du biết mình đã làm đúng.

"Dì ơi, dì có thể làm mẹ con được không?"

Trong cuộc điện thoại, Kiều Viễn còn phàn nàn với anh: "Nếu tôi là cậu, tôi đã khiến hắn không còn cơ hội ngóc đầu lên từ lâu rồi. Cậu làm sao mà để hắn tự do nhảy nhót thế? Giờ thì hay rồi, hắn đi du học về, bây giờ là tiến sĩ, giáo sư, danh tiếng lẫy lừng đấy!"

Ánh mắt anh lướt qua căn phòng, không thấy bóng dáng Tống Nhất Lê đâu.

Anh ta nhìn về phía đó, thấy Phó Thời đang dựa vào cột. Anh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, dưới chân là đôi dép lê, trông hoàn toàn khác với vẻ sắc bén thường ngày, thay vào đó là một sự uể oải khó tả.

-

Cuộc gọi đầu tiên, cô không nghe máy.

Tạ Ly không ngờ anh lại nói vậy, cũng không biết phải đáp thế nào, chỉ khẽ lẩm bẩm: "Yêu sớm không tốt."

Ồ, thì ra là Lưu Kỳ à?

Phó Thời vốn đã quên mất là ai, giờ phút này cuối cùng cũng nhớ ra.

Người phụ nữ mặc đồ ngủ, trông thật thuần khiết và vô tội, nào hay biết chuyện gì vừa xảy ra.

Họ vừa vào cửa, tất cả đều đứng dậy chào đón.

"Em không cần anh nữa, làm sao anh bình tĩnh được?"

Dựa vào đâu mà dám quyến rũ vợ anh?

"Đắc ý cái gì chứ?" Trình Mộ Tiêu vừa đi, Lưu Kỳ đã tức tối nói, "Chẳng phải đến chồng cũng không giữ nổi sao?"

"Sao em có thể đối xử với anh như vậy? Sao em có thể làm thế với anh?"

Tạ Ly chắc chắn sẽ không thích điều đó, đúng không?

"Anh đang nghĩ..." Phó Thời ôm cô chặt hơn, "Rất hối hận, tại sao ngày đó không yêu em sớm hơn?"

Phó Thời rất hài lòng.

Buổi họp lớp, cả hai cùng đi.

Ánh mắt Phó Thời cuối cùng cũng lấy lại chút lý trí, nhưng tay anh vẫn chưa buông ra. Cổ áo bị túm chặt đến mức Hoàng Du khó thở, phải kéo nhẹ lại để dễ chịu hơn.

Chính bước đi nhỏ bé ấy trở thành giọt nước tràn ly, phá tan mọi kiềm chế của Phó Thời.

"Chuyện quái quỷ gì vậy nhỉ?" Anh ta thầm nghĩ.

Nụ cười trên mặt Tạ Ly dần thu lại: "Nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Sao lại có vẻ mặt đó?"

Hai người trông vô cùng thân thiết, Phó Thời liên tục liếc nhìn qua gương chiếu hậu, chỉ muốn lao ngay qua ngăn cách họ. Đáng ghét! Một người rồi lại một người, ai cũng muốn cướp vợ anh sao?

Mình đang làm cái gì đây? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nói xong, cô đổi kênh.

Như thể đối phương thực sự sẽ cướp đi báu vật của mình.

"Đây là bệnh viện, còn có trẻ con ở đây. Đừng làm loạn nữa, chúng ta về nhà được không?"

-

Phó Thời bỗng cảm thấy lời Kiều Viễn nói không sai.

Cuối cùng trong một khe nhỏ, anh tìm thấy một v.ật c.ứng. Lấy ra xem, đó là một chiếc điện thoại.

Loại trẻ con miệng còn hôi sữa như Chung Tu Minh, làm sao có thể thu hút được sự chú ý của Tạ Ly? Chắc chắn có hiểu lầm ở đây. Tạ Ly sẽ không...

Đây cũng là thứ mà Phó Thời tìm được trong xe của Tạ Ly.

Phó thiếu gia và Trình tiểu thư, cả hai đều có vẻ xa cách, khó gần, mọi người chỉ có thể tập trung ánh mắt ngưỡng mộ vào Tạ Ly.

Nghe cô nói, nhìn bức ảnh trên màn hình máy tính, cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng anh đến mức không nói được lời nào.

Hoàng Du chưa bao giờ cảm thấy một tiếng "Cút" lại có thể vang lên như tiếng trời. Anh ta vội vã rời đi, sợ rằng nếu chậm trễ, mình sẽ trở thành nơi trút giận tiếp theo của Phó tổng.

Hoặc cũng có thể vì trong mắt Phó Thời, bất kể họ nói gì cũng đều chứa đựng ngọn lửa đốt cháy sự bình yên của anh.

Mọi người hò reo vui vẻ.

Khi đó anh không có tư cách chính đáng để can thiệp.

-

Đến lần thứ hai, Tạ Ly cuối cùng cũng bắt máy.

Hình ảnh gương mặt gầy gò, đầy vẻ nghèo khổ nhưng luôn giả bộ cao ngạo, khó ưa ấy không ngừng hiện lên trong đầu anh.

Nói xong, anh ta vốn không dám nhìn biểu cảm của Phó Thời, nhưng đợi mãi không thấy phản ứng, anh ta không khỏi ngẩng đầu. Chỉ thấy sếp vẫn giữ nguyên tư thế, tay siết chặt lấy điện thoại, các mạch máu nổi rõ trên mu bàn tay vì dùng lực quá lớn.

Hoàng Du nhìn sang người muốn xin đi nhờ: "Phó tổng và Phu nhân lát nữa còn có việc khác... sẽ không đi cùng mọi người được."

Phó Thời cười, áp mặt vào má cô: "Ừ. Không tốt. Nhưng anh muốn em biết rằng, từ lúc đó anh đã thích em, chỉ thích mỗi em thôi."

Phó Thời không thể ngồi yên. Chỉ cần nghĩ đến việc hai người họ đang ở cùng nhau, anh đã không thể chịu nổi.

"Tạ Ly, chúng ta nhận nuôi một đứa trẻ đi."

Mỗi ngày anh đều bất chợt gọi điện cho Tạ Ly, cố ý dò hỏi để xem cô có nói dối mình không. Mỗi đêm, anh đều nhân lúc cô ngủ say mà lén kiểm tra điện thoại của cô.

Cô ngay cả khi ngủ cũng ngoan ngoãn, yên tĩnh và xinh đẹp. Chỉ cần nhìn một cái thôi cũng đủ khiến lòng người mềm nhũn.

Phó Thời thở d.ốc không đều, anh lật người lại, trong ánh sáng mờ mờ, nhìn người bên cạnh đang ngủ say.

"Đi làm việc của cậu đi."

"Cút."

Hầu hết mọi người đều ngưỡng mộ Tạ Ly. Dù sao đa phần đã lập gia đình, qua rồi cái tuổi mơ mộng hão huyền. Vì thế, họ chỉ ngưỡng mộ vài câu rồi thôi.

Khi nhận được bức ảnh do thám tử gửi, chụp Tạ Ly gặp Tống Nhất Lê, anh lập tức gọi cho cô.

Cô có lẽ nhận ra sự bất thường của anh, theo bản năng chắn trước mặt Tống Nhất Lê.

Nói đến đây, không ai dám làm phiền nữa.

Lẽ ra anh phải sớm khiến anh ta không bao giờ ngóc đầu lên được, mãi mãi không xuất hiện nữa.

Phó Thời vào thư phòng, mở lại tài liệu mà Hoàng Du đã gửi cho anh.

Nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng những ý nghĩ cố chấp và điên cuồng ấy đang dâng trào trong lòng.

Đầu óc Phó Thời như muốn nổ tung.

Đúng là hết thuốc chữa.

Anh nhìn Tạ Ly thêm một lúc, rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, ra ngoài.

Muốn tính toán sao? Đừng có mơ!

Một người đàn ông thư sinh như Tống Nhất Lê không phải đối thủ của Phó Thời. Khi bị đánh ngã xuống đất lần nữa, Phó Thời định lao tới tiếp tục thì bị ai đó giữ tay lại.

Tại sao ai cũng muốn cướp cô khỏi anh?

Chậc, giọng điệu quen thuộc đầy mỉa mai này, Trình Mộ Tiêu phải cố nhớ lại xem người nói là ai.

Tạ Ly bất lực nhìn xuống tay mình.

Cho đến khi nhìn thấy khung ảnh vỡ tan trên sàn, anh mới tỉnh lại, cố gắng đè nén từng chút cảm xúc hỗn loạn trong lòng xuống.

Cả hai cùng quay lại giường. Khi Tạ Ly vừa nằm xuống, Phó Thời liền vòng tay ôm cô vào lòng.

"Hiếm thật, hôm nay cả Trình tiểu thư cũng đến này."

Nhưng lần này chẳng ai đáp lại cô ta nữa. Mọi người nhìn nhau, không ai muốn tham gia, mặc cô ta với vẻ mặt tức giận rời khỏi nhà vệ sinh.

"Cậu nói cái gì?" Anh hỏi lại, giọng khản đặc như không thể tin nổi.

Nhưng hơi thở đều đặn thường ngày khiến anh an lòng, giờ cũng không thể làm dịu đi nỗi bực bội trong anh.

"Cái con nhỏ Lưu Kỳ đó, đáng ghét thật."

Không được, bây giờ anh phải bình tĩnh.

"Em đang ở đâu?"

Phó Thời mím môi, sắc mặt càng lạnh hơn, khiến Trình Mộ Tiêu vội trốn vào lòng Tạ Ly: "Ối dào, sợ quá cơ."

Tạ Ly không trả lời, nhưng bây giờ câu trả lời đã rất rõ ràng.

Anh biết Tống Nhất Lê cũng ở trong nhóm. Không phải vì không muốn nhìn thấy anh và Tạ Ly cùng xuất hiện mà anh ta không đến sao?

"Phó tổng..." Anh ta vội vàng phủ nhận, "Không có, tuyệt đối không có. Tôi đã có vợ rồi." Hoàng Du trong tình thế khẩn cấp, đầu óc bỗng trở nên nhạy bén, "Hơn nữa, giữa phu nhân và người đó hiện tại chưa có hành động thân mật rõ ràng. Biết đâu... chỉ là hiểu lầm thôi?"

Chương 18: Chúng ta ly hôn đi

Phó Thời giận đến mức muốn phát điên, anh vung tay mạnh, cuốn phăng mọi thứ trên bàn xuống đất, tạo nên những tiếng va đập loảng xoảng.

Bước chân anh đột nhiên nhanh hơn, vòng qua Tạ Ly, trực tiếp giáng một cú đấm mạnh vào mặt người khiến anh căm hận đến mất ngủ bao đêm.

Ngoài việc bước theo Tạ Ly, anh không còn chút ý thức nào khác.

Là đàn ông, là một người đang yêu, không ai hiểu ánh mắt của một người đang nhìn người mình yêu hơn anh.

Nhưng bây giờ vẫn chưa thể động vào anh ta, chưa thể vội vàng. Phó Thời siết chặt nắm tay, không ngừng tự nhủ.

Nhưng sự mất kiểm soát thường chỉ xảy ra trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Và chính khoảnh khắc ấy có thể phá hỏng tất cả sự nhẫn nhịn.

Tống Nhất Lê.

Vậy là không ai dám ép Tạ Ly uống nữa.

Hai người biết rõ Tạ Ly mềm lòng, ngại ngùng, liếc nhìn nhau một cái.

Loại người đó chẳng qua chỉ là không chịu được khi nhìn người khác sống tốt hơn mình.

Có lẽ cô đã sớm muốn rời đi rồi.

"Không biết anh có quen dùng không?" Nói rồi anh ta đưa cả bao thuốc và bật lửa.

"A Ly nhà chúng ta là tuyệt nhất." Người phía sau thân thiết ôm lấy cổ vợ anh.

Không được, anh không thể sống thiếu Tạ Ly.

Khi Phó Thời sầm mặt bước tới, anh nhìn thấy một bé gái chừng bốn, năm tuổi đang nắm tay Tạ Ly, dịu dàng gọi cô.

"Đã lâu không liên lạc rồi, sao tự nhiên em lại muốn tham dự họp lớp?" Phó Thời giả vờ hỏi một cách hờ hững.

Cô không vui, ánh mắt lạnh hơn thường ngày.

Cô dự định đi.

Tạ Ly không nhận ra giọng điệu cứng rắn của anh, nhẹ nhàng giải thích: "Công ty có buổi quay ngoại cảnh, em theo ra ngoài một lát."

Hai từ "ly hôn" như chạm đến nỗi đau của Phó Thời, khiến anh trong nháy mắt hóa thành một con sư tử điên cuồng.

-

"Chẳng phải cô có xe riêng sao?" Phó Thời không buồn liếc thêm, "Bảo Kiều Viễn đến đón đi."

Hoàng Du sờ túi áo, may là có mang theo, nhưng...

"Nhiều năm trôi qua, nhìn cậu vẫn như một tiểu tiên nữ, chẳng thay đổi gì. Xinh đẹp ghê." Lời này là của một cô gái nói. Nhìn dáng vẻ bảo vệ của Phó Thời, các chàng trai không dám nói đùa như vậy.

Phó Thời im lặng nhìn về phía trước, thậm chí còn thấy vui mừng khi nghe từ "chúng ta" của Tạ Ly.

Con thú hoang trong lòng anh như phá tung cũi sắt, mang theo cả lý trí lao ra ngoài.

Khi có người định mời rượu Tạ Ly, cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã có hai giọng nói cùng vang lên giúp cô từ chối.

Chính cái tên c·h·ế·t tiệt đó, là anh ta đã dụ dỗ Tạ Ly, khiến cô, người luôn điềm đạm, tuân thủ mọi quy tắc, lần đầu tiên bước chệch khỏi quỹ đạo.

"Lớp trưởng nhắn tin cho em nhiều lần, còn gọi điện nữa, thật sự không tiện từ chối."

Ở nơi cô không thể nhìn thấy, Phó Thời tham lam hít lấy hương thơm từ người trong lòng. Dù là như thế này... dù hận đến mức nào, dù tức giận ra sao, nhưng ngay khoảnh khắc ôm lấy cô, những cảm xúc cuộn trào trong anh vẫn là hạnh phúc và vui sướng, dễ dàng áp đảo tất cả.

"Cậu nói xem, Phó Thời có mắt mũi kiểu gì mà chọn cô ta làm đối tượng mập mờ chứ?"

"Có thuốc lá không?" Phó Thời đột ngột ngắt lời.

Đáng c·h·ế·t! Đáng c·h·ế·t!

May mắn là hai người họ chưa gặp nhau, điều đó giúp Phó Thời cố gắng kiềm chế cảm xúc.

"Tạ Ly, em phải học cách nói không với anh ta."

Phó Thời lập tức phủ nhận: "Không, cô ấy muốn ngồi bao lâu cũng được."

"Vậy anh cũng đi."

Lớp trưởng tất nhiên không dám làm trái, vội vã đồng ý.

Anh ta dám ư? Dám dùng ánh mắt đó để nhìn vợ người khác?

Đến khi anh ngồi xuống, "Phật gia" mới lên tiếng: "Có nhóm mà, đăng lên nhóm đi, để tôi xem."

Ngay khi đang cố nghĩ xem nói gì để xoa dịu tình hình, bàn tay siết chặt cổ áo anh ta cuối cùng cũng buông ra.

Phó Thời không thể nói không. Anh liếc nhìn gương mặt đầy thương tích của Tống Nhất Lê một lần cuối, rồi để mặc Tạ Ly kéo mình đi, trong trạng thái mơ hồ, không rõ bản thân đang làm gì.

"Hừ!" Trình Mộ Tiêu quay đầu, "Khác gì nhau đâu?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không biết có phải vì lớp trưởng đã tiết lộ trước rằng Phó Thời sẽ đến hay không, mà lần họp lớp này, mọi người đến đông đủ hơn bao giờ hết.

Cô hiếm khi khóc, cũng giống như hiếm khi tức giận. Hầu hết thời gian, cô luôn bình thản, không buồn không giận.

"Đó là cô ta tự đi theo."

Nhóm này không mấy hoạt động, chỉ gần đây mới sôi động chút nhờ lớp trưởng tổ chức họp lớp.

Rõ ràng là lớn lên bên nhau, nhưng lại không trở thành cặp đôi thời học sinh.

Đây chỉ là cái cớ. Anh đâu thiếu tài xế, nhưng anh thật sự không muốn uống, và cũng chẳng ai dám ép.

Lưu Kỳ run lên thấy rõ. Với địa vị hiện tại của Trình Mộ Tiêu, cô nàng thừa sức chơi cô ta một vố. "Trình..." Ý thức được ánh mắt của Trình Mộ Tiêu, cô ta nhanh chóng đổi giọng, "Cô Trình, chỉ là hiểu lầm thôi."

Khi nói đến từ "ly hôn", hai tay anh nắm chặt, như thể ngay lập tức sẽ đập phá mọi thứ.

Nếu nhốt cô ở đây, có phải sẽ không bao giờ phải lo cô rời đi nữa? Không phải lo cô rời xa mình, không phải lo cô nhìn đến người khác, không cần phải thế này... bất an.

"Em có đi họp lớp không?"

Nếu là bình thường, với tư cách người ngoài, Hoàng Du nghe những lời này chắc chắn sẽ bật cười.

Phải dựa vào chút lý trí cuối cùng, anh mới nhận ra người kéo mình chính là Tạ Ly, nên không vùng tay ra ngay lập tức.

Phó Thời ngồi bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm: "Đúng vậy." Anh nói, "Định kiến. Chuyện này vốn dĩ đâu phân biệt nam hay nữ."

Dòng suy nghĩ của Phó Thời chợt khựng lại... Bàn tay anh bất giác nắm chặt.

Thi thoảng, khi cảm giác sắp sụp đổ khiến anh không chịu nổi, anh lại nhẹ nhàng quay về phòng ngủ, hé mở một khe cửa nhỏ, mượn chút ánh sáng yếu ớt để nhìn bóng dáng đang nằm trên giường.

Trừ Trình Mộ Tiêu đã yên vị trong xe. Phó Thời nghiến răng, nhìn Tạ Ly không hề do dự leo lên ghế sau, tức đến xì khói nhưng chẳng làm gì được.

Dù sao thì chỉ cần có chút quan hệ với vị Phó tổng này, đường đời sẽ thuận lợi hơn nhiều.

"Cậu nói cái gì? Ly hôn gì chứ? Tại sao muốn tôi ly hôn?" Dáng vẻ anh lúc này như đã mất đi lý trí, xem tất cả mọi người là kẻ thù, hét lớn, "Mày cũng thích cô ấy phải không? Mày cũng thích cô ấy, đang chờ tao ly hôn đúng không? Đợi tao ly hôn để cướp cô ấy đúng không?"

Lời này khiến sắc mặt Lưu Kỳ càng tệ hơn, có lẽ nhớ lại vài ký ức không vui. Khi Trình Mộ Tiêu bước tới gần, cô ta phản xạ lùi lại vài bước, như thể bị dọa.

Giọng anh mỗi lúc một lớn, gần như sắp khóc.

-

Lớp trưởng hào hứng: "Này, hiếm khi đông đủ thế này, chụp vài tấm kỷ niệm đi."

"Chậc, bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa bỏ được thói nói xấu sau lưng à? Chưa ăn đủ bài học sao?"

Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên:

Cô đang cố gắng hết sức để giảm bớt sự ràng buộc với mình.

Phó Thời không nói gì, tức là ngầm đồng ý. Lớp trưởng càng mạnh dạn, lập tức đứng lên chụp vài góc khác nhau.

-

Hiệu quả làm việc của Hoàng Du rất nhanh. Trời chưa sáng, anh ta đã mang kết quả trở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Thời nhích lại gần người phụ nữ đang ngủ say.

Lần này Phó Thời lục soát kỹ càng hơn.

"Còn về loại thuốc đó..." Hoàng Du hít sâu một hơi, nhanh chóng nói nhỏ: "Là thuốc tránh thai."

Tạ Ly bật cười trước lời nói đùa của anh: "Không phải, chỉ là chưa từng thấy anh tham gia bất kỳ hoạt động nào thời cấp ba. Em còn tưởng anh không muốn nhớ lại thời kỳ học sinh nổi loạn của mình nữa."

"Làm sao anh bình tĩnh được?" Anh đột ngột hét lên, đôi mắt đỏ hoe vì khóc lại dần ướt đẫm, giọng nói nghẹn ngào:

Nhưng cái tia mập mờ nhỏ bé đó lại không cách nào bỏ qua được.

"Phó Thời?"

Tạ Ly nhìn màn hình, cau mày.

Người đàn ông vừa nãy còn tức giận gào thét, giờ lại im lặng.

Thà rằng cô thích Chung Tu Minh còn hơn.

Phó Thời trở nên nhạy cảm và nghi ngờ hơn bao giờ hết.

Phó Thời c·h·ế·t sững. Câu nói mà anh sợ nhất, tình huống mà anh cố gắng trốn tránh, cuối cùng vẫn xảy ra. Lý trí của anh hoàn toàn quay trở lại.

"Ngồi xe chúng ta thì sao chứ? Nếu anh không vui, lần sau em tự lái xe của mình."

Lại là anh ta, chính anh ta đang xúi giục Tạ Ly rời xa anh.

Sau cú đấm đầu tiên, anh không hề do dự mà tiếp tục tung cú đấm thứ hai. Tuy nhiên Tống Nhất Lê đã có sự phòng bị, nhanh chóng phản kháng. Nhưng Phó Thời không cảm nhận được chút đau đớn nào.

Cô lặp lại: "Phó Thời, chúng ta ly hôn đi."

Khung cảnh hai người đứng bên nhau quá chói mắt.

Phó Thời nghĩ đến lần trước mình cũng gọi trong tình huống tương tự, liệu có phải khi đó... họ cũng đang ở cùng nhau?

Chỉ cần chiếc điện thoại riêng của cô có chút động tĩnh nào, anh đều phản ứng như thể đang đối mặt với một mối nguy hiểm lớn.

Khi Phó Thời và Tạ Ly bước vào, mọi người đã đến đông đủ.

Trình Mộ Tiêu và Tạ Ly ngồi sát nhau, thì thầm trò chuyện.

Anh nhớ lại bao năm qua, Tạ Ly hiếm khi lợi dụng gia thế nhà họ Phó, cũng rất ít khi tiêu xài tiền của anh.

"Không có gì không rõ ràng? Không có gì không rõ ràng mà em lại giấu riêng một chiếc điện thoại để liên lạc với hắn? Em lừa anh để đi gặp hắn? Em vì hắn mà muốn ly hôn với anh đúng không?"

Nhìn thấy cô nàng, mấy người đang soi gương trang điểm lập tức im bặt, nụ cười cứng đờ trên gương mặt, tay chân lúng túng chẳng biết phải làm gì, rõ ràng rất bối rối.

Giọng cô mang theo tiếng nức nở, Phó Thời quay đầu nhìn, thấy đôi mắt ngấn lệ của cô.

Họ trông như một gia đình ba người ấm áp.

Đáng c·h·ế·t! Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của người đó khi nói câu này, Phó Thời đã tức đến đau nhói cả lồng ng.ực, trong đầu anh như có hàng loạt lời chửi thề không ngừng bật ra.

Lời anh ta còn chưa nói hết đã bị người đàn ông đối diện túm lấy cổ áo, ngắt ngang.

Ánh mắt mọi người nhìn Tạ Ly đều mang theo sự ngưỡng mộ.

Tạ Ly hơi tò mò, liếc nhìn Phó Thời, có lẽ ngạc nhiên khi thấy anh quan tâm đến những bức ảnh như vậy.

Cả hai được mời ngồi vào vị trí danh dự. Một lát sau, Trình Mộ Tiêu cũng đến.

Khi ấy, Phó Thời quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến mức chỉ cần liếc nhìn những kẻ như anh ta thôi cũng cảm thấy như bản thân đã bận tâm, đã thua cuộc.

Nhưng Tạ Ly vẫn không nhận ra, cô vội nói thêm vài câu rồi cúp máy.

Đây cũng là một nhân vật tầm cỡ, cả phòng lại một lần nữa đứng dậy.

"Thật đấy, cuộc đời này chẳng phải chịu khổ gì."

"Phó Thời, anh xuống xe đi. Chúng ta vào nhà nói chuyện, được không?"

"Chỉ là nhân viên bên dưới mắc chút sai sót."

Làm sao mà chia tay được?

Nhận nuôi con ư?

Tạ Ly phát hiện ra anh trước.

"Anh đã biết rồi?" Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thậm chí không hỏi anh đã biết bằng cách nào. "Phó Thời, thực ra em đã muốn nói từ lâu rồi, chúng ta ly hôn đi."

Nếu vào lúc này mất đi lý trí, thì còn ai có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này đây?

Khát khao mong anh ta biến mất ngay lập tức khiến đầu óc Phó Thời choáng váng.

Khuôn mặt cô lập tức trắng bệch, như mất hết huyết sắc.

"Là vấn đề lớn sao?"

Phó Thời nhớ lại lúc mình nói về việc nhận nuôi một đứa trẻ, những lý do cô đưa ra từng câu từng chữ nghe có vẻ hợp lý nhưng thực chất chỉ toàn là cái cớ.

Anh cố ý cho anh ta thấy.

Một buổi tối cuối tháng, Tạ Ly nói rằng cô sẽ tham dự họp lớp cấp ba.

-

Trong những năm dài đằng đẵng ấy, nếu không có cô, anh sẽ sống thế nào đây?

Trình Mộ Tiêu cười lạnh, bước chậm rãi qua lối mà mọi người tự giác nhường ra, thong thả mở vòi nước.

Đang lướt xem, cô nàng nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Anh ta vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo như trong trí nhớ của Phó Thời, nhưng ánh mắt khi nhìn Tạ Ly thì hoàn toàn không trong sáng chút nào.

Anh sẽ không ly hôn, tuyệt đối không. Những người khác làm sao hiểu được, người này tốt đẹp đến nhường nào.

"Tạ Ly?"

Khi nhìn những bức ảnh chụp hai người họ bí mật gặp gỡ, tay anh cầm chuột cũng run rẩy.

Phó Thời không đáp.

"Anh muốn ôm em ngủ."

Nhưng anh không rời đi ngay, ánh mắt chăm chú nhìn vào khóa cửa hồi lâu. Khi hoàn hồn, anh nhận ra mình đang cầm chìa khóa, định khóa trái cửa lại.

Hừ!

Cô thậm chí còn không muốn có một đứa con ruột.

Nhưng giờ đây cô vừa khóc vừa cầu xin anh:

Cô hiếm khi dùng giọng điệu đùa cợt như vậy.

Nếu lúc đó họ là người yêu của nhau, để lại những ký ức lãng mạn, thì tốt biết bao.

Cô không muốn có con.

Trong thư phòng, anh ta đưa cho Phó Thời một chiếc điện thoại mới.

Anh đã quá kiêu ngạo. Là người chiến thắng, anh hiển nhiên cho rằng kẻ thất bại đã rút lui khỏi cuộc chơi, chẳng thèm để mắt đến.

Phó Thời đưa cho anh ta một chiếc điện thoại: "Phá mật khẩu, sao chép toàn bộ dữ liệu bên trong, trước khi trời sáng đưa lại cho tôi."

Cô có lẽ đã bị những tiếng động vừa rồi đánh thức, đôi mắt mơ màng, vừa tò mò vừa lo lắng hỏi: "Phó Thời, có chuyện gì vậy?"

"Phó tổng."

"Phó Thời..." cùng với tiếng gọi đầy hoảng hốt của Tạ Ly.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Chúng ta ly hôn đi