Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Rõ ràng tên đó mới là kẻ thứ ba

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Rõ ràng tên đó mới là kẻ thứ ba


Phó Thời nghiến răng chặt, như thể đã rất lâu anh quên cách hít thở. Ngực nặng nề, khiến anh thở gấp như người hụt hơi.

"Anh cũng không cần em phải đối xử tốt với anh." Anh vùi đầu vào vai cô, khao khát được hòa làm một với cô, "Em chỉ cần đừng rời xa anh."

Rồi sao nữa? Sẽ chạy đến đối diện cô và nói rằng, anh biết cô không đi làm, biết cô đang muốn gặp ai, biết cô muốn ly hôn với anh?

-

Gương mặt cậu ta rạng rỡ, không biết nói điều gì, mà xe anh đã đi xa, đến khi gương chiếu hậu chỉ còn lại bóng tối.

Cô không bao giờ chia sẻ những điều cô trải qua ở công việc hay từ gia đình với anh.

Phó Thời chẳng nghĩ xa hơn. Anh chỉ biết nếu cứ về tay không, chỉ cần nghĩ đến việc bên cạnh Tạ Ly lúc này không phải mình mà là người khác, anh sẽ phát điên.

"Đang ở ngoài ban công."

Phó Thời gần như muốn dốc hết cả tấm lòng cho cô. Anh không thể hiểu được, vì sao Tạ Ly không cho anh thêm một cơ hội, mà lại dứt khoát đưa ra phán quyết cuối cùng.

"Đừng để ý lời mẹ em nói."

Như lúc này, phản ứng đầu tiên của Tạ Ly là muốn rời khỏi vòng tay anh, chỉ khi bị anh ôm chặt, cô mới từ từ thả lỏng.

Phó Thời đã ngồi đợi ở nhà rất lâu.

Khi thấy xe của Tạ Ly, anh bất giác chậm lại.

Giờ đây, anh chỉ có thể đứng từ xa, nhìn cái cách người kia lao đến gần vợ mình như chú c·h·ó chạy về phía chủ, mà nếu có đuôi thì chắc cũng vẫy liên tục rồi.

Anh ngẩng lên nhìn.

Họ đi dọc theo lề đường, Phó Thời lặng lẽ lái xe theo sau.

Và Tạ Ly nhận lấy thật.

Tiếp tục theo dõi họ sẽ khiến anh phát điên, nhưng ở nhà đợi cô thế này, anh cũng thấy mình sắp không chịu nổi.

Anh không do dự thêm, đánh tay lái hướng thẳng về vị trí của cô, đạp ga hết mức có thể, liên tục dõi theo màn hình điện thoại để theo sát cô. Khoảng cách giữa hai chấm đỏ ngày càng gần.

Phía trước, hai người đột nhiên dừng lại. Anh không dừng, mà cứ thế lái xe ngang qua.

Phó Thời không thấy biểu cảm của cô, nhưng có thể thấy rõ vẻ rạng rỡ, hạnh phúc của Chung Tu Minh khi bước tới.

Phó Thời nhìn chằm chằm, cố tìm xem ở người kia có gì khiến Tạ Ly sẵn sàng phản bội anh, muốn ly hôn. Anh muốn biết chàng trai ấy đã thắng mình ở điểm nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Phó Thời cũng từng trẻ, nhưng khi ấy anh có như vậy không? Anh đã quên rồi.

Nhìn qua gương chiếu hậu, anh thấy Tạ Ly có vẻ bị cay, tay không ngừng quạt vào miệng. Chung Tu Minh cầm lại chiếc ly từ tay cô, rồi đưa cho cô ly trà sữa.

Vì anh đã nhìn thấy người đang chờ bên vệ đường.

Nếu họ ôm nhau ngay lúc này, anh không chắc mình có thể kìm nén được cơn giận mà không lao đến, tống kẻ thứ ba kia xuống đất.

"Sao thế?" Cô dịu dàng hỏi.

Anh không kìm được mà tự hỏi, họ đang nói gì với nhau? Có phải Tạ Ly đang kể lể nỗi ấm ức của mình? Điều chắc chắn là bất kể cô nói gì, cô cũng sẽ không bao giờ nói điều đó với anh.

Cô ngồi nghiêng trên chân anh, tựa vào vòng tay anh. Anh ôm chặt cô, giọng nói nghẹn lại: "Cho anh ôm em một lát." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh biết Tạ Ly không thích. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Anh chợt nhận ra, tầm nhìn của mình đã nhòe đi, buộc phải dùng tay lau mạnh.

Nhìn thấy cô định bước lại, cậu ta liền vẫy tay ngăn: "Đứng yên đó, để tôi qua!"

Phó Thời cũng không hiểu vì sao trong lúc này anh vẫn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu ta sợ cô không nhìn thấy.

Nghĩ lại, có lẽ anh chưa từng nghe cô phàn nàn.

"Phó Thời?"

Phía trước xe treo lủng lẳng một chiếc móc nhỏ với tấm ảnh chung của hai người.

Vậy có ích gì không?

Im lặng hồi lâu, cuối cùng Phó Thời cầm điện thoại lên gọi cho Hoàng Du.

Phó Thời ngừng lại một chút rồi mới nói, từng câu từng chữ, không biết làm sao để truyền đạt hết lòng mình.

Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ thấy sự nôn nóng của chàng trai đó, người đã bắt đầu chạy bộ, mắt không rời Tạ Ly ở bên kia đường, như thể trong thế giới này chỉ còn mình cô.

Tạ Ly vừa bước xuống xe, cậu ta đã gọi lớn từ xa, hớn hở vẫy tay: "Tôi ở đây này!"

Và cô vẫn muốn rời bỏ anh.

Hoàn toàn không né tránh, cũng chẳng bận tâm ánh nhìn của người qua đường, cứ tự nhiên như thể họ là một đôi tình nhân.

Cô chưa từng tin tưởng anh.

Tạ Ly mỉm cười với anh: "Em đã bảo anh không cần phải đợi em rồi mà. À? Bánh Trôi đâu?"

Anh chưa bao giờ nghĩ thời gian lại có thể trôi chậm đến thế.

"Định vị xe của Tạ Ly đang ở đâu."

Gặp rồi thì sao?

Cô không dùng nước hoa, nhưng Phó Thời lại cảm thấy mùi hương của cô thoang thoảng, như kéo anh ra khỏi vực thẳm tăm tối.

Trái tim Phó Thời như ngừng đập vào khoảnh khắc họ gặp nhau. Anh buông tay khỏi vô lăng, chạm vào tay nắm cửa xe.

Chàng trai vô liêm sỉ đó mới là người thứ ba, thế mà giờ kẻ phải giấu mình, chỉ có thể lén nhìn từ xa lại chính là anh. Thậm chí anh còn thấy nhẹ nhõm khi họ không tỏ ra thân mật.

Vừa nói, cô vừa định bước về phía ban công.

Tạ Ly bước vào, thay giày, khi bật đèn lên mới nhìn thấy anh ngồi trên sofa.

Đến khi Tạ Ly dừng xe ở một con phố nhỏ, tia hy vọng "có khi nào mình hiểu nhầm" vừa nhen nhóm trong anh lập tức tan biến.

Cuối cùng, dù đã chạy đến gần cô, anh cũng chẳng thể làm gì. Chỉ có thể lặng lẽ theo dõi từ xa.

Khi cô đi ngang qua sofa, bàn tay Phó Thời như có ý chí riêng, không chút do dự mà đưa ra kéo cô vào lòng.

Cho đến khi cánh cửa nhà cuối cùng cũng mở ra.

Nhưng sự thật là, Tạ Ly vẫn luôn đối tốt với anh.

Khi anh ngước lên, điều anh thấy không phải là tấm ảnh, mà là đôi mắt đỏ ngầu trong gương, cùng khuôn mặt chưa bao giờ thê thảm đến thế.

Lòng Phó Thời đau nhói đến mức gần như không giữ nổi tay lái.

Giờ đây, mọi thứ cô không thích, anh đều sẽ không làm; mọi lời cô nói, anh đều sẽ nghe theo.

Hết mình, mãnh liệt.

Trước khi đạp ga, người đàn ông hiếm khi buông lời thô t.ục, giờ đây bật lên một câu chửi đầy giận dữ.

"Khốn kiếp!"

So với lúc gặp anh, chàng trai này dường như tràn đầy niềm vui, phấn khởi đến chói mắt.

Anh nghĩ đến việc hút thuốc, uống rượu. Nhưng rồi lại dừng lại ngay khi sắp làm.

Rất nhiều điều, nếu gỡ bỏ lớp vỏ "hạnh phúc" trước mắt, sẽ có thể nhận ra.

Giọng anh thấp trầm như cơn giông sắp tới, áp lực khiến Hoàng Du không dám chần chừ hỏi han, lập tức đi thực hiện. Chẳng mấy chốc, định vị của xe Tạ Ly đã hiện lên trên điện thoại Phó Thời. Cô vẫn đang di chuyển, nhưng rõ ràng không phải hướng về công ty.

Dù vậy họ vẫn không nhận ra anh.

"Anh muốn đợi em." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Lại bị phạt ra đó à? Nó làm phiền anh sao?"

Khoảng cách tuy không gần lắm, nhưng đáng lý họ cũng có thể nhận ra sự hiện diện của anh. Thế nhưng, chìm đắm trong thế giới riêng, họ chẳng buồn để ý đến ai khác.

Chương 13: Rõ ràng tên đó mới là kẻ thứ ba

Nhưng họ không làm vậy.

Họ chỉ đứng cạnh nhau, trò chuyện bình thường. Anh không thể nghe thấy họ nói gì, chỉ thấy Chung Tu Minh mỉm cười, đưa cho cô một chiếc ly nhỏ – loại dùng một lần. Cơn giận trong lòng anh càng sôi sục. Chẳng biết thứ đó có vệ sinh không, mà cậu ta cứ thế đưa cho cô ăn.

Xe cô chạy chậm, không hề gấp gáp, như thể hòa cùng nhịp điệu chầm chậm của cảm xúc cô lúc này. Lặng lẽ tiến lên, không chút hấp tấp, đều đặn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Họ chỉ cách nhau một con đường.

"Không phải như mẹ nói đâu. Anh đối tốt với em là vì anh yêu em. Vợ à, em biết điều đó chứ? Anh yêu em."

Dưới ánh đèn đường, chàng trai mặc áo phông đơn giản, quần dài, nhưng nhờ gương mặt nổi bật, trông lại có phần phong độ. Cậu ta nhìn ngó xung quanh, đến khi thấy xe của Tạ Ly thì ngay lập tức vẫy tay, bước nhanh về phía cô.

Cô giật mình: "Anh còn chưa ngủ à? Sao lại ngồi ở đây? Cũng không bật đèn."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Rõ ràng tên đó mới là kẻ thứ ba