Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 571: Chương 571
“Quỷ quyệt hiêm độc! Tâm địa rắn rết!” Trần Thiếu Khanh thầm mắng.
“Điện hạ đang chờ Nhiếp thị vệ.” Có người trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Quản hắn có phải hay không, bản vương cứ nói là phải! Hắn hiểu rõ hay bản vương hiểu rõ? Tuy nhiên, không phải bây giờ! Bản vương phải đợi hắn đánh bại Phiên quốc, ha ha! Ta có thể ngồi mát ăn bát vàng, để hắn cút đi!” Triệu Thanh nheo mắt, vẻ mặt đắc ý: “Thiên hạ này vốn là của Triệu gia chúng ta, Tôn Hằng hắn là cái thá gì!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thuộc hạ thấy những thứ này không phải là đồ bị mất trộm trong cung trước đây, mà là những bảo vật thuộc hạ chưa từng thấy, trong số thuốc đó có rất nhiều khương hoạt và rất nhiều loại thuốc quý hiếm, không biết có phải là từ Phiên quốc đến không, tóm lại, chuyện này thực sự quá kỳ lạ.” Nhiếp thị vệ nhíu mày nói.
Đã có người đi tìm, chỉ là hiện tại vẫn chưa có tin tức.
Bọn họ nào biết được, lúc này Trần Thiếu Khanh đã sớm vào trang viên, đang theo Nhiếp thị vệ đi đến một viện tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những người trên vọng lâu quả thực nhìn thấy có một con ngựa chạy theo sau Nhiếp thị vệ, chỉ là khi họ chớp mắt một cái, người và ngựa đó lại biến mất một cách kỳ diệu.
Trần Thiếu Khanh theo Nhiếp thị vệ cùng nhau đến trước mặt một người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 571: Chương 571
“Ừ!” Nhiếp thị vệ đáp.
“Nhiếp thị vệ có phải đến một mình không?” Người kia lại hỏi.
“Tuyệt đối không sai!” Thị vệ canh cổng nói rồi nhìn Nhiếp thị vệ đi vào, bọn họ cũng lập tức đi theo, đồng thời đóng chặt cổng lại.
Nhiếp thị vệ chạy đến bên ngoài viện, lập tức có người vào bẩm báo, một lát sau đi ra: “Tề Vương điện hạ mời ngươi vào.”
Bên trong rất xa hoa, toàn bộ đều là đồ nội thất bằng gỗ tử đàn, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của gỗ tử đàn.
“Cái gì? Chẳng lẽ lúc trước trong cung mất trộm là do tên tiểu tử Tôn Hằng này làm sao?” Tề Vương Triệu Thanh kêu lên.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Không đúng! Có người theo ngươi đến đây!” Người canh giữ cổng lạnh lùng nói.
Trần Thiếu Khanh đứng bên cạnh nghe xong liền hừ lạnh một tiếng, quả nhiên mọi chuyện đã như hắn dự đoán, người Triệu gia sẽ không dễ dàng giao giang sơn này ra, chỉ là bọn họ đang chờ một thời cơ thích hợp mà thôi.
Trần Thiếu Khanh nghĩ đến đây, đi đến sân của tòa nhà nguy nga tráng lệ này, nghĩ rằng Triệu Thanh đã cắm rễ ở đây, hẳn là những thứ cực kỳ quan trọng đều giấu ở đây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhiếp thị vệ kinh ngạc quay đầu nhìn lại, không thấy ai theo mình: “Các ngươi có nhìn kỹ không?”
Nhiếp thị vệ gật đầu, hắn ta biết khi hắn ta chưa đến chân núi, đã có người báo tin cho Tề Vương.
Hắn không có kiên nhẫn đi tìm, dứt khoát dọn sạch một thể.
Hắn đã phát hiện ra, tuyệt đối sẽ không để bọn họ toại nguyện, hắn phải thay Tôn Hằng dọn sạch tảng đá cản đường Triệu gia này.
Nhiếp thị vệ đáp lời rồi đi vào.
Đợi Tôn Hằng đánh bại quân địch, thu Phiên quốc vào tay Ly quốc, lúc đó người Triệu gia sẽ nhảy ra, vu cho Tôn Hằng một tội danh không có thật rồi lật đổ Tôn Hằng.
Người kia ngồi nghiêng trên giường gỗ tử đàn, thấy Nhiếp thị vệ đi vào, hắn ta nhàn nhạt hỏi: “Vội vã gặp ta như vậy, có chuyện gì sao?”
“Bẩm Tề Vương điện hạ, hôm nay xảy ra một chuyện kỳ lạ, quốc khố và kho thuốc còn có chuồng ngựa đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều thứ, Tôn Hằng lập tức có tiền rồi!” Nhiếp thị vệ nói rồi tiến lại gần, kể lại tường tận từng chuyện xảy ra hôm nay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.