Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 564: Chương 564
Vài chục thị vệ đẩy cửa xông vào, trong tay đều cầm đao sáng loáng, Trần Thiếu Khanh kéo Tô Mặc dần dần lui về phía phòng trong, đột nhiên bọn họ chạy vào phòng trong, đóng sầm cửa lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 564: Chương 564
“Làm người đừng tham lam, tuy rằng hắn tàn phế nhưng ít nhất còn sống cũng coi như không tệ.” Trần Thiếu Khanh nói xong liền giật Tô Mặc từ tay Trịnh hoàng hậu.
Hai người không biết vị trí quốc khố, bọn họ bắt một tiểu thái giám, dẫn bọn họ đến trước cửa quốc khố.
Trần Thiếu Khanh vui vẻ nghĩ, vung tay thu hết những thứ còn lại vào không gian của mình.
Tô Mặc nghe ra, là tên thái giám bị nàng đánh một cán đao, xem ra nàng vẫn quá mềm lòng, trong thời gian ngắn như vậy, hắn ta đã tỉnh lại.
“Người đâu! Bắt hai người này lại cho ta, c.h.é.m c·h·ế·t!” Trịnh hoàng hậu thấy bọn họ đi vào lập tức biến sắc.
“Hoàng hậu nương nương, bên trong không có ai.” Thị vệ vào rồi lập tức đi ra bẩm báo. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không có ai? Sao có thể?” Trịnh hoàng hậu vẻ mặt nghi ngờ.
Không chỉ vì hai người này hại nhi tử của bà ta, mà bọn họ còn biết chuyện bà ta ám sát hoàng thượng, nếu bọn họ chạy ra ngoài nói lung tung, bà ta sẽ không làm hoàng hậu được nữa.
Lúc này Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh không hề ra khỏi cửa cung, mà hai người ẩn thân đến quốc khố trong cung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mau đến đây, quốc khố bị trộm rồi, bọn chúng đang ở bên trong!” Có người ở bên ngoài kêu lên.
Đi vào trong phòng, Trịnh hoàng hậu xem khắp nơi trong phòng, ngay cả chăn gối trên giường tủ quần áo cũng lật tung lên, kỳ lạ, đến một sợi tóc cũng không có.
“Tìm cho ta! Đóng chặt cửa cung, không được để bọn chúng đi ra ngoài.” Trịnh hoàng hậu hét lên.
Nhìn kho chứa đầy ắp, Tô Mặc không khỏi hít một hơi dài: “Sư huynh, không ngờ quốc khố của tên cẩu hoàng đế Phiên quốc này cũng không tệ, nhìn những bảo vật này, ôi! Những hộp này đều là vàng thỏi, còn đây đều là đồ cổ... Trời ơi! Trân châu mã não ngọc bích... Sư huynh, xem ra không gian của chúng ta lại phải chật đi rồi.”
Đến cửa, Tô Mặc dùng cán đao đánh ngất tiểu thái giám, cùng Trần Thiếu Khanh dịch chuyển tức thời vào trong kho. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghe Tô Mặc nói vậy, trong lòng Trần Thiếu Khanh vui như nở hoa, xem ra trong lòng sư muội mình vẫn rất quan trọng, ít nhất là quan trọng hơn ca ca của nàng.
Tô Mặc gật đầu, vung tay thu một nửa quốc khố vào không gian của mình: “Những thứ này đều là của hắn, sư huynh, còn lại cho huynh, sau này huynh làm Bắc Cương Vương cũng dùng được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Thiếu Khanh gật đầu: “Sư muội có thể cân nhắc để những thứ không để vừa cho ca ca của muội, muội xem hắn nghèo kiết xác, một hoàng đế mà ngay cả một hoàng cung đàng hoàng cũng không có, không chỉ nghèo mà còn độc thân, đừng nói đến tam cung lục viện, ít nhất cũng phải có một người, vậy mà hắn lại cô đơn lẻ bóng, Tô Mặc, ca ca của muội nghèo kiết xác quá, ta nhìn không nổi nữa.”
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh nhìn kho chứa trống rỗng, hai người nhìn nhau cười, sau đó nắm tay nhau, lại dịch chuyển tức thời ra ngoài kho.
“Ý là gì? Lời ngươi nói có ý gì?” Trịnh hoàng hậu nghe xong liền nắm lấy tay Tô Mặc hỏi.
Không có ai? Chẳng lẽ bọn họ mọc cánh bay đi sao?
Bên trong đó trừ một cửa sổ ra thì không có cửa sau, bà ta đã phái người canh giữ nghiêm ngặt cửa sổ, sau đó bà ta ra hiệu cho thị vệ đạp cửa xông vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.