Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 552: Chương 552

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 552: Chương 552


Không lâu sau, phố xá trở nên vắng tanh.

Chương 552: Chương 552

“Có ma! Ông chính là con ma quỷ đó! Đánh c.h.ế.t ông!” Lão Chu tức giận đ.ấ.m mạnh vào đầu hắn ta, sức của người đồ tể rất lớn, đánh cho hắn ta suýt nữa bị chấn động não.

“Đi lung tung cũng tốt hơn là không tìm, sư huynh, tim huynh thật lớn, một hài tử nhỏ như vậy ở bên ngoài, mà huynh còn ăn cơm được.” Tô Mặc đưa ngón tay chọc vào n.g.ự.c Trần Thiếu Khanh.

Trần Thiếu Khanh lắc đầu: “Ta nhìn thấy bọn họ áp giải Mạc chưởng qũy đi, ta sợ muội lo lắng nên đã trở về.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Các người áp giải hắn ta đến đó, bản đình trưởng sẽ ghi công cho các người.” Ngô Giang quyết đoán, chỉ vào lão Chu và những người khác nói.

“Sư huynh, tên khốn đó đã vào tù nhưng đã tìm thấy công tử của đình trưởng Ngô chưa?” Tô Mặc chớp chớp mắt to hỏi.

Trần Thiếu Khanh kéo nàng lại: “Chờ ta, ta đi cùng muội.”

“Trần đình trưởng, mau gọi người áp giải hắn ta đến nha môn.” Có người kêu lên.

“Bốp” một viên đá ném vào vai Tô Mặc.

“Đi tìm người!” Tô Mặc không ngoảnh đầu lại, định đi ra khỏi không gian.

“Đúng vậy, bắt hắn ta lại!” Mọi người chỉ tay vào Mạc chưởng qũy nói.

“Tuyệt quá, vừa nãy đình trưởng Ngô đều nghe thấy, cuối cùng chúng ta cũng có thể thoát khỏi tên khốn này rồi, đình trưởng đại nhân, mau gọi người bắt hắn ta lại, hắn ta quá xấu xa!”

Nói xong, hai người nhảy ra khỏi không gian.

“Này, đi đâu vậy?” Trần Thiếu Khanh đuổi theo hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tô Mặc ngẩng đầu nhìn lên, trên một cây táo gai cao lớn, có một cái chân thòng xuống.

Ngô Giang trợn mắt, gọi người? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Thế nào? Chiêu này của sư huynh ra sao?” Trần Thiếu Khanh có chút đắc ý nhìn Tô Mặc cười như hoa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Được thôi! Giao tên khốn này cho ta!” Lão Chu xắn tay áo, túm lấy hai cánh tay của Mạc chưởng qũy.

“Không thể nào, mười mấy tuổi, đình trưởng Ngô còn vội vàng đi tìm làm gì? Chẳng lẽ nhi tử của ông ta là đồ ngốc?” Tô Mặc đột nhiên cao giọng.

Tô Mặc né người tránh được.

“Các người đều tham gia, đừng hòng chạy thoát, ta đều ghi chép lại ở đây!” Mạc chưởng qũy giơ cuốn sổ nhỏ ra uy h**p.

“Haha! Đáng đời! Đáng đời!” Tô Mặc nghe sư huynh nói đến đây, vỗ tay cười lớn.

Mắt hắn ta đảo liên hồi, mãi mới định thần lại.

Hai người đến phố lớn, trời đã tối đen, người đi đường trên phố vội vã về nhà.

Tô Mặc lập tức sốt ruột, đứng dậy định đi ra ngoài.

“Á!” Chỉ nghe Mạc chưởng qũy kêu thảm thiết, hai cánh tay của hắn ta suýt nữa bị bẻ gãy, hắn ta còn nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc.

“Vút” một viên đá nữa bay tới.

Ngửa đầu uống cạn một chén rượu mơ.

“Vu khống? Vừa nãy bản quan nghe rõ mồn một, ông tìm người đốt tiệm người khác, lừa mọi người đến đây, Mạc chưởng qũy, chẳng lẽ bản quan làm chứng còn không đủ sao?” Ngô Giang quát lớn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không nhỏ đâu nhỉ? Ta thấy đình trưởng Ngô đã bốn năm mươi tuổi, hài tử cũng phải mười mấy tuổi.” Trần Thiếu Khanh đoán. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Viên đá chính là từ trên đó ném xuống.

“Ai đó! Xuống đây!” Tô Mặc quát lớn.

Đột nhiên trong tay hắn ta trống rỗng, phát hiện cuốn sổ nhỏ không thấy đâu, hắn ta bắt đầu tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy, hắn ta sợ hãi kêu lên: “Có ma! Có ma...”

Ông ta gọi ai? Bản thân ông ta còn không biết mình đến đây bằng cách nào, nữa là đây là đâu?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 552: Chương 552