Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 477: Chương 477
Nói xong, hắn cầm bình rượu rót thêm một ly, ngửa đầu uống cạn: “Chậc! Rượu này không tệ! Ngon lắm! Lại rót thêm!”
Hai người nghe xong lập tức ẩn thân, biến mất không thấy tăm hơi.
“Thế tử điện hạ, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn như vậy, đợi chúng phá được cổng thành thì mọi chuyện đã muộn rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bọn chúng dùng xe đập, chúng ta dùng xe khói bụi, thế tử điện hạ, người cứ xem đi, chắc chắn có thể g.i.ế.c chúng tan tác.” Phong Tín tự tin nói.
Chương 477: Chương 477
Không chỉ hắn, tất cả binh lính bên cạnh đều nghĩ như vậy.
“Đừng nóng vội!” Trần Thiếu Khanh đưa tay lên môi, ra hiệu cho hắn đừng vội, sau đó ngẩng cằm chỉ xuống chân thành: “Kịch hay bắt đầu rồi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có hai đội người ở hai bên liên tục b.ắ.n tên yểm trợ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy thì bao lâu mới thấy hiệu quả?” Tô Mặc mở to đôi mắt lấp lánh hỏi.
Phong Tín cũng trợn tròn mắt nhìn mọi thứ xảy ra bên dưới.
“Gặp phải lực cản là thấy hiệu quả ngay!” Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa kéo Tô Mặc vào lòng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong lòng bọn họ tràn đầy nghi hoặc về thế tử này, thậm chí bắt đầu nghi ngờ hắn có phải là gián điệp không.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Tô Mặc mới thoải mái hơn một chút, sư phụ chỉ có thể thiên vị một mình nàng, nếu không nàng sẽ không vui.
Binh lính đẩy xe đập chở đầy gỗ bắt đầu công thành, chúng lao thẳng về phía cổng thành.
Nói xong, Lộ Dã đã ra lệnh cho người đẩy xe đập đến dưới cổng thành.
Trần Thiếu Khanh cầm bình rượu cười khẩy.
“Chuyện gì vậy? Sao cổng thành không hề lay động?” Lộ Dã cũng phát hiện ra, hắn gào lên.
Nhưng bọn chúng lại không nghe thấy tiếng va chạm điếc tai như dự đoán, ngược lại âm thanh rất trầm, rõ ràng là có gì đó không ổn.
“Dừng tay! Lời của bản thế tử các ngươi đều coi như gió thoảng bên tai sao?” Trần Thiếu Khanh nghiêm giọng nói.
“Lộ tướng quân, gỗ của các ngươi làm bằng bột sao? Sao lại không có động tĩnh gì?”
Người đó đến dưới gốc cây hồ dương nhưng không phát hiện ra gì, cau mày: “Chẳng lẽ ta nhìn nhầm?”
Phải đợi chúng đánh lên rồi bó tay chịu trói sao?
Nhưng trên lầu thành lại yên tĩnh lạ thường, việc duy nhất bọn họ làm là cắm những tấm khiên cao lớn ở khắp nơi trên lầu thành.
Binh lính đẩy xe đập liên tục đập vào cổng thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng lẽ bọn chúng công thành, chúng ta không nên ra tay sao?
Vân Mộng Hạ Vũ
Lộ Dã mặt mày xanh mét, không thèm để ý đến Trần Thiếu Khanh, hắn lại vung cờ: “Xông lên! Xông lên! Xông lên!”
Hắn nói ba chữ xông lên liên tiếp, xe đập cũng đập ba lần liên tiếp nhưng gỗ dường như có độ dẻo dai, vậy mà lại cong.
“Không phải! Đây là do ta nghiên cứu, sư phụ không biết.” Trần Thiếu Khanh vội vàng giải thích.
“Sư huynh, loại bột hóa gỗ này là sư phụ cho huynh sao?” Tô Mặc có chút chua chát hỏi.
“Dừng tay!” Lúc này, Trần Thiếu Khanh mặt đỏ bừng lại lên tiếng, hắn nói: “Phong tướng quân, các ngươi định làm gì?”
“Công thành!” Cuối cùng Lộ Dã cũng ra lệnh.
Phong Tín lập tức cứng đờ, không biết phải làm sao?
“Các ngươi là ai?” Có thị vệ phát hiện ra bọn họ, gào lên với hai người.
“Ta không phải gián điệp.” Trần Thiếu Khanh đọc được ánh mắt của mọi người, lại nhón một hạt lạc rang trên đĩa bỏ vào miệng: “Ta đã sắp xếp xong rồi, mọi người chỉ cần chờ xem kịch hay thôi.”
Phong Tín thực sự không nhịn được nữa, hắn sốt ruột đến nỗi đỏ bừng mặt.
“Đập cho ta!” Lộ Dã đích thân chỉ huy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.