Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 426: Chương 426
“Mở to mắt c·h·ó của các ngươi ra mà nhìn, ta thắng rồi!” Tiểu Ngải phản bác.
Ở chốn lầu xanh này, làm gì có tình tỷ muội sâu đậm?
Chương 426: Chương 426
“Thắng rồi thì đi chứ! Các tỷ muội, ta vừa nói vậy phải không?”
“Này, Tiểu Ngải, ngươi và A Hương có quan hệ tốt, hay là ngươi đi xem thử xem sao, sao nàng ta còn chưa về?”
Tiểu Ngải biết mình đã trúng kế của bọn họ rồi, dù thắng hay thua thì cũng phải tự mình đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một lúc sau, nàng ta mới hơi ngẩng đầu lên nhưng phát hiện hố cát đã được lấp đầy, người lão Lý cũng biến mất không thấy đâu.
Một đám người cười khúc khích, ánh mắt chế giễu nhìn Tiểu Ngải.
“Đúng vậy, chính là như vậy!”
Ở Yên Vũ lâu, nói ai đó quan hệ tốt với ai đó chẳng phải là đang mắng người sao?
Hắn kéo chân người kia thả vào hố, lúc này trăng đã lên, Tiểu Ngải cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt đó.
Nàng ta sợ đến mềm chân, ngã phịch xuống cát.
“Ha! Tốt! Ngươi đi đi!” Một đám người đồng loạt chỉ vào Tiểu Ngải nói.
Nàng ta đi đến đồi cát, vừa định đi xuống thì đột nhiên một bóng đen từ dưới lao ra.
Một lúc sau nàng ta mới hoàn hồn, vừa định đứng dậy thì đột nhiên nghe thấy một tiếng động trầm đục.
Ai bảo ở đây ngoài A Hương thì chỉ có mình là nhỏ tuổi chứ?
Nàng ta không dám thở mạnh, muốn đứng dậy nhưng chân mềm nhũn không nhúc nhích được, như thể bị rút hết xương.
Đặc biệt là tình cảm, ở nơi này thậm chí còn chẳng bằng đồ bỏ đi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiểu Ngải sợ đến hồn bay phách lạc, nàng ta cảm thấy quần mình nóng lên, một mùi tanh tưởi bốc ra, nàng ta biết mình đã tè ra quần.
“Chẳng lẽ người này g.i.ế.c A Hương rồi sao?” Ý nghĩ này vừa lóe lên, nàng ta đã sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Tiếng động dần biến mất, một bóng đen đứng lên, trong tay hắn cầm một sợi dây thừng vừa thô vừa dài, nhìn xuống chân mình.
Nàng ta dụi dụi mắt, cố gắng nhìn rõ người đang cầm sợi dây trong tay là ai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được! Được! Ta đi!” Tiểu Ngải lười tranh cãi với bọn họ, dứt khoát đứng dậy đi về phía lão Lý đang ở.
Nàng ta không dám nhúc nhích, sợ lão Lý phát hiện ra mình.
Nàng ta vừa đi vừa mắng: “A Hương này đúng là đồ vô dụng, làm chút chuyện cỏn con cũng chậm chạp, hại ta phải mất công đi tìm ngươi, đợi ta bắt được ngươi, ta sẽ mắng cho ngươi một trận.”
Bên này, mấy cô nương của Yên Vũ lâu đều sốt ruột chờ đợi, từng người từng người thò cổ ra nhìn về hướng A Hương đi nhưng ngoài một màu đen kịt, họ chẳng nhìn thấy gì cả.
“Vậy thì chúng ta chơi oẳn tù tì, nào nào! Oẳn tù tì! Ai thua thì đi.” Lại có người đề nghị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ưm... ưm, buông ta ra... buông...”
“Bao búa kéo...”
Tiểu Ngải trợn mắt: “Mắt ngươi nhìn thấy chỗ nào mà bảo ta và nàng ta có quan hệ tốt, ta còn thấy các ngươi có quan hệ tốt hơn ấy, sao ngươi không đi?”
Có người đề nghị.
Chỉ thấy người đó dùng tay đào cát bên cạnh một cách điên cuồng, không lâu sau đã đào được một cái hố, vừa đủ để chứa một người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Trời ơi! Là lão Lý! Hắn vậy mà g.i.ế.c A Hương rồi!”
Ngoài tiền ra, mọi thứ đều là đồ bỏ đi!
Nàng ta đang đợi tin tốt từ lão Lý.
Một vòng, Tiểu Ngải lại là người thắng đầu tiên.
Thế là mấy cô nương bắt đầu chơi oẳn tù tì.
Tiểu Ngải nằm im trên cát, không dám nhúc nhích, mặc dù nàng ta không nhìn thấy dưới chân người kia là gì nhưng nàng ta dám chắc đó là một người, hơn nữa nghe giọng nói có vẻ giống A Hương.
“Đúng vậy!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.