Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 290: Chương 290
Chương 290: Chương 290
Hắn ta muốn tất cả bọn họ đều c.h.ế.t hết!!
Hơn mười nữ nhân cầu xin nhưng không ai để ý đến họ.
Không ai lên tiếng, chỉ có người liếc trộm Tiểu Diệp.
“Quan gia, cho chúng ta vào, cho chúng ta vào.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong đội lưu đày xuất hiện xuân dược, nếu truyền ra ngoài thì hắn không thoát khỏi liên quan, hắn nhất định phải tra rõ xem ai là người gây ra chuyện này.
“Còn ta nữa.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có một thư sinh muốn đỡ hắn ta nhưng hắn ta đẩy ra: “Không cần ngươi lo.”
“Ồ? Các ngươi nói ai nói dối?” Lão Lý cầm roi hỏi những người còn lại.
Chuyện do mình làm, nàng ta đã quyết định c.h.ế.t cũng không nói.
“Ta!”
Hắn ta rất hận!
Vân Mộng Hạ Vũ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng hắn ta cũng biết thế nào là nữ nhân dữ dằn rồi.
“Chúng ta sẽ bị c.h.ế.t cóng mất... Xin các người, cho chúng ta vào.”
Lão Lý nói xong, đi vào miếu đổ định đóng cửa lại.
Thấy năm người kia sắp bước vào cửa miếu, Tiểu Diệp đứng phắt dậy: “Là ta làm, không cần bọn họ nói, là ta làm.”
Thời tiết khắc nghiệt đã đánh bại sự kiên trì mà nàng ta muốn, nàng ta quyết định phải sống sót trước đã.
Rất nhanh đã có năm người tranh nhau chạy vào miếu, bên ngoài lạnh như vậy, nếu để đông một đêm, chắc chắn sẽ bị c.h.ế.t cóng.
Hắn ta hận tất cả mọi người ở đây!
“Là ta bất cẩn, làm rơi thuốc trong trâm vào bình nước, sau đó bị hai người Trương Liên nấu cháo...” Nàng ta trầm ngâm một lát rồi nói.
Tiểu Diệp bị mưa tạt ướt đầu, như thể không nghe thấy gì.
“Ta! Ta nói!” Một nữ nhân bị lạnh không chịu nổi, nàng ta đứng dậy, chạy về phía cửa miếu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ồ? Quả nhiên là ngươi!” Lão Lý mở cửa, cầm roi đi ra: “Ngươi mau nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
Lương Sinh là bạn học của hắn ta, cũng là người bạn tốt nhất của hắn ta ở đây nhưng Lương Sinh thậm chí còn không hỏi hắn ta một câu, thậm chí còn không biết người đó đã đi đâu.
Vừa rồi khi hắn ta bị hành hạ, không một ai đến cứu hắn ta, bây giờ hắn ta đã như vậy rồi, lại đến giả vờ làm người tốt.
“Người đâu, trói hết bọn họ lại ném ra ngoài.” Lão Lý chỉ vào đám người ở Yên Vũ lâu quát.
Phàm Trần nằm trên mặt đất quần áo xộc xệch, toàn thân đau đớn, từng tế bào đều đau nhức không chịu nổi.
Rất nhanh họ đã bị dầm thành chuột lột, mưa lớn cuốn theo gió lạnh thổi khiến cả người họ run rẩy, từng người đứng không vững, không lâu sau đã ngã xuống một mảng.
“Ta cũng biết!”
Nói ra, có lẽ sẽ không c.h.ế.t nhưng nếu không nói thì chắc chắn sẽ c·h·ế·t.
Những nữ nhân vừa định vào cửa đều chen nhau nói.
Vài nữ nhân đứng dậy, hoàn toàn không để ý đến người Phàm Trần bị hành hạ đến nửa sống nửa c.h.ế.t trên mặt đất.
“Quan gia, nàng ta nói dối, nàng ta muốn hại người Tô gia.”
Đứng dậy cũng rất khó khăn.
“Muốn vào thì nói thật đi, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ai làm trò, xuân dược ở đâu ra?” Lão Lý cầm roi đứng dưới mái hiên trừng mắt nhìn họ quát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ta cũng biết.”
Hắn ta cảm thấy mình đã bị vắt kiệt, cơ thể không còn là của mình nữa.
Trong giọng nói đầy căm hận.
Hơn mười tên thị vệ xông lên, trói chặt những nữ nhân vừa rồi tùy tiện làm bậy, sau đó đẩy họ ra ngoài trời mưa như trút nước.
“Muốn họ mất mặt, nàng ta đã bỏ thuốc vào bình nước của Tô gia nhưng không biết vì sao, nước có thuốc lại bị nấu vào cháo của chúng ta.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.