Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 219: Chương 219
“Lý đại ca, có người.” Lúc này, mấy tên thị vệ cưỡi ngựa đi tìm cũng phát hiện ra người bị treo lơ lửng giữa không trung này.
Tô Mặc lấy ống nhòm từ trong không gian ra, sau đó nhảy lên một cái cây cao, nàng dùng ống nhòm tìm kiếm khắp nơi.
Tối hôm qua nàng ra ngoài không thấy động tĩnh gì, nghĩ đến hẳn là chuyện xảy ra trước lúc trời sáng hôm nay.
“Quan gia, không xong rồi, không thấy Lương Sinh đâu nữa.” Một thư sinh thở hồng hộc chạy tới, trên tay còn cầm một chiếc giày bị thủng.
Có thị vệ cầm đao định lên cắt đứt dây thừng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không biết từ lúc nào, Trần Thiếu Khanh đã đứng sau nàng, Tô Mặc lại không phát hiện ra.
“Tối hôm qua lúc đi ngủ chúng ta còn nói chuyện với nhau nhưng khi ngủ dậy thì phát hiện không thấy hắn đâu, chúng ta còn tưởng hắn đi tiểu nhưng đợi rất lâu cũng không thấy hắn quay lại, chúng ta đi tìm thì phát hiện ở dưới gốc cây có chiếc giày này của hắn.”
“Thấy sợi dây thừng trong tay chúng ta chưa, ta thả ra là hắn lập tức rơi xuống, trên đất có cọc gỗ nhọn, hắn sẽ lập tức bị đ.â.m thành cái sàng.” Một tên đại hán tay cầm sợi dây thừng buông thõng từ trên cây xuống nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 219: Chương 219
“Vậy thì chắc chắn là đám lưu dân kia rồi.” Một cô nương khác tiếp lời.
Có người cầm đá, có người cầm gậy gỗ, còn có mấy hài tử cầm cành cây dài và mỏng.
Kiều Kiều là cô nương trẻ nhất của Yên Vũ lâu, nàng ta nhướng mày, vẻ mặt chua ngoa nói.
Tô Mặc đưa ống nhòm cho sư huynh, sau đó chỉ về phía trước hỏi.
Hắn bị một sợi dây thừng treo từ trên cây xuống, trong miệng còn nhét thứ gì đó.
Quả nhiên không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một đám người tị nạn quần áo rách rưới.
Khương Đại Sơn thấy lão Lý đã đồng ý, lập tức nói: “Yên tâm đi Lý ca, ta nhất định sẽ trông chừng bọn họ cẩn thận.”
Lão Lý vừa vặn nghe được lời của bọn họ, trong lòng không khỏi chùng xuống, có lẽ thật sự là đám người tị nạn ngày hôm qua muốn trả thù bọn họ?
Xét về thời gian, bọn họ hẳn là chưa đi xa.
Những nữ nhân của Yên Vũ lâu nghe nói mất người, đều xôn xao hỏi xem rốt cuộc là ai.
Vì phải tìm người nên đám người lưu đày này lại dừng lại, các thị vệ tản ra đi tìm.
“Mất tích từ lúc nào?” Lão Lý lập tức sốt ruột, sao lại vô duyên vô cớ mất người?
“Đứng im đó, đừng nhúc nhích!” Lão Lý chạy tới vội vàng ngăn cản.
“Sư huynh, huynh xem thử bên kia có phải có người bị treo lên không?”
Có nam có nữ có già có trẻ, bọn họ mặt mày giận dữ, trong tay đều cầm đủ loại đồ vật.
“Chính là người hôm qua nhiều chuyện, đi báo tin cho Tô phu nhân, sau đó bị đá ném trúng, tên thư sinh mặt trắng đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ ngẩng đầu nhìn kỹ, không phải Lương Sinh thì là ai.
Thấy mọi người đều đã dậy, lão Lý vung tay nói: “Chuẩn bị lên đường.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mấy người đi về phía bên kia, mấy người đi về phía bên kia.” Lão Lý lập tức ra lệnh cho các thị vệ bắt đầu chia nhau ra hành động.
Tô Mặc ẩn thân từ trong không gian ra, cũng mơ hồ nghe được chuyện này, nàng đoán chắc chắn là đám người hôm qua bắt đầu trả thù rồi, bắt Lương Sinh đi chỉ là bước đầu của bọn họ, hôm qua bọn họ c.h.ế.t nhiều người như vậy, bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
“Ừm, đang xem gì vậy?” Một đôi bàn tay to đặt lên đầu nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả nhiên, nàng phát hiện ra manh mối...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.