Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 180: Chương 180
Tô Mặc và Trần Thiếu Khanh hứng thú nhìn nhưng không ngờ lại bị Tôn Hằng nhìn thấy hai người.
Mải bận việc, quên mất chuyện vịt quay.
“Cho gia đây hai con vịt quay.” Tên béo nói rất có khí thế.
“Được! Ta nhớ là ở phố bên đông có một tiệm vịt quay khá ngon.”
“Sư huynh, chúng ta đi mua chút đồ ăn ngon cho sư phụ và nương, rồi đi thăm họ.” Tô Mặc nghĩ không biết sư phụ đang lẩm bẩm gì về mình, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đưa vịt quay đến.
“Hắn là gia nhân của đệ đệ tiểu phu nhân của Tần tri phủ, ở đây ngang ngược quen rồi! Cô nương, thôi bỏ đi, ngươi đừng chọc vào hắn.”
Tôn Hằng rất muốn lập tức đi lên hỏi cho rõ ràng, lại sợ làm người ta hoảng sợ.
Hiền vương nói chuyện riêng với Tần Quảng Chi, trước khi đi, hắn nói buổi tối sẽ tìm Tôn Hằng, nói có chuyện muốn hỏi hắn.
Hắn giơ tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy, sau đó nghiêm mặt nói: “Tần Quảng Chi, ngươi làm quan mà không vì nước không vì dân, vậy giữ ngươi lại làm gì?”
“Tôn tướng quân đánh bại quân Phiên, bắt sống Nhị hoàng tử Phiên quốc, bổn vương sẽ thành thật bẩm báo những chuyện này với bệ hạ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 180: Chương 180
Vì Hiền vương vi phục đến đây, còn phải tiếp tục thẩm vấn vụ mất trộm trong cung nên lão Lý và những người khác phải ở lại thêm vài ngày nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Người mua vịt quay rất đông, Tô Mặc xếp hàng rất dài, cuối cùng cũng sắp đến lượt họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn đã bắt đầu nghi ngờ Tô Mặc căn bản không c·h·ế·t, sư nương có biết chuyện này không.
Ông chủ tiệm vịt quay thấy người đến, có chút do dự nhìn Tô Mặc phía sau hắn ta, thấy Tô Mặc chỉ là một cô nương nhỏ gầy gò nên không nói gì, bắt đầu cân vịt quay cho tên béo.
Hắn không khỏi buồn bã, nghĩ rằng nếu Tô Mặc còn sống, hẳn là sẽ như thế này.
Có người thì thầm nhắc nhở Tô Mặc.
Tần Quảng Chi miễn cưỡng ngẩng đầu lên: “Hiền vương điện hạ, chuyện mất trộm trong cung mà hạ quan điều tra, bệ hạ đã biết chưa?”
Tôn Hằng nhìn Trần Thiếu Khanh và Tô Mặc theo mọi người ra khỏi nha môn, hắn cũng đi theo sau.
Vân Mộng Hạ Vũ
Xem ra công lao này không thể lập được rồi, mồ hôi Tần Quảng Chi lại chảy ròng ròng.
Thấy Trần Thiếu Khanh rất thân thiết với nàng, hắn muốn tìm cơ hội hỏi riêng Trần Thiếu Khanh.
Hắn thấy Trần Thiếu Khanh và cô nương kia nói cười vui vẻ bên nhau, nghĩ rằng cô nương đó nhất định rất thân với hắn nên muốn đi hỏi thăm xem cô nương này rốt cuộc là người nào.
Nhưng đột nhiên có một tên béo mặc đồ gia nhân chen ngang đứng trước mặt họ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Người này sao mà quen thế?” Tôn Hằng nhìn Tô Mặc có chút kinh ngạc, hắn đột nhiên nhớ ra: “Khuôn mặt này quá giống Mặc Mặc, chỉ là nàng là Tô Mặc đã lớn.”
“Chen ngang thì sao? Làm sao? Chán sống rồi hay ngứa da?” Tên béo quay người gầm lên với Tô Mặc.
Cô nương này và Mặc Mặc giống nhau như đúc, một nụ cười một cái nhíu mày, thậm chí vị trí cái răng khểnh cũng giống hệt.
Nếu không thì trên đời này làm sao có hai người giống nhau đến vậy? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Này! Xếp hàng! Sao lại chen ngang?” Tô Mặc đưa tay chỉ vào lưng tên béo.
Hai người vừa nói vừa cười đi về phía phố đông, Tôn Hằng cũng đi theo, hắn phất tay bảo Sở Khách đừng đi theo.
“Tất nhiên, nếu không thì bổn vương làm sao đến nhanh như vậy?” Giọng hắn rất bình thản: “Vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ, không đơn giản như ngươi viết.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.