Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 171: Chương 171
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Chính Lương bị gọi đến vội vàng, ông ta thấy Tần Tri phủ trên công đường vội vàng quỳ xuống: “Tiểu dân bái kiến Tri phủ đại nhân!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 171: Chương 171
“Có lấy chìa khóa kho của hắn không?” Tần Quảng Chi đột nhiên đập mạnh kinh đường mộc, dọa Lâm Chính Lương giật mình.
“Cái gì?” Tôn Hằng đứng lên.
“Tối qua ngươi có thấy người này đưa Tôn đại nhân về dịch quán không?” Tần Quảng Chi chỉ vào Tôn Hằng nói.
Trụ trì trong chùa cũng bị kinh động, dẫn theo chúng tăng nhân từ trong chùa đi ra.
“Có, thưa đại nhân!”
“Khuê phòng của nữ nhi nhà ta!” Lâm Chính Lương cuối cùng cũng nói ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tần Quảng Chi liếc hắn một cái: “Tôn đại nhân, bản quan đang phá án, làm phiền đại nhân đừng quấy rầy có được không?”
“Tần tri phủ, vụ án này của ngài bao giờ mới hỏi đến trọng tâm, công trình hành cung có thời hạn, không thể chậm trễ được.” Tôn Hằng hỏi.
Hợp Hợp xuống ngựa, rút một con d.a.o từ thắt lưng một tên lính, từng bước từng bước tiến lên theo bậc thang của chùa...
“Lâm Chính Lương, tối qua ngươi có uống rượu với Tôn Hằng đại nhân không?”
Ông chủ dịch quán nheo mắt nhìn Lâm Chính Lương một cách cẩn thận, lắc đầu nói: “Không có, tiểu dân chưa từng gặp người này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôn Hằng đành phải ngồi xuống.
“Đưa đến đâu ở phủ của ngươi?” Tần Quảng Chi hứng thú hỏi.
“Thật không?” Tần Quảng Chi hừ lạnh một tiếng: “Người đâu, truyền ông chủ dịch quán đến.”
“Hừ! Vẫn là một tên đầu trọc có m.á.u nóng!” Phong Tuấn hừ lạnh một tiếng, hắn ta vung tay.
Công đường tri phủ thành Trường Phong.
“Người đâu! Bắt hết bọn họ lại cho ta!” Phong Tuấn ngạo mạn không muốn nói nửa lời với bọn họ, hắn ta chỉ muốn nhanh chóng giải quyết, còn phải về báo công với phụ hoàng.
“Ngươi nói bậy bạ cái gì, ta tỉnh lại rõ ràng là ở dịch quán, sao lại đến phủ của ngươi, còn là khuê phòng của Lâm tiểu thư, Lâm Chính Lương, ta thấy ngươi điên rồi.” Tôn Hằng tức giận đứng dậy, thật muốn tát cho tên họ hàng c·h·ó má này một cái.
Lâm Chính Lương lí nhí, cúi đầu xuống.
“Vậy sau đó các ngươi đã làm gì Tôn đại nhân?” Tần Quảng Chi hỏi, hắn ta muốn xem con cáo già này sẽ giải thích vấn đề này như thế nào.
Ông ấy đã nhận ra những tên gian tà này không phải người Ly quốc, hơn nữa còn đến đây không có ý tốt.
“Được lắm Lâm Chính Lương, ngươi dám nói bậy nói bạ, lừa gạt bản quan, người đâu đánh miệng ông ta cho ta.” Kinh đường mộc của Tần Quảng Chi lại đập xuống.
Không lâu sau, ông chủ dịch quán được truyền đến.
“Không... không làm gì cả, chỉ phái người đưa hắn về dịch quán.” Giọng ông ta có chút yếu ớt, đầu dần cúi xuống.
Những hương khách đang thắp hương trong chùa đều sợ ngây người, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“A di đà Phật, xin hỏi thí chủ là người nào? Vì sao lại vây chùa Từ Tâm?” Trụ trì hỏi.
“Lão gia, ta nói, ta nói, tối qua tiểu dân đúng là không đưa hắn về dịch quán, mà đưa đến phủ... phủ của ta.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tôn Hằng lạnh lùng đứng nhìn, hắn thấy Tần Quảng Chi thẩm vấn vụ án này có chút khiến người ta khó hiểu, dường như không phải để điều tra chuyện kho tàng, mà giống như muốn điều tra hắn, lại giống như muốn điều tra Lâm Chính Lương.
“Là thật, nhưng sau đó, không biết vì sao lại đổi thành Trương Điển, hơn nữa lúc đó còn có rất nhiều người, đúng rồi, Tần Tri phủ cũng nhìn thấy.” Lâm Chính Lương vừa tức vừa bất lực.
“Khoan đã!” Trụ trì dùng thân mình chặn trước cửa chùa, quát lớn: “Các ngươi không nói rõ lý do, hôm nay đừng hòng bước vào chùa nửa bước, trừ khi bước qua xác của bần tăng.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.