Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 120: Chương 120
Vương Bỉnh lạnh lùng quát: “Nói bậy, ngậm miệng lại.”
Có thị vệ thì thầm bàn tán.
“Biết đâu lúc này Lý thị vệ đã cãi nhau với người nha môn phủ tri phủ rồi.”
Chúng muốn chạy? Thật là nằm mơ!
Chúng có thể nhân cơ hội đó chạy trốn.
“Ôi, Lý thị vệ bị đánh rồi.”
“Yên tâm đi, lát nữa bọn họ đánh nhau, chúng ta sẽ chạy mất dép.”
Cho rằng quan binh hai bên xung đột, bọn chúng có thể chạy thoát sao?
Vài tên sơn tặc nhìn lại kêu lên.
“Ha, lão Lý nghĩ gì vậy, bọn chúng đi cầu quan, nếu thánh thượng biết được thì còn ra thể thống gì?”
Rõ ràng tâm trạng của Trùng và đám sơn tặc tốt hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lý ca, chúng ta có thể đi nhưng bọn họ thì không được.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Có người nhắc nhở hắn.
“Đúng vậy, sao có thể để người của chúng ta chịu thiệt, đánh c.h.ế.t chúng.”
“Yên tâm, đi cũng vô ích, trừ khi Tri phủ thành Trường Phong điên rồi.”
“Người của các ngươi sắp bị đánh rồi, các ngươi còn không đi giúp sao?” Một tên sơn tặc xúi giục Vương Bỉnh và những người khác.
Thật là nằm mơ.
Vân Mộng Hạ Vũ (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Những tên sơn tặc nghe vậy đều trao đổi ánh mắt với nhau, nếu lão Lý và quan binh thành Trường Phong xung đột vì chuyện vào thành thì đó cũng không phải là một cơ hội tồi.
Người đó còn đ.ấ.m hai quả vào lưng lão Lý.
Những thị vệ khác cũng nhìn chằm chằm vào lão Lý.
Sắp đến chân cầu, xa xa thấy lão Lý và một nha dịch đang xô đẩy nhau, đám sơn tặc nói: “Nhìn kìa, đánh nhau thật rồi.”
Dưới cầu lớn, thị vệ trông cầu và lão Lý đang cãi nhau ầm ĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đi, mọi người theo sát, chúng ta đi cầu quan.” Vương Bỉnh giơ roi lên hét.
“Đúng vậy, đừng vì chuyện này mà xung đột với người của họ, chúng ta chỉ có hơn mười người, chắc chắn sẽ thiệt thòi.”
“Đi qua cầu quan.” Lão Lý nhìn cây cầu lớn khang trang được xây dựng cách đó không xa nói.
Tô gia lạnh lùng nhìn bọn họ, lũ ngốc này, bản thân ngốc còn tưởng người khác cũng ngốc sao?
“Đúng vậy, đó là cầu mà thánh thượng cho xây riêng để đến hành cung, sao có thể để bọn chúng đi?”
“Lý ca, nhiều năm không gặp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
“Đúng vậy, Lý thị vệ bị thiệt rồi.”
Tô gia giao tiếp nhiều năm với người chốn quan trường, sao có thể không biết điều này, nhìn đám sơn tặc này ai nấy đều vui mừng hớn hở, miệng còn lẩm bẩm những điều tốt đẹp, nhìn chúng như nhìn một lũ ngốc.
“Đúng vậy, lão Tứ, không ngờ lại gặp được người cùng thôn ở đây.” Lão Lý đang nói chuyện phiếm với tên nha dịch, hai người vừa nói vừa ôm nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Bỉnh và hơn mười thị vệ dẫn mọi người đi về hướng cầu quan, đám sơn tặc ai nấy đều bụng dạ khó lường, đều nhất mực nghĩ rằng đến đó, tốt nhất là thị vệ và nha dịch xung đột thì hay.
“Quy củ là c·h·ế·t, người là sống, không thử thì làm sao biết được không được?” Lão Lý nói rồi quay đầu ngựa, phi về phía đông dòng sông.
“Thế thì tốt quá, chúng ta đã nói rồi, chạy tán loạn, đừng tụ tập.” Trùng hạ giọng nói.
Chương 120: Chương 120
Hãy thử nghĩ xem, nếu chuyện lớn như vậy, bị kinh động đến triều đình, để thánh thượng biết được, e rằng không chỉ đám thị vệ này phải chịu trách nhiệm, mà tri phủ đại nhân cũng khó tránh khỏi bị truy cứu.
“Câm miệng!” Vương Bỉnh ở xa xa có chút không nhìn rõ, hắn chào hỏi những thị vệ khác, sau đó giơ roi phi xuống chân cầu.
Những tên sơn tặc còn lại cũng đang thêm dầu vào lửa, chỉ sợ chuyện không lớn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.