Trước Khi Lưu Đày, Ta Dọn Sạch Quốc Khố Cẩu Hoàng Đế Chạy Nạn
Thủy Tinh Tiểu Hải Thỏ
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Chương 108
Những người của Yên Vũ lâu bị xâu thành một chuỗi, đi ở giữa đoàn người.
Không công bằng! Thật sự không công bằng!
Cùm tay và xiềng chân của Tử Thần đã được tháo ra, thay vào đó là sợi dây trói tay, tuy đi lại dễ dàng hơn nhiều nhưng họ lại bị xâu thành một chuỗi, ngược lại không được tự do như trước.
Thấy hai đồ đệ lủng lẳng trước mắt, hắn liền đau đầu, bực bội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ muốn cho nữ nhân này một bài học, chứ không thực sự muốn lấy mạng ả ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu không, hắn sống trong hoàn cảnh xa lạ và khắc nghiệt này chẳng khác gì một con gà yếu ớt.
Lúc này, Tử Thần không biết hai đồ đệ của mình đang bàn tán và theo dõi mình, trong lòng hắn chỉ có hai chuyện phiền lòng.
Mặc cho tiểu hài tử khóc, nữ nhân oán trách, thái độ của lão Lý vẫn rất kiên quyết, nhất định phải đi, hơn nữa phải nhanh, để tránh đêm dài lắm mộng, lại xảy ra chuyện.
Hắn nhìn thấy hai đồ đệ của mình mà trong lòng bực bội, cùng là xuyên không, hai người họ vừa có võ công, vừa có không gian, còn hắn thì ngoài bản lĩnh y độc tổ truyền thì lại mất hết thần công khổ luyện của mình, cũng chẳng có không gian gì, điều đáng ghét nhất là còn xuyên thành nữ nhân... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trần Thiếu Khanh vừa nói vừa dùng ống nhòm tìm kiếm bóng dáng sư phụ trong đội ngũ phía trước.
“Đúng vậy, ta còn chẳng bằng một phần vạn sư phụ, cả về võ công lẫn phong cách hành sự g.i.ế.c người quyết đoán, đều kém xa sư phụ.”
Còn một chuyện khiến hắn đau đầu nữa chính là thân phận nữ nhân này...
Vân Mộng Hạ Vũ
Trần Thiếu Khanh nhẹ giọng nói với Tô Mặc, giọng không cao không thấp, Tô Mặc đứng dưới gốc cây vừa vặn có thể nghe rõ.
Phía sau họ là Tô gia và ba thư sinh.
Đi trước nàng ấy là Trần Yên Vũ vừa mới giải độc.
Lão Lưu và Tử Thần đi đầu Yên Vũ lâu, hai người họ là đối tượng trọng điểm, để chung một chỗ cho tiện trông coi.
“Thấy không, đi chừng một hai dặm nữa, sẽ có một cái đình dài, ta nghĩ có lẽ bọn họ sẽ nghỉ ngơi ở đó, có lẽ lão Trương sẽ ra tay ở đó, nếu hắn ta không ra tay, chúng ta cũng phải ra tay giúp hắn ta một tay...”
Nàng ấy chỉ dùng một phần mười độc tính của trùng huyết tê, hơn nửa ngày sau sẽ tự động giải.
Chỉ khác là Tử Thần không bị cùm, mà bị trói chung với những người của Yên Vũ lâu ở phía sau, còn lão Lưu thì bị trói chặt, chân còn đeo thêm xiềng nặng.
Hai người được phái hai thị vệ, một trái một phải trông coi, những người của Yên Vũ lâu đi theo sau họ.
Tử Thần suốt đường đi đều không biểu lộ cảm xúc, còn lão Lưu bên cạnh thì vẻ mặt cảnh giác, hắn ta đang đề phòng lão Trương.
Nghĩ đến đây, tâm trạng tốt hơn nhiều.
Một là làm sao để trở về, hai là làm sao để lấy lại thần công của mình.
Hắn ta sẽ không lấy mạng mình chứ?
Vừa rồi, cả đoàn chỉ nghỉ ngơi trong chốc lát, mỗi người ăn nửa cái bánh đen, sau đó lại bị thúc giục lên đường.
Tô Mặc nghe xong, nhướng mày, trêu chọc: “Sư huynh, huynh vẫn xấu xa như ngày nào nhưng so với sư phụ thì huynh vẫn còn kém xa.”
Chính mình nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, nói ra câu đó, trong lòng rất hối hận, bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi sợ, lão Trương sao có thể cam tâm chịu sự uy h.i.ế.p của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hắn ta có chút bất an nhưng nghĩ đến ban ngày ban mặt, lão Trương có thể làm gì mình? Đợi đến thành Trường Phong, đến nha phủ tri phủ, hắn ta có thể thoát khỏi hoàn toàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.