Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 17: Chương 17 [Hết]

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17 [Hết]


“Chàng còn chưa gặp thiếp mà, sao lại thích thiếp được? Chẳng phải thích bát tự của thiếp sao?”

-HOÀN CHÍNH VĂN -

“Chàng giữ cái này làm gì?”

“Ninh nhi, nàng nhớ đặt lại vào giỏ bút và nghiên mực giùm ta, lỡ ta chuyển chỗ lại chẳng biết tìm đâu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mẫu thân ta nghe nói y quán nhà nàng là do nàng đích thân quản lý, còn mở rộng thêm mấy tiệm, thấy nàng tài giỏi khác người, nên sau lưng ta đã đưa thiếp canh đến nhà nàng.”

“Mẫu thân và nàng, ta đã đưa tên ra khỏi gia phả Chu gia. Bài vị của mẫu thân, ta cũng đã đón về rồi.”

“Tuân mệnh, nương tử.”

“Bát tự sinh thần của nàng với ta. Hồi đó vừa phối xong, ta xin mẫu thân giữ lại, rồi cất kỹ.”

“Còn ta, là sau khi thấy dung mạo nàng, mới thuận theo ý mẫu thân tới Chu gia cầu thân.”

Nhưng cuối cùng, chàng vẫn buông tha cho Chu Dao Huyên, không hề tàn nhẫn như lời nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hoắc Diêu là người thù tất báo, chàng làm vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Chẳng trách! Chẳng trách!

“Chưởng quầy gọi nàng là tiểu thư, còn đưa sổ sách cho xem, nếu không phải nàng thì là ai?”

Hoắc Diêu đang dọn dẹp, ngẩng lên nhìn thoáng, đáp:

Cùng lúc đó, Hình Bộ dâng tấu lên Thánh Thượng về tội p·h·ả·n· ·q·u·ố·c của Tuần tra sứ Chu Kiệt. Toàn bộ đảng phản loạn cùng thân tộc trong ngũ phục đều bị xử trảm, những ai ngoài ngũ phục thì bị lưu đày.

Tim ta khẽ rung động.

Chương 17: Chương 17 [Hết]

“Cái này là gì?”

“Sao có thể? Chu gia quản lý y quán chỉ có mỗi nàng thôi mà.”

Hoắc Diêu bật cười nhẹ:

Thư phòng của Hoắc Diêu cũng được mở rộng, đập thông gian phòng liền kề.

Vô tình phát hiện trong khe ngăn kéo một chiếc hộp nhỏ, liền cất tiếng hỏi:

Ta đặt hộp xuống, bước đến trước mặt Hoắc Diêu. Chàng vừa ngẩng đầu lên, ta liền hôn nhẹ lên trán rộng của chàng.

-HẾT-

Chàng nắm tay ta, nhẹ giọng đáp: “Được.”

“Làm phiền tướng công, tìm một ngày lành tháng tốt, đưa mẫu thân về quê cũ ở Kinh Thành, người từng nói rất nhớ sông núi nơi đó.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tướng quân à, thiếp thấy hơi mệt rồi, đưa thiếp ra ngoài ăn tiệm một bữa nhé.”

Trương Tự được phong làm Đại Đô Đốc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ta do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Nếu... chẳng may chàng cưới nhầm muội muội ta thì sao?”

Trong phòng chàng toàn là binh thư, không thích ai chạm vào, nên tự mình sắp xếp phân loại.

Ta cũng đến phụ giúp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chàng thản nhiên đáp:

NGOẠI TRUYỆN

“Không hẳn vậy.”

“Thì có lẽ ta sẽ bỏ nàng ta, hoặc lạnh nhạt đến chếc.”

“Thiếp nói là nếu thôi.”

“Chỉ là lúc đó ta không biết Chu gia có hai tiểu thư. May thay, bát tự chúng ta vẫn hợp. Ông trời cũng muốn ta và nàng thành đôi.”

“Dù sao cũng không thể chỉ mình ta chịu khổ.”

Sau trận chiến này, Hoắc Diêu được thăng chức Vân Huy Tướng Quân, ban thưởng vô số.

“Nói gì ngốc thế. Ta từng đến y quán nhà nàng bắt thuốc, đã gặp nàng rồi.”

Ta sững sờ:

“Vậy... là chàng nhờ mẫu thân đến cầu thân sao?”

Chàng nở nụ cười rạng rỡ:

“Còn làm gì nữa, thích nàng nên giữ lại chứ sao.”

“Chàng làm sao chắc người mình thấy chính là tiểu thư Chu gia?”

Bên ngoài, ánh nắng ban trưa rọi xuống gương mặt, ấm áp như xuân về.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 17: Chương 17 [Hết]