Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Chương 1
Phải rồi, cái gọi là “ngày lành” ấy, kiếp trước nàng vì lòng tham mà mù quáng.
“Là hôm qua con hồ đồ nhất thời. Bọn binh lính ấy đi một lần là ba năm năm năm, ai thích làm quả phụ thì cứ việc! Hơn nữa con nhát gan, chẳng chịu nổi ngày ngày nơm nớp lo sợ — nhỡ đâu một ngày hắn chếc trận, con chẳng phải thành quả phụ luôn sao?”
Chương 1: Chương 1
“Ây da, con gái ngoan của ta! Cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi.”
Câu cuối cùng, Chu Dao Huyên cố ý nhìn ta, ánh mắt đầy dò xét.
Kiếp trước nàng tưởng ta sống sung sướng trong nhà họ Phó, nên đời này lại muốn giành nữa sao?
Ánh mắt nàng khi nói câu ấy hệt như rắn độc, âm hiểm lạnh lẽo,
Ta lén liếc khuôn mặt đỏ bừng đầy phấn khích của nàng, trong đầu hiện lên cảnh kiếp trước nàng vì ghen tỵ ta được nam nhân yêu chiều mà một d.a.o đ.â.m chếc ta.
Trâm vàng ngọc quý trên tóc nàng ánh lên lấp lánh, châu ngọc trên áo cưới phát sáng đến chói cả mắt người nhìn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bước ra khỏi sảnh, chân ta mềm nhũn.
Vẻ mặt Phùng di nương đầy nghi hoặc:
“Con gái à, hôm qua còn một mực đòi gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc, cớ sao hôm nay lại đổi ý?”
02
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, ta bỗng cất tiếng gọi nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhà họ Phó là thương gia mới nổi ở kinh thành, giàu nứt đố đổ vách, con xinh đẹp thế này, đương nhiên phải sống cảnh gấm vóc ngọc ngà mới phải!”
Nàng bỗng nắm lấy tay ta, vẻ mặt đắc ý kia càng khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Hoắc Diêu dung mạo tuấn mỹ phi phàm.
Mười dặm hồng trang ư? Theo ta thấy, e là cả trăm dặm cũng có rồi.
Ngày xuất giá, trước cửa Chu phủ người chen chúc như nước chảy, kín không kẽ hở. Nhà họ Phó ra mặt rầm rộ, hận không thể dán hai chữ “giàu có” ngay lên trán.
Phùng di nương cười rạng rỡ như hoa nở:
“Chẳng lẽ tỷ lại muốn đổi chỗ với muội?”
“Tỷ nhất định phải sống cho tốt đấy nhé.”
“Tỷ tỷ.”
Ta khẽ cười, “Di nương nói chí phải.”
“Đại cô nương hiền thục hiểu lễ, văn võ song toàn, gả cho tiểu tướng nhà họ Hoắc là vừa khéo.”
Kiếp này nếu ta ngăn nàng, e là con d.a.o kia lại sẽ đ.â.m vào tim ta như trước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lão Thiên Gia có mắt, lại để ta trùng sinh đúng vào ngày này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngày lành chẳng thể để một mình tỷ hưởng hết được, phải không?”
Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà.
Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, ta siết chặt cây quạt trong tay.
Bà ta quay sang nhìn ta, giả vờ khách sáo:
Muội muội à, cứ thong thả mà về nhà họ Phó... để rồi nếm trải thế nào là sống không bằng chếc đi.
“Y phục của tỷ…” Nàng cố ý để móng tay sơn đỏ nhẹ lướt qua hỉ phục của ta, “sao lại không có nổi một viên mã não hay ngọc quý cho ra hồn vậy?”
Ta giơ cao quạt lụa, bước lên con đường... khác hẳn với kiếp trước.
Ta bình thản rút tay về, “Muội cũng thế.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ nhỏ đến lớn, hễ thứ gì ta để mắt đến, dù Chu Dao Huyên có không thích, cũng nhất quyết tranh giành với ta.
Nàng... đang nói gì vậy?
Sắc mặt ta không đổi, nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động.
Kiếp trước ta chỉ lỡ ngắm tranh vẽ chân dung Hoắc Diêu một cái, nàng đã tranh gả bằng được — nhưng sống chẳng ra sao.
“Còn nhà họ Phó là thương hộ lớn trong kinh thành, tiền vàng tiêu mãi chẳng hết, nha hoàn bà tử hầu hạ đầy đủ, lại có ba phu quân thay phiên sủng ái... Tỷ tỷ nói xem, có phải là tốt không?”
Ta cứ mặc kệ nàng khoe khoang. Dù sao, ngày tốt đẹp của nàng... cũng chỉ có hôm nay mà thôi.
01
“Chu Dao Huyên, muội thật sự muốn gả cho nhà họ Phó đến thế sao?”
03
“Bước ra khỏi cánh cửa này, e rằng về sau chẳng mấy khi gặp lại.”
Chẳng lẽ, nàng cũng đã trùng sinh?
“Con chọn nhà họ Phó!”
Ta cụp mi che đi kinh hoàng trong mắt.
Chu Dao Huyên bất ngờ vén rèm bước vào.
Lần này, người nhảy vào hố lửa nhà họ Phó, cuối cùng... không phải là ta nữa rồi.
Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên!
Nàng dừng bước, nghiêng đầu, bật cười khanh khách.
Nàng ngỡ rằng ta ghen tỵ, liền giơ quạt che mặt, dáng vẻ ngạo mạn như kẻ thắng trận, kiêu sa bước đi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.