Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Nhưng trong lòng Tống Nghệ Hề lại lâng lâng cảm giác chua xót khó tả.
Lâm Thụy Hiên nghe xong, đáy mắt lại thoát ra vẻ mỉa mai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tống Nghệ Hề cứng đờ, trong tim chợt nhói lên.
Phòng phía đông Thê Âm Lâu.
Rõ ràng là y đã đồng ý về cùng nàng.
Tống Nghệ Hề cười miễn cưỡng: “Để ta cho người làm nóng thức ăn, chàng…”
Chương 3
Ngày hôm sau.
“Công chúa có phải đã quên rồi không? Ban đầu đích thân người bảo ta sẽ tống cổ ta ra khỏi phủ công chúa, cho dù có đến Thê Âm Lâu, cũng tuyệt đối không màng?”
Lại cười chế nhạo: “Món ăn nhà nấu như cho c·h·ó ăn này, sao lại có thể so bì với cao lương mĩ vị ở Thê Âm Lâu.”
Chỉ vì Lâm Thụy Hiên đã đem hầu hết số lương bổng của y để vào Thê Âm Lâu, chỉ để bảo vệ một nữ nhân tên Giang Lạc Nguyệt, là kỹ nữ nổi tiếng nhất trong thanh lâu đó.
Tống Nghệ Hề đứng ở cửa một lúc, hít một hơi thật sâu mới đẩy cửa vào.
Trái tim Tống Nghệ Hề đau thắt lại, vội vàng lên tiếng chặn bước y: “Thức ăn bên ngoài sao có thể sánh được với đồ nhà nấu, tốt xấu gì cũng ăn một ít đi.”
Nhưng lúc đó là vì nàng cảm thấy chán ghét y nên mới buông những lời như vậy, còn bây giờ nàng yêu mến y, tôn trọng y, nào có giống lúc trước chứ?
Kiếp trước, hai người đã vì chuyện Lâm Thụy Hiên đến Thê Âm Lâu mà cãi nhau vô số lần.
Cổ họng nàng nghẹn ngào: “Chàng là phò mã của ta, ta đến đây đương nhiên là tìm chàng về phủ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lại phải sai người đi tìm Lâm Thụy Hiên.
Nàng định nói với y rằng đây là những món do chính tay nàng làm.
Vì là lần đầu tiên nấu nướng, nên tay nàng đã bị bỏng mấy vết.
“Đến Thê Âm Lâu.”
Nhưng thấy Lâm Thụy Hiên liếc nhìn mấy món trên bàn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nữ tử trong thanh lâu đều thân mang trọng tội, trừ khi hoàng đế ân xá, nếu không thì không thể chuộc thân.
Lạc Nguyệt sợ hãi quỳ xuống trước mặt Tống Nghệ Hề, Lâm Thụy Hiên vẫn thản nhiên như không, chỉ đi lên đứng trước mặt bảo vệ nữ nhân đó, rồi mới chậm rãi hành lễ: “Bái kiến công chúa, không biết công chúa đến đây có việc gì?”
Nửa canh giờ sau.
Cảnh tượng này như đ.â.m vào mắt Tống Nghệ Hề.
“Bẩm công chúa, phò mã hạ triều đã đến Thê Âm Lâu, tới giờ vẫn chưa rời đi.”
Vừa đưa mắt nhìn, nàng đã bắt gặp một mỹ nữ đang hoảng hốt đứng dậy rời khỏi vòng tay của Lâm Thụy Hiên.
Thức ăn trên bàn cũng đã nguội đi, đến mức đóng cả ván mỡ.
Những lời này, quả thật là do Tống Nghệ Hề chính miệng nói ra.
Vào đến phủ công chúa.
Tống Nghệ Hề đang nghĩ cách hàn gắn mối quan hệ giữa hai người, nên quyết định tự mình xuống bếp.
Lâm Thụy Hiên lại chẳng nhìn lấy một lần, trực tiếp rời đi: “Không cần đâu, thần đã ăn ở Thê Âm Lâu rồi.”
Không lâu sau, người hầu quay lại bẩm báo, với giọng nói run run:
Rạng sáng Lâm Thụy Hiên đã thượng triều từ sớm.
Đệ nhất thanh lâu trong Kinh Thành - Thê Âm Lâu.
Tống Nghệ Hề bấu c.h.ặ.t t.a.y áo, giọng nói nghẹn ngào: “Ta chỉ hy vọng… Chàng có thể cùng ta về phủ dùng cơm.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhưng trong lòng lại ngập tràn mong đợi từ lúc hoàng hôn đến khi màn đêm buông xuống, Lâm Thụy Hiên vẫn chưa quay về, tâm huyết của Tống Nghệ Hề cũng dần dần nguội lạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sắc mặt Tống Nghệ Hề trắng bệch, vội đứng thẳng người.
Một lúc sau, y chắp tay cung kính: “Công chúa có lệnh, thần sao dám không tuân?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.