Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 73: Yêu sâu đậm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Yêu sâu đậm


Mộ Cao Tốở đằng sau đẩy Mộ Khanh Hoàngmộtcái, trực tiếp đẩy Mộ Khanh Hoàng đếntrênlưng Lục Cửu, “Ngươiđichậm rì, đừngnóinhảm nữa, nằm sấp lênđi.”

"Mộ Khanh Hoàng, Lục Cửu trong tay ta, ta cho ngươi ba ngày tự giáchiệnthân, trễmộtngày ta chémmộtchi củahắn, trễ bốn ngày tasẽquẳng phu quân Lục Cửu của ngươi vào ổ rắn.”

“khôngdámkhôngdám, là vì vương gia quyết đoán mới đúng.”

âmCửu Chúc hoảng sợ vô cùng, đè giọngthậtnhỏ, giống như sợ bị thứ gì đó nghe được, “Sau khi thập nhất quận chúa được gọi vàothìkhôngthấy ra nữa.”

Mộ Khanh Hoàng thấy vậy cũng cười khẽ, "Triều Dươngkhôngoán Ngũ hoàng thúc, chỉ là muốn Ngũ hoàng thúc chếtđithôi. Đây quả đúng là tội lớn, Ngũ hoàng thúc có tức giận chăng?”

Lục Cửu cõng Mộ Khanh Hoàng lên, xoay người lại nhìn Mộ Cao Tốmộtcái, ánh nhìn lẫm liệt đầy sát khí.

Yến vương phi cười: “Làmộttiểu đệ đệ khác của con, nó mất rồi.”

Mộ Khanh Hoàngkhôngnóigì, chỉ dìu Lục Cửuđixuống tế đàn,đingược về con đường mà lúc nãy nàngđãđến, phía sau lưng là Mộ Kiêu, Đạo Khư, Mộ Cao Tố cùng vớimộtđội quỷ diện nhân.

"Hai người các ngươithậtkhôngkiêng nể ai,khôngcó chút tự giác rằng mình là tù nhân gì cả.” Mộ Cao Tố tách hai người bọn họ ra, dùng dây thừng trói hai tay Mộ Khanh Hoàng lại, “Saokhôngthấy đám bộc tỳ của ngươi đâu? Tanóicho ngươi biết, đừng hòng giở mánh khóe gì, các ngươi cũngkhôngthể nào trốn thoát khỏi Bắc Bình này được đâu, tất cả mọi con đường rời khỏi Bắc Bình đềuđãbị phong tỏa cả rồi.”

"Phụ vương, mặc kệhắncó ý gì, Lục Cửu và Mộ Khanh Hoàngkhôngthể lưu lại. Phụ vương, nhi tử cómộtkế có thểmộtmũi tên hạ hai con chim,mộtlà có thể tiến vào cửa Thanh Đồng, hai là có thểmộtlưới bắt cả đôi phu thê Lục Cửu.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này Lục Cửu cũngđãđược Mộ Cao Tố thả xuống, Mộ Khanh Hoàng dìu Lục Cửu, Lục Cửu ômthậtchặt Mộ Khanh Hoàng. Mất mà lại được, tuyhiệngiờđangtrong thời khắc gian nan, nhưng cũngkhôngtài nào ngăn đượcsựkích động vui sướng củahắn, nụ cườitrênmặthắnvẫn sáng lạn tươi đẹp như vậy, giống như lúc này bọn họkhôngphảiđangbị chôn vùi trong nhà tù, màđangở trongmộtcăn nhà ấm áp, gặp nhau, ôm nhau.

Edit: Diệp Nhược Giai

Đúng lúc ấy, tên hầu cận của Mộ Kiêuở ngoài cửa thông báo: “Vương gia, Vị Nam quận vương cầu kiến."

“À, con biết rồi, có phải là tiểu đệ đệ trong bụng Lý trắc phi đókhông?”

Mộ Kiêu trầm mặt, đôi mắt ngoan độc nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Người đâu, trói tay ả ta lại.”

Thấyhắnkhôngsợ hãi, Mộ Khanh Hoàng cũng cười, nụ cười lúc này đây mới phát ra từthậttâm.

Mộ Khanh Hoàng cũng cười, nụ cười ưu nhã đúng mực, “Ta vừa đến Bắc Bìnhđã‘được’ các ngươi ‘mời’ vào Nhân S·ú·c Viện, máu cũng bị các ngươi lấy hơn phân nữa,khôngnhững vậy các ngươi còn trói chặt phu quân ta, dùng roi quất chàng. Vậy, Ngũ hoàng thúc cònnóilưu tình vớikhônglưu tình gì nữa,thậtquá dối trá rồi. Ngược lại, saokhônggiống như Tố đường huynh đây, gọn gàng s·ú·c tích.khôngphải là muốn bảo ta mang bọn ngươi vào à, tađãđáp ứng rồi đókhôngnghe thấy sao?”

"..." Mộ Khanh Hoàng thẹn thùng, nắm chặt chuôi dù bằng trúc tím.

Ánh trăng bàng bạc, Mộ Cao Tố đứng trong chỗ tối dưới hành lang,đitớiđilui mãi.

Tự nhiên nhưđangtán gẫu việc nhà.

Trong núi nhiều vách núi vách đá, những lời này vang vọng khắp nơi, truyền vào trong tai Mộ Khanh Hoàng.

Đạo Khư trầm mặckhôngnói.

Mộ Kiêu nhếch miệng,lộ ra vết máu loang lổ trong kẽ răng. Y vươn ngón út ra gảy gảy kẽ răng rồi bắn thứ gì đó vừa khều được ra đất, cườinói: "Đều nhờ công của đạo trưởng cả.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đêm khuya ngày hôm sau, trong núi vẫn hổ gầm vượn hót, mưa ào ào xối xả, chớp giậtkhôngngừng. Lục Cửu bị trói ởtrêntế đàn, cả người ướt sũng nước mưa.hiệngiờđanglà đầu đông, lại còn ở sâu trong núi, thời tiết lạnh đến thấu xương, Lục Cửu nhịnkhôngđược mà run rẩy, trong lúc mơ màng miệng vẫnkhôngngừng lẩm bẩm, "Tiểu Phượng Hoàng, đừng tới, đừng tới."

Mộ Cao Tốkhôngdám lộ ra bất luậnmộtvẻ khác thường nào, xòe bàn tay ra, giơ cao cái yếm sen hồng trong tay lên cho Mộ Kiêu xem, "Phụ vương người xem, đây là thứ mà nhi tử lục soát được từ trong người Lục Cửu,hắnvừa thấy nhi tử cầm đến thứ nàythìlập tức nóng nảy, nhi tử tra khảomộtlúc mới biết được, đây là vật của Mộ Khanh Hoàng, qua đó có thể thấy được quan hệ giữa Lục Cửu và Mộ Khanh Hoàng tốt vô cùng,khôngbằngchúng ta dùng Lục Cửu dẫn dụ Mộ Khanh Hoànghiệnthân. Mấy bộc tỳ của nàng tađãbị mất rất nhiều máu, suy yếu cực kỳ, trong vòng nửa tháng đừng hòng bồi dưỡng cho khỏe rồi chạy trốn khỏi núi Phù Vân, cho dù có con đại mãng xà cùng với bạch mao thú hỗ trợ cũngkhôngthể được. Bọn họ nhất địnhđangẩnthân tạimộtnơi nào đấy, mà nơi này rất có khả năng chính là địa cung phía sau cửa Thanh Đồng. Phụ vương, ngàinóikế này có đượckhông?”

“Vâng, nhi tử xin cáo lui.”

Chẳng biết tại sao, Mộ Khanh Hoàng cảm thấyhắntrở nên ngang ngược hơnkhôngít.

Cuối mùa thu, muôn hoa héo tàn, chỉ có mỗi bông cúc là nở rộ. Bé trai háimộtđóa xuống, vừađivừa ngắt cánh hoa, thấy đằng trước cómộtcái đìnhnhỏ, nhưng khi tới nơi lại thấy cửa đình khóa chặt. Bé trai lặng yên nghe ngóng, thấy bên trong đình phát ra tiếng nhai nuốt thức ăn, bé bèn nhón chân lên, xuyên qua song cửa sổ nhìn vào bên trong, liền thấymộtnam tửđangmặc vương cẩm bào của cha bé, ngồi xổmtrênmặt đất gặmmộtkhối thịt nhơm nhớp máu,trênmiệngtrênrăng y đầy máu là máu. Bé trai sợ đến mức run lên cầm cập, phát ra tiếng động nhonhỏ, nam nhân bên trong bỗng dưng xoay đầu lại, bé trai hét to "Aaaaa"mộttiếng rồi hôn mê bất tỉnh.

“Ừ.”

"Mẫu phi, phụ vương khỏi bệnh rồi ư? Con có thểđigặp phụ vươngmộtchútkhông?”mộtbé trainhỏxinh mặc bộ đồ gấm màu đỏ nằmtrênđầu gối của Yến vương phi, ngẩng đầu nhìn bà, vẻ mặt hồn nhiên.

Xung quanh tế đàn đốt đèn ngọc lưu ly, tỏa ánh sáng mờ nhạt trong làn mưa đêm.

Mộ Khanh Hoàng nhìn vết roitrênngườihắn, lắc đầu, "Ta tựđiđược.”

Đạo Khư cụp mắt, cười nhạt, "Đây là thiên mệnh,khôngphải vương giađãtiếp nhận, hơn nữa cũng rất thích thú à?”

âmCửu Chúc vịn lấy Mộ Cao Tố, "Chủ nhân, làm sao bây giờ?"

“khôngsao,khôngsao hết, chúng ta chưa làm gì cả.” Mộ Cao Tố dùng sức x** n*n mặt mình, làm cho khuôn mặt thoạt nhìn đỏ hồng như bình thường, “Ta có thể lấp l**m được,khônglo.”

Mộ Khanh Hoàng than khẽ, lật ô lại cheđiánh mắt của Mộ Cao Tố cùng đám quỷ diện nhân, ôm lấy cổhắn.

Mộ Cao Tố hừ cười, "Tanóinè, Lục Cửu, thân là tù nhânthìphải có tự giác của tù nhân chứ.”

“Vậy con vào hoa viên chơi đây.”

đigiữa đường núi dưới cơn mưa to, mặt đất lầy lộikhôngchịu nổi,Lục Cửu hoạt động tay chânmộtchút, khôi phục lại sức lực rồi lập tức ngồi xổm người xuống,nóivới Mộ Khanh Hoàng: “Lênđi.”

Trong thư phòng của tẩm điện, Đạo Khư lẳng lặng đứng đó, chăm chú nhìn giá sách trước mặt, kiên nhẫn chờ đợi,mộtlớp tóc hoa râmthậtdày rủ xuống che khuất nửa bên mặt gã.khônglâu sau, giá sách từ từ mở ra hai bên, Mộ Kiêu từ bên trongđira,trênngười y vẫn là tấm áo choàng nhiễm máu đỏ thẫm nơi ngực, nhưngtrênphần vải màu chàm từ cổ trở xuống lại xuấthiệnvài vệt máu mới còn tươi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Những lời nàyđãcắt ngang cuộc trò chuyện giữa Mộ Kiêu và Đạo Khư. Mộ Kiêu cất giọngnói: "Chohắnvào."

Mộ Kiêu ghé sát vào Đạo Khư,mộttay khẽ vuốt lên cổ gã, nụ cườiâmhiểm tàn bạo, “Bản vương có thể có ngày hôm nay, có thể sống được tới giờ,khôngphải công của ngươithìcòn của ai? Đối với đạo trưởng, bản vươngthậtsựlà vừa cảm kích lại vừa muốn nhai ngươi từng chút từng chútmột.”

“Được, cứ theo ý ngươi mà làm.”

Mộ Khanh Hoàngkhôngđể ý đến Mộ Cao Tố,mộtđườngđilên tế đàn, giơ ô lêntrênđầu Lục Cửu che chohắn, đưa tay vuốt nước mưatrênmặthắn, cong môi cười, “Lục Cửu, sau những gì tađãtrải qua với Lục Mạo, sau khi vìhắnmà dốc hết tình cảm của mình, lòng ta nhưđãchết, cũngkhôngdám tiếp tụcyêusâu đậmmộtai khác nữa. Đối với chàng, ta vẫn áy náy nhiều hơn làyêu, nhưng tối nay, ta có thể nghiêm túcnóicho chàng biết, tayêuchàng,khôngphải vì áy náy, chỉ vì tayêuchàng.”

Mộ Khanh Hoàng ôm cổ Lục Cửu, vuốtnhẹmộtcái,nói: "đithôi."

“Ta rất thích cái tính quả quyết sảng khoái này của đường muội.đãvậy, ta cũngkhôngnhiều lời nữa, mấy ngày nay ngươiđãtrốn ở đâu? Vì sao bạch mao thú kiakhôngnhữngkhônggiết ngươi, mà còn giúp ngươi cứu đám bộc tỳ của ngươi?”

"nói." Mộ Kiêu lười nhác dựa vào gối, trông giống nhưmộtlão hổ thỏa mãn khi vừa ăn no xong.

Chương 73: Yêu sâu đậm

Thời gian như trôi ngược về quá khứ.

"Tiểu Phượng Hoàng..."

Mộ Kiêu cười to, "Ngươi đứanhỏnày, đừng tưởng rằng chúng ta có liên hệ máu mủ, mà Ngũ hoàng thúcsẽhạ thủ lưu tình với ngươi đấy nhé.”

Mộ Khanh Hoàng vừa nghe xongđãhiểu, “Ta hiểu rồi, ngươi cởi trói cho Lục Cửuđi, ta dẫn ngươiđilà được.”

“Sau đêm nay chúng takhôngbiết còn sống haysẽchết, Tiểu Phượng Hoàng, nàng thựcsựkhôngthể thỏa mãn cho tâm nguyện của ta được ư?” Lục Cửu đáng thươngnói.

Trong núi Phù Vân, ở gần địa cung, quỷ diện nhân cầm chiêng trống khua rầm trời, vừa khua vừa dựa theo lời của Mộ Cao Tố mà truyền bá.

Lát sau, Mộ Cao Tố nângmộtthứ gì đóđiđến, thấy gương mặt Mộ Kiêu hồng hào, ngồitrêngiường trông rất khỏe mạnh, Mộ Cao Tố mừng rỡ: "Phụ vương, ngài bình an thế nàythậtlà quá tốt. Nhi tử còn tưởng là, còn tưởng là... Khi ấy nhi tử quá mức tức giận nênđãvào địa lao lấy roi quất Lục Cửumộttrận, ép hỏi chân tướngsựthậtvì saohắnám sát ngài. Phụ vương ngài có đoán đượckhông,hắnvì Mộ Khanh Hoàng nên mới ám sát ngài đấy. Hóa rahắncấu kết với Mộ Khanh Hoàng diễnmộtvở tuồng, giả vờ trở mặt thành thù với nàng ta chỉ vì muốn tiến vào Bắc Bình của chúng ta để thăm dò tin tức. Theo suy đoán của nhi tử, hẳn là Sầm Tiểu Mạnđãlộ dấu vết gì đó, khiến phu thê bọn họ pháthiệnra, mới bày ra kế sách này.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Lênđi.” Lục Cửu lặp lại lần nữa,khôngcho nàng cự tuyệt.

Mộ Cao Tố toàn thân run lên, đầu ong ong, cả người cứng ngắc.

"Mẫu phi gạt con, tiểu đệ đệ còn nằm trong bụng mẫu phi đây này.” Bàn taynhỏbé đặt lên chiếc bụng tròn vo của Yến vương phi, bé trai hờn dỗinói.


- - (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Phụ vương, phụ vương..."

“điđi.”

Mộ Cao Tố chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt trắng như tuyết lẩm bẩmmộtmình, cả người run rẩykhôngngừng.

Mộ Khanh Hoàng cầm theomộtcái ô bằng trúc tím từ từđitới, Lục Cửu như cảm giác đượcsựhiệndiện của nàng, ngẩng đầu nhìn, lập tức trông thấy Tiểu Phượng Hoàng củahắntrong màn mưa.

Đạo Khư thấy đôi mắt đỏ ngầu cùng tinh thần sảng khoái của y, lập tức chắp taynói: "Chúc mừng vương gia trong họa gặp phúc, tìm được đường sống trong cõi c·h·ế·t, có lẽ vương gia ngài sắp thành công rồi.”

Mộ Cao Tố từtrênvọng tháp nhìn thấy Mộ Khanh Hoàng, liền cầm ôđixuống, cười rất vui vẻ, "Đường muội đến rồi."

"Triều Dương, ngươi tới Bắc Bình mà Ngũ hoàng thúc lạikhôngchiêu đãi ngươi cho tốt, ngươi có oán Ngũ hoàng thúc chăng?"

Lục Cửu l**m cánh môi vừa bị Mộ Khanh Hoàng bất ngờ hôn lên, "Hôn ta."

Ngay khi ấy, Mộ Kiêutừ trong địa cung bước ra,điđằng sau y là Đạo Khưđangche dù cho y. Mộ Kiêu nhìn Mộ Khanh Hoàng, nở nụ cười từ ái.

Nhưng Mộ Khanh Hoàng nào có thể khoanh tay đứng nhìn, vừa biết tinđãlập tức quyết định,khônghề có chút do dự.

Được Yến vương phi cho phép, bé trai hoan hômộttiếng rồi cất bàn chânnhỏ, bịch bịch chạyđi.

“điđi.”

Mộ Kiêu trầm ngâmmộtlát, "Ta nhớhắnnóicâu gì mà ‘G·i·ế·t ngươi, tất cả đềusẽổn’,hắncó ý gì? Nếu suy ngẫm cho cẩn thậnthìdường nhưhắnbiếtrõbản vươngđangmưu tính điều gì.”

Chấm dứt nụ hôn triền miên vô tận, Mộ Khanh Hoàng xoay người nhìn về phía Mộ Cao Tố, "Ta đến đây rồi, thả chàngđi, ngươi cóyêucầu gì cứnói.”

hắnthậtsựkhôngmuốn nàng đến, nhưng khi thấy nàng đến, trong lònghắnlại thoáng chốc rộn ràng.

“Ngoan, lên mauđi.”

Mộ Kiêu buông bàn tayđangđặttrêncổ Đạo Khư ra, vỗ vỗ vai gã, “Đúng, ngươinóirất đúng, đây là thiên mệnh, thiên mệnhđã sắp đặt cho bản vương gặp ngươi, để takhôngphải tuyệt mệnh, còn sống đến tận bây giờ. Bản vương chính là người được thiên mệnh an bài.”

“Phụ vương của con khỏi bệnh rồi, nhưng lúc này conkhôngvào được, con vừa mới mấtmộttiểu đệ đệ, phụ vương con nhất địnhđangđau lòng lắm.” Yến vương phi xoa xoa đầu bé trai,nói.

Mộ Khanh Hoàng khẽ cắn môi,nhẹnhàng hôn lên môi Lục Cửumộtcái, "Cửu ca ca, tayêuchàng, muốn ở cùng chàng đến lúc bạc đầu,khôngsợ tương lai sau nàysẽxảy ra bất cứ chuyện gì. Cho dù lòng ta có thểsẽbị thươngmộtlần nữa,thìta vẫn nguyện ý vì chàng mà tổn thươngmộtlần, nguyện ý vì chàng, dốc hết tất cả."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Yêu sâu đậm