Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 6: Lục Cửu tấn công (bốn)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Lục Cửu tấn công (bốn)


Lục Cửukhôngthể kiềm được, vung quyền lần nữa.

Lục Từ Thị chống cây gậy đầu phượng, được hai đại nha đầu dìu đỡ, phía sau là mẹ của Lục Mạo tiểu Từ thị cùng với mẹ của Lục Cửu Lăng Thị,mộtđám nương tử quân vội vã chạy tới.

Lăng Thị vừa đứng vững thân hình liền gấp rút xin lỗi, "Nhị đệ muội, xin lỗi,hắncònnhỏkhônghiểu chuyện, muội..."

Lục Mạo ôm lồng ngực đau đớn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Cửu cười lạnh, “Tiểu phượng hoàng của ngươi,hiệntạiđangngủbên gối ta hàng đêm kìa. Đại ca, ngươi có thể làm gì ta được? Đánh c·h·ế·t ta sao? Ngươi dámkhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Mạo lại cười lạnh lần nữa, "Ngươi tự đề cao mình quá rồi. Chẳng qua, ngươinóicũng đúng. Hành hạ nàng có thể làm cho ngươi thống khổ, ta dại gì màkhônglàm chứ.”

"Vô sỉ!"

“Cho dù ngươi có đánh c·h·ế·t ta, Mộ Khanh Hoàng nàng cũng phải thủ tiếtcho ta, cả đời đều là nữ nhân của Lục Mạo ta!”

Lục Mạo lại tuyệt đốikhôngsợ, phun ramộtngụm nước bọt pha lẫn với máu, lau vệt máu nơi khóe miệng bị nứt, từtrênmặt đất đứng lên, lảo đảođitừng bước đến gần Lục Cửu, ngẩng đầu lên cười lạnh, "Takhôngthích Mộ Khanh Hoàng, thậm chí từng nghĩ tới chuyện vì Tú Ngọc từ hôn. Nhưng khi ta biết được ngươi mến mộ nàng, ta lại cưới. Ngươi có biết tại saokhông?"

Lúc Lục Cửu đứng lênthìcao hơn Lục Mạo khoảng nửa cái đầu, điều này khiến cho Lục Mạo cómộtchútkhôngvui, theo bản năng lùi về phía saumộtbước. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 6: Lục Cửu tấn công (bốn)

Con ngươi Lục Mạo hơi co lại, lửa giận bùng lên, nhưng vaihắnlại bị Lục Cửu đè lại, căn bảnkhôngnâng lên được, chỉ còn có cái miệng là hoạt động được.

"Cho nên ngươi hành hạ tiểu phượng hoàng là vì trả thù ta?" Lục Cửu nhìn Lục Mạo, hậnkhôngthể ănhắn.

Lục Từ Thị bị tức đến ngã ngửa, cây gậy đầu phượng gõthậtmạnh xuống mặt đất, liên tục mắng, "Nghiệt tử, nghiệt tử."

"Ngươi có biết ta hận ngươi nhất là gìkhông?” Lục Cửu đeo hồ lô bạch ngọc về lại bên hông, đứng lên, nhìn Lục Mạonói.

Lục Cửu cũngkhôngcần Lục Mạo trả lời,nóitiếp: "Takhôngghen tị ngươi thành danh từ lúc còn niên thiếu, cũngkhôngghen tị với tài năng của ngươi. Ta hận ngươirõràng cưới tiểu phượng hoàng nhưng lạikhôngbiết quý trọng."

Lục Cửuđivề phía trướcmộtbước, lúc nghiêng ngườiđingang qua Lục Mạo,mộttayhắnđè lên vai Lục Mạo, cúi ngườithìthầmbên tai Lục Mạo, "Đời này, tiểu phượng hoàng là của ta."

Lục Mạo cũngkhôngcần Lục Cửu trả lời, trực tiếpnói: "Ta ghen tị ngươi ăn no uống say chơi bời phóng túng mà vẫn có thể thừa kế hầu tước. Ta ghen tị ngươi ngoại đánh nhau kiếm chuyện c·h·ó má,mộtchút bản lãnh cũngkhôngcó, nhưng những người chơi cùng với ngươi lại đều là vương tôn thế tử. Ta ghen tị ngươi văn dốt võ nát, vậy mà cha ngươi vẫn xem ngươi như cục vàng cục bạc. Còn tathìsao, từnhỏđãkhổ đọc thi thư, trước khi thi đậu trạng nguyên ta chưa từng được ngủmộtgiấc nào đẫy đà, chưa từng được chơi đùa sảng khoáimộtlần. Sau khi thi đậu trạng nguyên lại chỉ lấy đượcmộtchức quan hàn lâm tu soạnkhôngquan trọng. Dựa vào cái gì, ngươikhônghọc vấnkhôngnghề nghiệp, tương lai lại có thể thừa kế hầu tước cùng quân chức của phụ thân ngươi, dựa vào cái gì ta bỏ ra bao nhiêu nỗ lực cố gắng đến thế, mà thu hoạch lại ít như vậy." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

"Đông Mai, Đông Tuyết, cònkhôngmau mauđiđỡ Nhị gia của các ngươiđi. Đúng là cái bọnkhôngcó mắt.” Lăng Thị vừađi,khôngcòn ai để trút giận, tiểu Từ thị liền đem hai đại nha đầu của mình ra làm bia hứng.

Trong lòng Lục Cửu nổi giận,gân xanhtrênmu bàn tay nổi lên từng vệt, sát ý nồng đậm.

Lục Mạo cũngkhôngphải là đèn cạn dầu, bao nhiêu năm qua trong bụng học nhiều thi thư điển tịch như vậy cũngkhôngphải là học suông, nắm được nhược điểm của Lục Cửu, đè xuống tức giận, nhướng mày nhìn Lục Cửu, cười nhạtnói: "Đáng tiếc trong lòng Mộ Khanh Hoàng chỉ có ta. Như vậy, đại ca muốn quang minh chính đại chiếm đoạt lấy sao? E là hoàng gia cũngkhôngđáp ứng đâu.mộttên hoàn khố như đại ca, dựa vào cái gì mà muốn đoạt với ta?”

Lăng Thị bị đẩy lảo đảo, nếukhôngphải hai đại nha đầu bên người bà tay mắt lanh lẹ vịn lấythìđãngã xuống rồi.

(1) Thiểu kiến đa quái: Ý chỉmộtngười thiếu hiểu biết khi gặp đượcmộtchuyệnkhôngthông thường liền cảm quái kỳ quái. Câu thành ngữ này dùng để cười nhạo người có kiến thức nông cạn, hay thổi phồng những chuyện vốn rất bình thường.

Thu Phong, Thu Thủy sớmđãbị Lục Cửu thu phục, mỗi người cầm lấymộtcánh tay của Lăng Thị, vừa lôi vừa kéo bàđimất.

Lục Cửu bước nhanh đến phía trước, túm lấy vạt áo trước của Lục Mạo, nânghắnlên, sau đómộtđấm đánh vào má trái của Lục Mạo, đánh Lục Mạo ngã xuống đất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Tiểu Từ thị vừa thấy con mình bị đánh đến nỗi mặt mũi đầy máu là máu, lòng đau khôn cùng, liền đẩy mạnh Lăng Thị đứng bên cạnhmộtcái, nức nở quát lớn:"Ngươi xemmộtchút ngươiđãsinh ra cái thứ gì kìa. Nếu hôm nay con ta xảy ra chuyện gìkhônghay, cho dù ta có phải liều cái mạng này cũng tuyệt đốikhôngtha cho mẹ con các ngươi."

"Dừng tay!"

Lục Mạo chỉ đơn thuần làmộtvăn nhân,mộttẹo công phu quyền cước cũngkhôngbiết, làm sao có thể là đồi thủ củamộtkẻ khoái chơi chủy hoàn (1), mê thích cưỡi ngực đánh bóng như Lục Cửu, chỉ có thể chịu bị đánh.

Lục Mạo cũngkhôngphản kháng, đem miệng mình làm vũ khí, chếtkhôngnhận thua.

Edit: Diệp Nhược Giai

(1) Chủy hoàn:mộtmôn chơi bóng thời cổ đại, giống với khúc côn cầu ngày nay.

"Con cái tên nghiệt chướng này.” Lăng Thị ôn nhu trách mócmộttiếng.

Bỗng dưng, Lục Cửu động thủ, khuỷu tay đánh vào lồng ngực Lục Mạo, khiến Lục Mạo phải lui về sau mấy bước, khó khăn vịn vàomộtcây phù dung mới có thể đứng vững.


Xương vai bị bóp đau nhức dữ dội,trêntrán Lục Mạo thấm ramộtít mồ hôi, nhưnghắnlại cắn răngkhôngnhận thua, “Đó chẳng qua là tình thú trong khuê phòng của vợ chồng bọn ta mà thôi, đại ca thiểu kiến đa quái (1) rồi.”

Lục Mạo móc móc lỗ tai, "Mới vừa rồi còn mắng tiểu phượng hoàng là độc phụ, bây giờlạinóicái gì mà ta đoạt với ngươi. Lục Mạo, chúng ta có thể có tự tônmộtchút được haykhông? Đường đường trạng nguyên lang,nóichuyện như c·h·ó má." (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn dáng vẻ đau khổ của Lục Cửu, Lục Mạo sinh lòng kh*** c*m, cườinói: "Nếu biếtsớm khinóirõvới ngươi, nỗi đau khổ của ngươisẽtăng lên gấp bội, ta sớmđãnóihết với ngươi rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Lục Cửu tấn công (bốn)