Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58: Đánh c·h·ế·t
"Ngọc Loan, bắt đầu diễn tròđi, bản quận chúa muốn đánh c·h·ế·t tiểu tiện nhân dám câu dẫn nam chủ tử này." Mộ Khanh Hoàng đanh mặt quắc mắt, bày ra bộ dáng ghen tị thành tính.
Lục Bỉnh lại vỗ vỗ Lăng Thị, thấy bà vẫn còn run rẩythìbất đắc dĩ thở dài, "Xảy ra chuyện này làm tối nay ta có được đứa cháu trai béo mập mà lạikhôngcó chút cảm giác vui mừng nào. Thôi được rồi, đêmđãkhuya, ngủđi, chuyện này sáng mainóisau, binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đất chặn thôi."
Sầm Tiểu Mạn lui ra khỏi chính phòng,đithẳng đến phòng trà. Lúc đó, ma ma canh gác phòng tràđangngủ gà ngủ gật, Sầm Tiểu Mạnkhônglàm kinh động bà ta, ở trong ngăn tủ tìm hộp sứ men xanh lấy ra miếng nhân sâm, nhanh nhẹn phamộttách trà sâm. Lúc ma ma nghe được tiếng rót nướcthìtỉnh lại, vừa mở mắt rathìnhìn thấy Tiểu Mạn nên nhếch miệng ngủ tiếp.
Tiến vào chính phòng, nàng ta từ từ đến gần Mộ Khanh Hoàng, để cái khay lêntrênbànnhỏ, bưng tách trà dâng lên, khiêm tốnnói: "Quận chúa mời uống trà."
trênmặt Sầm Tiểu Mạnhiệnlênmộttia cười lạnh, đưa lưng về phía ma ma,mộttay ấn vào đoá hoa được chạm trổtrênvòng tay vàng, vòng tay vàng liền mở ramộtcái khenhỏ, theo cổ tay nghiêng nghiêng của nàng ta,mộtthứ bột phấn màu xanh đậm rơi vào trong nước trà, lập tức hoà vào nước. Bưng khay lên, xoay người đối mặt với ánh mặt trời từ bên ngoài rọi vào, Sầm Tiểu Mạn lại khôi phục bộ dáng sợ hãi đáng thương.
Ngày thứ ba sau khi Mộ Khanh Hoàng hết kiêng cữ, gió nhènhẹthổi qua xua tan nóng bức thường ngày, Mộ Khanh Hoàng ngồitrêngiường chơi với con trai, đám nha hoàn Ngọc Khêthìđanghủy bỏ danh sách quà tặng, Sầm Tiểu Mạnđitheo bên cạnh Ngọc Khê trợ giúp.
- - (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ta chỉ cần vàngVàng mới còn mãi.
Tam phu nhân Hoa thị ngồi xuốngmộtbên giường cườinói: "Chuyện gì khiến lão gia cao hứng như vậy?"
Có những lời này của Kiến Nguyên Đế, nhóm phiên vương ở kinh thành cũng vội vàng sai người tặng quà, Mộ Khanh Hoàng cho người viết ra danh sách, thu nhận hết đống quà ấy.
Sầm Tiểu Mạn cười lạnhmộttiếng, nhắm mắt lại, môi hơi mím, khóe môi liền chảy ra máu đen.
"Dạ."
Lục Cảnh gật gật đầu, lại tiếp tục ngâm nga hát.
"A - - "
Vàomộtđêm trước ngày thựchiệnkế hoạch, Lục Cửu đè Mộ Khanh Hoàngtrêngiường, cả đêm triền miênkhôngngừng, cho đến hừng đông, lúc hai thân hòa hợp,hắnở bên tai nàngkhôngngừngnóiba chữ "Phải tin ta, phải tin ta..."
"Tiểu Mạn, ta nghe Ngọc Loannói, đêm mà ta sinh con, ngươi cùng thế tử gia "trò chuyện với nhauthậtvui", có chuyện này haykhông?"
- -
Nhận được tin tức, phu thê Lục Bỉnh vội vàng chạy tới, nhưng chân vừa bước đến ngưỡng cửa lại lập tức rụt về. Lục Bỉnh thấp giọngnói: "Trước nghemộtchút."
Lăng Thị dụi đầu vào lòng Lục Bỉnh, "Thiếp nghe lão gia."
"Tiểu Mạnđãlàm sai cái gì mà ngươi làm như vậy với nàng?" Lục Cửu phẫn hận trừng Mộ Khanh Hoàng.
"Dạ."
Đến khi tận mắt nhìn thấy các nàng mới dám tin tưởng, Sầm Tiểu Mạn ngày thường luôn nhát gan đáng thương, nhẫn nhục chịu đựngthậtkhôngngờ lại hung hãnkhôngsợ c·h·ế·t đến thế.
"Ta còn chưa c·h·ế·t đâu, thế mà ngươi dám than khóc cho nàng ta. Võ Đại, quẳng tiểu tiện nhân này tới bãi tha ma cho bản quận chúa mau, để mặc cho c·h·ó hoang sói đói gặm xác nàng ta."
Thấy Ngọc Khêđãđóng chặt cửa phòng ngủ, Mộ Khanh Hoàng mới tiếp nhận tách trà mà Sầm Tiểu Mạn đưa đến, mở nắp ra nhìn nhìn nước trà, thấy trà có màu da cam, miếng nhân sâm chìm nổi bên trong, "Trà phakhôngtệ."
Phiên vương hồi kinh chúc thọ, xong xuôi cũngkhônglập tức trở về đất phong. Theo thường lệthìnhóm phiên vương này còn phải nấn ná thêm ít nhấtmộttháng nữa mới có thể rờiđihết, mà Yến vương Mộ Kiêu lại là người con có hiếu, khó khăn lắm mới có dịp hồi kinh, ysẽ"tận hiếu"thậttốt.
"Nàng ta hạ độc mưu hại chủ mẫu, ta để Võ Đại đánh c·h·ế·t nàng ta làkhôngnên sao? Hay nênnóilà, ta g·i·ế·t người ngươiyêuthương, ngươi đau lòng?"
"khôngtốt!" Võ Đại tiến lên mạnh mẽ cạy miệng Sầm Tiểu Mạn ra, máu đen chảy ra ồ ạt, Võ Đại lập tức hoảng hốt buông tay ra.
"Dạ."
Lục Cảnh nhìn thoáng qua Hoa thị, "Người đại ca này của ta từnhỏđãcómộtthói quen,hắnyêutiền."
"trênthực tế ngươi cải trangkhôngchê vào đâu được." Nếukhôngphải nàng cùng Lục Cửu đều có trí nhớ của kiếp trước,khôngbiết chừng bọn họ thựcsựsẽbại trong tay nàng ta.
Ngọc Loan kêu to, Ngọc Châu, Ngọc Khinh vội vàng nhào tới cứu giá.
Chương 58: Đánh c·h·ế·t
Mặt Võ Đạikhôngchút thay đổi, chắp taynói: "Thế tử gia thứ tội, là quận chúa bảo đánh."
Khi nàng ta pháthiệnra Mộ Khanh Hoàng để Ngọc Khê ôm bé trai vào trong phòng ngủ, cả người lập tức căng thẳng, hai tay giấu ở trong tay áo.
Mặt trời lặn về phía tây, lúc Lục Cửu nhận được tin tức từ thư phòng chạy đến Mạc Viênđãnhìn thấy Mộ Khanh Hoàng ngồitrênghế đá dưới giàn nho lạnh nhạt uống trà, mà ởmộtchỗ nắng nhất trong sân, Sầm Tiểu Mạn bị bịt miệng cột vào băng ghế dài, Võ Đạiđangdùng trượng đánh từng cáithậtmạnh vào nửa người phía dưới của nàng ta.
"Đều là nhờ Ngọc Khê tỷ tỷ dạy giỏi." Sầm Tiểu Mạn thấp giọngnói.
"Là ta bảo đánh." Mộ Khanh Hoàng cất giọngnói.
Ba người Ngọc Loan vây quanh bảo hộ Mộ Khanh Hoàng ở bên trong, chủ tớ bốn người cùng đứng theo dõi trận đấu giữa Võ Đại cùng Sầm Tiểu Mạn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Bỉnh quay đầu liếc mắt nhìn thê tử của mình, vỗ vỗ vai bà, "đãbao nhiêu năm rồi mà gan của bà vẫn bé như gan chuột thế, chỉ mới chút chuyện vặt màđãhù bà đến vậy."
"Sao bà lại như thế chứ, toàn lo lắng những chuyệnkhôngđâu, nhị phòng có kết cục kia là do bọn họ gieo gió gặt bão,khôngphải là lỗi của Triều Dương quận chúa. Hơn nữa, ta thấy chuyện của Cửu Nhi rất lạ, Cửu Nhi thích Triều Dương quận chúa đến mức nào ta là ngườirõnhất, tathậtkhôngtinhắncó thể làm vậy."
Mà cũng vì chịu tang nên tiệc đầy tháng làmkhônglong trọng lắm, chỉ cómộtvài người thân thiết đến tặng quà.
Mộ Khanh Hoàng vẫn còn sợ hãi, may mà nàngđãbiết bộ mặtthậtcủa nàng ta từ trước, nếu như Sầm Tiểu Mạnthậtsựlà gian tế, Mộ Kiêu pháimộtmình nàng ta lẻn vào Trường Ninh Hầu phủ, như vậy nàng ta tất nhiênkhôngthể chỉ biết khóc.thậtmay,thậtmay là hôm nay trước khi quyết định chén ép bắt bẻ nàng ta, nàngđãđể Võ Đạiẩnmình sau tấm bình phong để bảo vệ mình.
mộtlát sau, Mộ Khanh Hoàngnói: "Ngọc Châu, ngươi bưngmộtchậu nước sạch đến, rửa sạchsẽcho nàng ta, hôm nay vẫn chưa xong đâu."
Sầm Tiểu Mạn sựng người, vội vàng quỳ sụp xuống bên chân Mộ Khanh Hoàng, "Quận chúa thứ tội, là Ngọc Loan tỷ tỷ nhìn lầm, nô tỳ cùng thế tử gia trong sạch."
Mộ Khanh Hoàng ném mạnh chén trà xuống dưới đất, chén trà tức khắc vỡ tan tành, "Đủ rồi!"
Lúc Mộ Khanh Hoàng hết ở cữ làđãđến cuối tháng sáu đầu tháng bảy, đúng là thời kỳ hoa sen nở rộ, cũng chính vào khoảng thời gian này phụ thânsẽphụng chỉ xuất kinh, thời gian còn lại của bọn họ quả thựckhôngnhiều lắm.
"Ta để lộ ra sơ hở ở chỗ nào?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Ồ, trong sạch." Mộ Khanh Hoàng cười cười.
Nghĩ đến kết cục mà Đại phòng có khả năng phải gánh chịu, Lục Cảnh cười càng vui vẻ, uốngmộtngụm rượu rồi tiếp tục ngâm nga hát. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Keng keng, trường đao chống lại chủy thủ ngắn, Sầm Tiểu Mạn bị dồn vào thế yếu, chưa đượcmộtchốc, Võ Đạiđãchế phục trói cánh tay Sầm Tiểu Mạn lại, ném nàng ta xuống dưới chân Mộ Khanh Hoàng, "Thỉnh quận chúa xử lý."
Ánh sángnhỏbé như hạt đậu phản chiếu từ ngọn nến vào trong gương đồng, hắt lênmộtgương mặtâmtrầm nham hiểm còn vương vết máu.
Lục Cửu lập tức trợn tròn mắt, kêu tomộttiếng "Dừng tay", lập tức xông lên đoạt lấy tấm ván gỗ trong tay Võ Đại, "To gan, sao ngươi dám đánh nàng."
- -
"Cái gì? Ngươiđãgiết Tiểu Mạn?!" Lục Cửu vội cúi người xuống thăm dò hơi thở của Sầm Tiểu Mạn, sau đó lập tức bổ nhào lên người Sầm Tiểu Mạn khóc lớn lên, "Tiểu Mạn nàng c·h·ế·t thảm quá."
Hoa thị lại sầu lonói: “Nếu Đại phòng bị diệt trong tay Triều Dương quận chúa, vậykhôngphải chúng ta cũngsẽchịu ảnh hưởng à, tổ chim bị phá trứng nào còn nguyên, lão gia cười gì chứ?”
Chợt, Mộ Khanh Hoàng vung tay giội thẳng nước trà lên mặt Sầm Tiểu Mạn, ánh mắt Sầm Tiểu Mạn biến đổi,khôngche giấu nữa, tay phải rút ra chuỷ thủ được giấu ở trong tay áo đâm về phía Mộ Khanh Hoàng.
Mộ Khanh Hoàng vung tay lên ý bảo Võ Đại lui sangmộtbên, sau đó cúi đầu nhìn Sầm Tiểu Mạn, Sầm Tiểu Mạn cũng ngẩng đầu nhìn Mộ Khanh Hoàng, "Ngươiđãsớm phòng bị ta?"
"Ai màkhôngyêutiền, có ai chê tiền nhiều sao?"
Lục Cảnh chỉ về hướng Mạc Viên, "Tối nay quận chúa sinh con, thằng nhóc Lục Cửu kiađãlàm gì bà cũng nghe thấy, bà chờ xem, chờ Triều Dương quận chúa hết thời gian kiêng cữ chắc chắnsẽcó trò hay để xem, biết đâu chừng Đại phòngsẽnhận kết cục giống với Nhị phòng."
- -
"Ngọc Loan emkhôngcầnnói, ta tự có chủ trương. Tiểu Mạn, ngươiđirótmộtly trà sâm đến đây cho ta."
Mộ Khanh Hoàng cầm nắp gạtnhẹnước trà, chậm rãi đưa trà đến bên miệng, tay phải của Sầm Tiểu Mạn theo bản năng nắm chặt tay trái.
"Đại ca ta lạikhônggiống vậy,hắnyêutiền lại thích giấu tiền, bà đừng thấy đại ca ta thường ngày ăn mặc đồ dùngkhôngcó chút nào hào hoa xa xỉ mà nhầm,hắnrất có tiền đấy. Bà có thấy chùm chìa khóa treo ngay hônghắnkhông? Tất cả những chìa khóa đó đều là chìa khóa kho đấy. Bànóixem, nếu Đại phòng đổ, đống gia tài đósẽthuộc về ai?"
Chẳng lẽ chỉ là bởi vì nàng được hoàng tổ phụyêuthích?
Tam phòng.
"Lão gia, thiếp sợ lắm. Lục Mạo chỉ mới có hồng nhan tri kỉ mà Triều Dương quận chúađãvùi dậphắn, cái thằng trứng thối Cửu nhi kia lại cùngmộtđứa nha hoàn ôm ôm ấp ấp ngay lúc nàng ta sinh con, chưa kể còn bị đại nha hoàn bên người nàng ta bắt tại trận. Thiếp sợ, thiếp sợ quận chúasẽđối phó với tất cả chúng ta còn tồi tệ hơn với nhà Lục Mạo."
Sầm Tiểu Mạn nhấc tay lau sạch vết máutrênmặt, lấy từ trong hộp đồ trang sức của mình ramộtchiếc vòng tay bằng vàng nhìn vô cùng bình thường, đeo vào cổ tay, sau đó đứng dậyđithay bộ quần áo vừa bị Ngọc Loan giội chậu máu khi nãy.
Lục Cảnh ngồi nghiêng ởtrêngiường, ăn thịt uống chút rượu, vui vẻ ngâm ngamộtbài hát.
Nàng có tài đức gì mà khiến Mộ Kiêu phải dùng tới cả tử sĩ để đối phó.
"Ngươi tưởng ta mù à? Tarõràng bắt gặp hai người các ngươiđangôm nhau." Ngọc Loan kêu lên.
P/s: Ai bảokhôngai chê tiền!!! Ta khinh tiền
Lục Bỉnh dựa vào thành giường suy nghĩ, Lăng Thị nằm bên cạnh ông run bần bậtkhôngngừng.
Hôm sau, những món quà do trong cung ban thưởng đổ về Trường Ninh Hầu phủ ồ ạt như nước sông, vì cònđangchịu tang nên Mộ Khanh Hoàng cũngkhôngthể tiến cung tạ ơn, chỉ để cho nha hoàn của mình thay mặt nàng hướng về hoàng cung khấu tạmộthồi. Đối với chắt ngoại có cùng ngày sinh với mình này, Kiến Nguyên Đế cảm thấy rất thích, vì vậy cho Ngụy Bảo truyền lời rằng sau khi chịu tang xong liền mang vào cung cho ông nhìnmộtchút.
mộtngười cònđangsống sờ sờmộtnháy mắt sauđãchết như vậy, Mộ Khanh Hoàng sững người, nhưng chẳng mấy chốcđãkhôi phục tỉnh táo, "Đây là... tử sĩ?"
Hai người nhìn nhau, Hoa thị lập tức hớn hở vui cười, “Cứ mặc cho Lục Cửu tìm đường chếtđi.”
Mộ Khanh Hoàng đứng dậy giao con trai cho Ngọc Khê ôm, ý muốn bảo nàng ấyđivào phòng trong.
Thụy Phúc Đường.
Đúng lúc này, Mộ Khanh Hoàng siết chặt chén trà lui về phía saumộtbước dài, cùng lúc đó, Võ Đạiẩnthân sau tấm bình phong vọt ra đánh nhau cùng Sầm Tiểu Mạn.
"Đúng."
Nghĩ tới những điểm quái lạ của Mộ Kiêu mà Lục Cửu từng nhắc tới, Mộ Khanh Hoàng trầm mặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Trời ạ." Nhớ tới những lần mình hung hăng bắt nạt Sầm Tiểu Mạn, Ngọc Loan càng nghĩ càng sợ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.