Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Thanh Sơn Ngọa Tuyết

Chương 39: Bày mưu bắt phượng (một)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Bày mưu bắt phượng (một)


Ban đầu cũng chỉ trói sơ sơ lỏng lỏng, sau nhiều lầnhắntrốn ra được, chahắnquyết định nhẫn tâm, dùng cách trói tù binh, về sauhắnlại học được cách bảo nha hoàn giấumộtlưỡi daonhỏtrong ống tay áohắn, thói quen này đến bây giờ cũngkhôngthay đổi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

nóithìnóivậy, nhưng ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, Bạch Cẩmthậtlâukhôngmuốn buông tay.

Vừanóiđến đấy,đãthấy Ngọc Loan bướcnhỏchạy ra, ném châu chấu cỏ lên đầu Bạch Cẩm, hầm hừnói: “Trả đám cỏ rách này lại cho ngươi đấy.”

Võ Đạimộtmắt ôm quyền thi lễ, “Hồi thế tử, phụng lệnh quận chúa bắt ngươi."

nóixong, bốn người lại tiếp tục đánh lên, đôi mắt Lục Cửu bỗng chốc vụt sáng, giả vờ phản kháng vài cái rồi ngoan ngoãn để bị bắt, "Mau dẫn tađigặp tiểu phượng hoàng."

Lục Cửu lại ủy khuất,“Nàng là tim là phổi của ta, nhưng trước giờ nàng chẳng chịu nhìn ta lấymộtlần. Ngày nào ta cũng phải vắt hết óc nghĩ cách để gặp nàng, có biết là khó cỡ nàokhông? Tiểu phượng hoàng nàngthậtvô tình, nàngthậtác độc, nàngthậtlà khiến ta tức c·h·ế·t. Ta tức, nàng để ta ôm ômmộtchútkhôngđược à?”

Mộ Khanh Hoàngđãkhôngcòn ở chỗ cũ, Lục Cửuđithẳng lên cầu trúc, băng qua hồ sen, đến trước bức tường ngăn cách ngoại viện cùng nội viện, nhìn tứ đại kim cương Võ Đại, Võ Nhị, Võ Tam, Võ Tứ giữ cửa, Lục Cửu liền ủ rũ buông thõng vai xuống, rồi, hôm nay đừng nghĩ đến chuyện gặp tiểu phượng hoàng.

(1) Biến cố tĩnh nan: Tĩnh Nan chi biến, ý của MKH làđangnóiđến Yến Vương làm phản (xem lại chú thích về “Thanh quân trắc, tĩnh quốc nạn” trong chương 3).

Bạch Cẩm nhảy dựng lên, thoáng cáitrênmặtđãcười như nở hoa, si ngốc quấn lên, gọi: “Chào Loancônương.”

Lục Cửunhẹchân đạp Bạch Cẩmmộtcước, "Ngươi với connhỏtên Ngọc Loan kiathìsao, có hỏi ra được vì sao tiểu phượng hoàngkhôngchịu gả cho takhông?”

Lònghắnlập tức trở nên hung ác, ôm tâm trạng ‘Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê, Tráng sĩmộtđikhôngtrở về’ quay vào Liên Viên lần nữa.

Lục Cửu chỉ cảm thấy tim mình như bị bệnh, đập bình bịch như muốn nhảy cả ra ngoài.

Bên tai thình lình vang lênmộtgiọngnói, Mộ Khanh Hoàng kinh hãi, đến khi pháthiệnra, Lục Cửuđãthoát khỏi dây thừng, nàng lập tức trợn to hai mắt: "Ngươi?!"

(1) Nước ấm nấu ếch: Là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, khi bỏ con ếch thẳng vào trong nồi nước nóng, nósẽlập tức nhảy ra, nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếchsẽở yên mà c·h·ế·t từ từ. Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộthìđãmuộn. Ngược lại, nếuđangở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứngsẽrất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn,khôngđến nỗi c·h·ế·t lúc nàokhônghay.

Trong nội viện cómộthồnhỏ, giữa hồ làmộtcái đình bát giác mái cong, khi ấy, Mộ Khanh Hoàngđangngồitrênghế mỹ nhân cho cá ăn, thấy tứ đại kim cương áp giải Lục Cửu đến, Mộ Khanh Hoàng nở nụ cười, chỉ cây cột bên cạnh,nói: “Trói vào cộtđi, hôm nay bản quận chúa muốn chiêu đãi thế tử gia chothậttốt."

nóiđến đây, trong lòng Bạch Cẩm cũng buồn bực, "Miệng của nha đầu kia chặt lắm, mua vòng tay son phấn cho nàng, nàng chẳng thèm nhận, chỉ nhìn trúng mỗi con châu chấu cỏ mà nô tài tiện tay bện ra.”

Bốn người vừa nhìn thấy Lục Cửu xuấthiện,khôngnóinhảm liền vây lại đánh, Lục Cửu theo bản năng đánh trả, sau vài chiêu lại đột nhiên lùi lại vài bước, hỏi: “Các ngươi làm vậy là có ý gì?”

Chính vì vậy màhắnchả bao giờ sợ bị trói.

Những ngày này nàngđãsuy nghĩ rất nhiều, nếu nàng vẫnkhôngthể thay đổi được vận mệnh, phụ thân vẫn c·h·ế·t, nàng phải làm thế nào mới có thể tránh được biến cố tĩnh nan (1) kia. Biến cố tĩnh nan xảy ra là vì bãi phiên, nhưng mà quyết định của hoàng đệ lại chính xác, chỉ là phương phápbãi phiên quá nhanh quá dứt khoát, nên mới khiến cho chư vị phiên vương bất mãn mà cùng liên hợp.

Trời đất quỷ thần ơi, ta cũng ôm được nè, Lục Cửu cười mờ ám trong lòng.

Lục Cửukhôngôm đượccônương mìnhyêumến, trong lòng vô cùng chua xót, nghĩ thầm, chủ nhân như ta cònkhôngbằngmộtnô tài,thậtlàkhôngcó đạo lý.

Gia thế trong sạch, tướng mạo sáng sủa,khôngcó chỗ dựa vững chắc, Tần Thiếu Du này...

Nhìn lạimộtchútđi, nhất địnhsẽcómộtngười càng thích hợp hơn Lục Cửu, ví dụ như...

“Vậy nàng cứ việc làmđi. Tiểu phượng hoàng, nàng muốn làm gì ta cũng được hết, nàng thấy dùng roi quất có đượckhông?” Lục Cửu thành tâm đề nghị, ánh mắt chân thành tha thiết lại... nóng rực như lửa.

Lúc bấy giờ, trong đình giữa hồkhôngcómộthạ nhân nào, chỉ có Mộ Khanh Hoàng cùng Lục Cửu.

Chương 39: Bày mưu bắt phượng (một)

Mộ Khanh Hoàng sợ hãi kêu lên, nhưng nàng cũngkhôngsợ Lục Cửusẽlàm ra chuyện gì có hại với nàng, chỉ nhăn màynhỏgiọng trách mắng: "Lục Cửu ngươi thả ta ra."

"Tiểu phượng hoàng, nàng trói ta mà sao lạikhôngnóilời nào?" Lục Cửu cười hì hì dờiđisựchú ý của Mộ Khanh Hoàng.

Mộ Khanh Hoàng chợt nhớ tới Tần Thiếu Du vừa đưa diều cho nàng.

"Tiểu phượng hoàng ngẩn người cũng dễ nhìn."

Tần Thiếu Du làmộtcử nhân mà nàng nhặt được ngoài Liên Viên. Kể từ ngày đầu tiên Tấn Vân Lâu khai trương, người nàyđãđến. Mỗi ngày khi hoàng hôn buôn xuống, mặt trời lặn về tây, Liên Viên đóng cửa đuổi người,hắnlại nằm ngủ ở ngoài Liên Viên, trời làm chăn đất làm chiếu, quả thực chính là màn trời chiếu đất.hắnsống như vậy nửa tháng, sau khiđãkhảo sát học vấn củahắn, nàng đểhắnlàm quảnsựTấn Vân Lâu, sắp xếp sách vở cùng quét dọn Tấn Vân Lâu.

"Các ngươiđixuốngđi." Thấy Lục Cửuđãbị trói lại chắc chắn, Mộ Khanh Hoàng lập tức đuổi người, chỉ sợ trù trừ thêmmộtchút, Lục Cửu tên vô liêm sỉ này lạinóibậynóibạ cái gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mộ Khanh Hoàng giậnquá hóa cười, "Lục Cửu, ngươi xem ta là gì, muốn khinh bạc liền khinh bạc?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cứ tưởng hôm naykhônggặp được tiểu phượng hoàng nữa, hạnh phúc đến quá nhanh,hắncó chút kích động!

Nhìn Lục Cửu mặt mày như vẽ, Mộ Khanh Hoàng lại thở dài lần nữa, "Ta vốn định cho ngươimộtbài học." Nhưng chần chờ mãi vẫnkhônghạ thủ được,khôngchỉ là bởi vì si mê chấp niệm mà Lục Cửu dành cho nàng hai đời trong khi nàngkhôngcó gì để báo đáp, mà còn vìmộthình ảnh luôn mãi tồn tại trong đầu nàng, xóakhôngđi. Mỗi khi Lục Cửu chọc giận nàng, nàng lại nhớ đến hình ảnh ấy, Lục Cửu nằm trong quan tài băng, cả người đầy những lỗ máu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bạch Cẩm bị hù xém c·h·ế·t, vội vàng bịt miệng Ngọc Loan lại, ôn nhu dụ dỗnói: “Tiểu tổ tông của ta ơi, nàng đừng hét loạn lên như thế. Chủ nhân của bọn ta chỉđangnóigiỡn với nàng thôi, tasẽkhônglàm thế với nàng.”

Bạch Cẩm cười trộm đứng thẳng người lại, “Chủ ý của nô tài, chính là ngài nhào tới như vậy như vậy như vậy như vậy..."

Lục Cửu hạ quyết tâm, ôm chầm lấy Mộ Khanh Hoàng.

Nàng luôn sợ nhìn vào mắthắn.

Lục Cửu dừng bước, liếc mắt nhìn Bạch Cẩm, "Gia cònkhôngbiết cái đạo lý congáilà phải dụ phải dỗ à, nhưng ngươi cho rằng tiểu phượng hoàng là Ngọc Loan mà ngươi lừa được sao, nào có dễ nắm trong tay như vậy đâu. Tiểu phượng hoàng khó khăn hơn nhiều, takhôngdám lỏng tay, lạikhôngdám nắm quá chặt. Mẹ nó, thực đúng là khiến ta khổ chếtđiđược.”

Theo nhưhắnnói,hắnlà người đến từ thôn Bản Kiều trấn Linh Lung huyện Lâm An, đời đời vừa làm ruộng vừađihọc, trong nhà cũng cótrêndướimộttrăm mẫu đất, ai ngờ vừa đến kinh lại bị người ta trộm mất lộ phí. Trong nhà có bốn huynh đệ tỷ muội,hắnlà lão Ngũnhỏnhất, cả nhà gắng sức tạo điều kiện chohắnđihọc, chỉ hy vọnghắncó thể làm rạng rỡ cửa nhà.

Phiên vương là do hoàng tổ phụ tự mình sắc phong, giờ lại bảo hoàng tổ phụ bãi phiên, đâykhôngphải làđãđánh thẳng vào mặt ông sao? Kết cục của nàng đại khái làsẽbị giam cả đời với lý do là ly gián người nhà, từ đấy bị hoàng tổ phụ hoàn toàn chán ghét vứt bỏ.

Ngọc Loan lập tức trợn to hai mắt, liều mạng giằng co, "Cứu mạng - - "

Mộ Khanh Hoàng thế nhưng lại cảm thấykhôngcòn lời nào đểnói, dường như là nàng quảthậtthiếu nợhắn.

"Tiểu phượng hoàng nàng cứ việc trói, chỉ cần có thể ngày ngày trông thấy nàng, nàng có trói ta cả đời ta vẫn vui.”

Mộ Khanh Hoàng quăngmộtvốc đồ ăn cho cá lên ngườihắn, “Câm miệng.”

Bốn người này coi như là của hồi môn thái tửđưa cho tiểu phượng hoàng, là thương binh từ tiền tuyến lui về, đều từng làm đến bách hộ. Võ Đạikhôngcómộtcon mắt, Võ Nhịkhôngcómộtcánh tay, Võ Tam bị đứt ba ngón tay, Võ Tứkhôngcómộtlỗ tai. Mặc dù bị thương tật, nhưng bản lĩnh chém người thấy máu rèn luyện ra từtrênchiến trườngthìcao hơn người thướng gấp mấy lần, cơ bắp cùng sát khí toàn thân khiến người ta vừa thấyđãbiếtkhôngphải là hạng dễ chọc. Cũngkhôngphải làhắnkhôngcó năng lực đánhmộttrận, từnhỏhắnđãđược ‘rèn luyện’ trong quân phủ, nhưng tiểu phượng hoàng tự dưng lại sai bốn người này ra đây cảnhắnlại, có thể thấy được cơn giận của tiểu phượng hoàngkhôngphải lànhẹ, hôm nayhắnvẫnkhôngnên tưới dầu vào lửathìhơn.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, thế nhưng pháthiệnngười thích hợp nhất lại là Lục Cửu. Nếu như nàng gả cho Lục Cửu, nàngkhôngcần phải lo lắng Lục Cửusẽkhôngnghe theo lời nàng, còn nếu gả cho người khác, nàng sợ bị phản bội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

nóixong lập tức xoay người rờiđi.

Biện pháp cuối cùng lại cũngkhônghẳn là biện pháp, nàng gả chomộtngười,mà người này phải nghe theo lời nàng, để người này tham gia vào triều chính, còn phải thay thế địa vị của Trình Tử Tí, Lý Thượng Đức trong lòng hoàng đệ, trở thành người mà hoàng đệ tin tưởng nhất. Khi có người lại chỉ vì cái lợi trước mắt mà đề xuất việc bãi phiên, người này phải kịp thời khuyên can hoàng đệ, dùng biện pháp “nước ấm nấu ếch” (1) lần lượt bãi phiên, còn có khả năng thành công.

Lục Cửu trừnghắn, “Ánh mắt của ngươi thế là thế nào?đangcười nhạo giakhôngbằng ngươi,khôngbiết dụ dỗ quyến rũ tiểucônương phảikhông? Vậy ngươi ngược lại bày mưu vẽ kế cho gia xem nào.”

Nghĩ tới ý kiến tệ hại kia của Bạch Cẩm, nhào tới như vậy như vậy như vậy như vậy, nhìn mỹ nhân ngồitrênghế, tiểu phượng hoàng với đường cong lả lướt, Lục Cửu nuốt mạnhmộtngụm nước bọt, thử giãy ra khỏi dây thừng, lại pháthiệnbốn người kia dùng cách trói tù binh để thắt dây thừng, khỏi nghĩ đến chuyện trốn ra, nhưnghắncòn có chiêu khác. Hồinhỏhắnlì như trâu, chahắnlạikhôngnỡ đánh, đành phải tróihắnlại, chohắnphơi nắng dưới ánh mặt trời. Nhưng dù là phơi nắng cũngkhôngnỡ, dường như sợ phơi đến mứchắntan chảy ra mất, từ đấy mỗi khihắnphạm lỗi cũng chỉ trói lại.

"Tiểu phượng hoàng, nàng để ta ôm nàngmộtcáiđi, takhônghôn nàng đâu, đượckhông?” Lục Cửu để cằmtrênvai Mộ Khanh Hoàng, đáng thươngnói.

Mộ Khanh Hoàng dời mắtđi, ngơ ngác nhìn cá chép bơi lại đoạt thức ăntrênmặt hồ.

Hai là, nàngđilung lạc hoàng tổ phụ, để hoàng tổ phụ bãi phiên. Để phụ thânbãi phiên của con trai chắc chắnsẽkhôngxảy ra chuyện lớn gì, nhưng việc này lại hoàn toànđingược lại chủ trương chính trị của hoàng tổ phụ. Nàng biết rấtrõ, mặc dù hoàng tổ phụđãthành hoàng đế, nhưng trong lòng ông vẫn còn tư tưởng chất phác củamộtnông dân, con trai, cháu trai, máu mủ ruột rà mới là đáng tin nhát. Vì vật hoàng tổ phụphong chín người con trai đáng tin nhất trong số đó thành phiên vương, pháiđibiên cương đóng ở biên giới, thay thế những tướng quân khác họ kia.

Ngọc Loan lui về phía saumộtbước, chống nạnh mắng, “Mai mốtkhôngđược phép đến nữa, người nào đám bắt nạt quận chúa nhà ta, ta liền đánh người đó,khôngđánh được chủ nhânthìta đánh nô tài ngươi, hừ!"

Trong lòng Bạch Cẩm tự nhủ, tự mình làm khổ mình, có c·h·ế·t cũng đáng. Chả cần để ý là chặt hay là lỏng, ngài cứ thế xông lên đoạt lấyđi. Lý do nhiều như vậy, chả phải chỉ vì kinh sợ à.

Bạch Cẩm ôm đầu ngồi xổmtrênđất, vụng trộm trợn trắng mắt,nói: “Vậy nô tài cũngkhôngcòn phương pháp nào khác.”

Lời còn chưa dứt, Lục Cửuđãđập lên gáyhắnmộtcái “bốp”, “Hừ, cái chủ ý thối nát gì thế, tiểu phượng hoàngsẽbổ đôi ta mất.”

Lục Cửu vội vàng kéo nàng lại, sợ Ngọc Loan la lên, Lục Cửu che miệng nha đầu kia, nhét vào trong lòng Bạch Cẩm,khôngcó ý tốtnói: “Chẹp chẹp, ôm vào bụi cỏ như vậy như vậy như vậy như vậyđi.”

Bạch Cẩm chứng kiến chuyện này từ đầu tới cuối, quả thựckhôngđành lòng nhìn phương pháp theo đuổi congáicủa chủ nhân nhà mình, thấy Lục Cửuđãchạy trốn khỏi Liên Viên nhưng vẫn mãikhôngchịu rờiđi, cứ lo âu quanh quẩn ngay cửa, nhịnkhôngđượcnói: "Thế tử gia, congáilà phải dụ phải dỗ, ngài xé nát diều của quận chúa rồi vắt chân bỏ chạy như thế, quận chúa nhất địnhsẽtức giận."

Bãi phiên là chuyện chínhsự,khôngphải là việc màmộtquận chúanhư nàng có thể tham gia vào. Nếu như nàng muốn phát huy tác dụng, nghĩ tới nghĩ lui,mộtlà nàng gây ảnh hưởng đến hoàng đệ, nhưng đời trước nàng cũngkhôngkhuyên được hoàng đệ, đời này hẳn là cũngkhôngkhuyên được. Mộ Duẫn Hoàng thành hoàng đế, rốt cuộc cũngkhôngđơn thuần chỉ còn là hoàng đệ của nàng nữa, mà nàng chỉ làmộttỷ tỷđãgả ra ngoài, muốn Duẫn Hoàng tôn vinh nàng, tham gia vào chínhsự? Muốn học theo Thái Bình công chúa của Đường triều hay sao? Cho dù Duẫn Hoàng đáp ứng, hai vị tiên sinh Trình Tử Tí cùng Lý Thượng Đức của Duẫn Hoàng cũngsẽkhôngđáp ứng;

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 39: Bày mưu bắt phượng (một)