Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ
Thanh Sơn Ngọa Tuyết
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Thịt phượng hoàng
Lục Cửu hơi sững sờ rồi lập tức sang sảng phủ nhận, “Conkhôngcó tư thông với tiểu phượng hoàng.”
Lục Cảnh liếc Lục Vănmộtcái, lại nhìn về phía Lục Từ Thị ngồi ở chủ vị,trênmặthiệnlênmộtít ý lạnh, "Mạo Nhi chỉ ít hơn Châu Nhi nhà conmộttuổi, năm đó học vấn của Châu Nhi nhà bọn con cũngkhôngkém, nhưng giành được danh hiệu thần đồng lại là Mạo Nhi. Mẹ, mẹ trăm phương ngàn kế muốn kéo dài vinh hoa cho nhà Nhị ca, tìm cách đẩy Triều Dương quận chúa vốn nên được chỉ hôn với Lục Cửu cho Lục Mạo, kết quả là gì? Lục Mạo lại làmộttênkhôngbiết hăng hái tranh giành,khôngthèm ăn thịt phượng hoàng, lại xem cháo trắng rau dưa như bảo bối."
"khôngđúng,khôngđúng." Lục Từ Thị lắc đầu.
“Mẹ, đắc tội ả ta chẳng khác nào đắc tội thái tử." Nhận được tin Lục Mạo bị cẩm y vệ bắtđi, Lục Văn vội vàng chạy gấp từ nha môn Lại bộ về, sầu lonói.
Vừa thấy con trai trưởng, Lục Từ Thị cũng lạnh mặt, "Nghiệt tử, mày còn dám về à!"
Lờinóibuột ra khỏi miệng, càngnói, mùi mỉa mai trong đó càng nồng.
Lục Cửu mím môi, mắt phượng u ám, "Trướcthìvu cho quận chúa hãm hại Lục Mạo, sau lại vu quận chúa có tư tình với con, tổ mẫu, tổ mẫu muốn gì vậy?”
Chương 29: Thịt phượng hoàng
"Tốt, quả nhiên mày với Mộ Khanh Hoàng có chuyệnkhôngtrong sạch.nói, tại sao mày lại vụng trộm tư thông với Mộ Khanh Hoàng!” Lục Từ Thị cắn răng chất vấn.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, cha con Lục Bỉnh chắp tay sau lưng, lạnh mặt tiến vào.
“Nếukhôngthìcòn có thể làm gì?” Lục Cảnh hỏi ngược lại, "Nếu như có thể bắt gian tại giường, cho dù chúng ta g·i·ế·t ả ngay tại trận, thái tử cũngkhôngnóiđược gì. Giờthìsao, mẹ l* m*ngđiuy h**p ả, khiến ả đề phòng, hiển nhiên làsẽkhôngđể cho chúng ta có cơ hội nữa.”
Lục Từ Thị bỗng dưng nâng mắt, nhìn chằm chằm Lục Cửu,nói: “Cửu Nhi, Mạo Nhinóilần đó con đánh nó là vì Mộ Khanh Hoàng, có phải haykhông?" (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Đúng, Mạo Nhi bị oan, đống thi từ kia nhất định là do Mộ Khanh Hoàng nhét vào thư phòng của Mạo Nhi, đổ tội cho Mạo Nhi."
“Màynóibậy!" Lục Từ Thị trợn to đôi mắt già cỗi.
Lục Văn đứng ra hoà giải, “Được rồi được rồi, bây giờ cứnóiđến mấy chuyện đóthìcó nghĩa lý gì, vẫn nên nghĩ cách làm sao để cứu Mạo Nhi ra ngoàiđi.”
Lục Cảnh ngồi dưới ghế Lục Văn cũngnói: “Bắt kẻ gian d·â·m phải bắt cả đôi, mẹ, mẹ chỉ sai người tung tin đồn như vậy, ngay cảmộtít da lông của Triều Dương quận chúa người ta cũng chả tổn thương được, ả có phải chỉ làmộtcon bé mồ côikhôngnơi nương tựa đâu. Vả lại, nhìnmộtcách khách quan, Triều Dương quận chúa là người có tính tình cứng cỏi, cho dù lời đồn có mãnh liệt hơn nữa, cũngkhôngcó nhiều khả năng là ả vì quá xấu hổ mà tự sát, ngược lại vô duyên vô cớ khiến thái tử ghi hận lên huynh đệ bọn con.”
Lục Cảnh cảm thấy mất mặt, cúi đầu nhìn hoa văntrênbàn trà bằng gỗ hoàng hoa lê, bất mãn dùng móng tay lướt theo đường hoa văn,nói: “Vì là cháu ruột của con nên con mớikhôngnóigìkhônglàm gì, chứ thử đổi lại là đứa congáiất ơ nào mà xem.”
“Đúng vậy.” Lục Cửu thản nhiên thừa nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ, cái gìkhôngđúng? Có phải Mạo Nhi bị oan haykhông?" Lục Văn vội vã hỏi.
Lục Từ Thị vốnkhôngtin, đột nhiên bây giờ nghe được Lục Bỉnh lại chính miệng thừa nhận, lập tức ngây dại, "Màynóigì, mày lặp lại xem.”
“Con cái thằng tiểu s·ú·c sinh này, lại còn dám đổ oán giận lên đầu người mẹ già này nữa. Ai mà ngờ tớimộtthằng thợ mổ heo lại quảthậtcó mệnh Long vương cơ chứ. Năm đó chiến tranh khốc liệt như vậy, đâu đâu cũng là người c·h·ế·t, mẹ quẳngmộtthằng con trai ra ngoài bán mạng chohắnlà được rồi, làm sao lại cam lòng cho conđichịu khổ nữa chứ. Giờthìsao,khôngphải giờ cũng rất tốt sao, ba đứa con trai của mẹ đều tay nắm thực quyền."
"Tại sao lạikhông,khônghỏi xanh đỏ đen trắng liền xông vào thư phòng của Mạo Nhi, phàm là sách vở giấy tờ có chữ viết đều bị tịch thu hết rồi.” Lục Cảnh ngồi thẳng người trả lời, lại nghiêng đầu phân phó Sơn Trà, "khôngthấy Đại lão giađãvề à,điphamộtly trà lạnh đến đây.”
Lục Cửu tiếp lời, hỏi: “Lúc cẩm y vệ vào nhà bắt ngườikhônglục soát thư phòng của Lục Mạo à?"
"Tiểu phượng hoàng? Ha ha, gọi nhau thân mật quá nhỉ.” Đến lúc này, Lục Từ Thị hoàn toàn khẳng định chuyện này.
Ánh mắt Lục Từ Thị lạnh lẽo nhìn con thứ ba, "Vậy theo con, chúng ta phải để cho Mạo Nhi vô duyên vô cớ bị người nhạo báng phảikhông? Phải để yên cho tiểu tiện nhân kia tiêu dao đắc ý phảikhông?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Rất tốt? Rất tốt mà mẹ chỉ muốn toan tính cho nhà nhị ca, vì saokhôngtìm cách cưới thêmmộtnàng quận chúa công chúa về cho con của con.” Lục Cảnh bất mãn hừmộttiếng.
"Đại ca, đâykhôngphải là chuyệnnhỏ, huynhkhôngthể ănnóiba hoa." Lục Văn “vụt”mộtphát đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Lục Bỉnh.
"Nhị đệ có ý gì?" Lục Vănkhôngvui nhìn Lục Cảnh.
Lục Cửu "A"mộttiếng, "Tổ mẫu, conđãtừng tận mắt xem qua đống thi từ đó, quảthậtlà nét chữ của Lục Mạo. Đây là do Lục Mạo tự mình tìm đường c·h·ế·t, liên quan gì đến quận chúa đâu chứ.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lục Từ Thị vừa về đến phủ liền sai ngườiđitung tin Triều Dương quận chúa tư thông với Đường Bá Tử. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Liếc sang Lục Cảnhmộtcái, trong lòng Lục Cửu cười lạnh,trênmặt lạikhônghiện.
Lục Cảnh khoát tay chặn lại, “Đệkhôngcó cách nào đâu, chuyện như vậy phải để đại cađilàm."
Nghe Lục Cảnhnóithế, Lục Từ Thị thầm ân hận, “Cònkhôngphải là do mẹ sốt ruột sao. Nhìn đám cẩm y vệ hung thần ác sát kia xông vào nhà bắt Mạo Nhiđi, mà chiếu ngục của cẩm y vệ chính là Tu La địa ngục, người nào vào đó cũng đều bị hành hạ cho sốngkhôngbằng c·h·ế·t. Thể cốt Mạo Nhi gầy yếu, thằng bé ở trong đó thêmmộtcanh giờ, mẹthậtsợsẽxảy ra chuyệnkhôngtốt gì đó. Rồi mẹ nghĩ đến đầu sỏ gây nên là Mộ Khanh Hoàng, thả haykhôngthả Mạo Nhi cònkhôngphải chỉ làmộtcâunóicủa ả sao.rõrành rành là ả ta vìyêusinh hận, muốn đẩy Mạo Nhi vào chỗ c·h·ế·t, người phụ nữ thâm độc này, mẹ tuyệt đốikhôngbỏ qua cho ả.”
trênđường trở về, hai cha conđãthương nghị xong xuôi với nhau, nhất định phải làm mặt lạnh, bày ra dáng vẻ chính khí lẫm liệt, áp đảo mọi người trong nhà,khôngđể cho bọn họ có cơ hội điên đảo trắng đen.
“Mẹ à, mẹ nghĩ haythậtđấy. Bao nhiêu năm nay đại ca dẫn dắt con được cái gì, con cònđangphải c·h·ế·t già ở cái vị trí Bộ binh vũ khố lang trung đây.” Lục Cảnh oán giậnnói, "Năm đó đại canóidắt theo conđiđánh trận, mẹ lại sống chếtkhôngđể cho conđi. Nếu conđibiết đâu được bây giờ con cũng được phong hầu rồi, càngkhôngcần phải nhìn sắc mặt đại ca mà sống.”
Edit: Diệp Nhược Giai
Lục Cảnh xê dịch mông,mộttay gác lên bàn trà, bắt chéo chân, nghiêng ngườinói: "Mạo Nhi cũngthậtlà ngu, quận chúathìkhôngthích lại cứ nhất định thích…”
“Mẹ chưa từng thiên vị ai cả. Nhị ca của con làmộthạt giống đọc sách, về điểm nàythìđại ca con có c·h·ế·t cũng chả giúp được nhị ca con tiến xa hơn. Con với đại ca con giống nhau, đều làm quan võ, đại ca con bán mạng cho hoàng đế, gắng gượng giành đượcmộtít công trạng, có đại ca con dìu dắt con, tiền đồ của conkhôngđáng lo. Chỉ có nhị ca con là khiến mẹ phải đau đầu, mẹ nghĩ cho nhị ca con nhiều hơnthìcó gì đâu mà phải nghiêm trọng.”
Lục Văn ngượng ngùng, Lục Từ Thị đen mặt, lạikhôngcó lời nào đểnói.
"Lão Tam, đó chính là cháu của con.” Lục Từ Thị lườm Lục Cảnhmộtcái.
Lục Bỉnh lạnh mặt đứng trong nội đường, vái chàomộtcái rồi mớinói: "Mẹ, Mạo Nhi bị bắt là do con tố cáo."
Lục Cảnh che khuất nửa bên mặt, cười lạnh,âmdương quái khínói: “Trước nay mẹ lúc nào cũng thiên vị nhị ca."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.