Trùm Khai Thác
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Thu hoạch lớn và giám định vũ khí
- A! Vậy ông cho tôi một cái giá đi! Nếu hợp lý tôi bán tất luôn!
- Ông nhiều cái giá chót nhỉ? Mười bạc, đừng mặc cả nữa!
- Là bán nguyên liệu!
Bỏ qua đám người chơi đang tò mò, lúc này RaoQ đã được người thợ rèn trung niên dẫn vào bên trong lò rèn. Vượt qua khu làm việc nóng hừng hực, đinh tai nhức óc bởi những tiếng búa chan chát, RaoQ đã tới trước cửa một căn phòng nằm trong cùng của khu nhà này.
- Nghe nói cậu có vụ làm ăn lớn, thế nào? Là đặt hàng của chúng tôi hay bán nguyên liệu!
RaoQ cười áy náy nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Làm gì có cách tính như vậy! Nó hiếm hơn thật nhưng giá cả còn phụ thuộc vào công dụng nữa, trang bị được rèn từ sắt đen cũng không nổi trội hơn sắt thường là bao đâu! 5 đồng bạc một viên, giá thị trường đấy!
- Không cần cảm ơn! Đây là trách nhiệm của tôi mà! Sắp tới bữa trưa rồi, hay là cậu ở lại ăn với chúng tôi một bữa nhé, không phét chứ bà vợ của tôi nấu ăn phải nói là ngon nhất cái xứ BlackCoal này đấy.
Cất mười viên quặng sắt vào trong hòm đồ, RaoQ hí hửng vì giữ được một khoản tiền lớn. Trong hòm đồ lúc này của cậu ngoài một đồng vàng của Pier, mười đồng bạc của Duke ra thì đang chứa mười một viên quặng sắt đen, bốn mươi hai viên quặng thường và một số đồ linh tinh như lõi golem vỡ, hoa mandra,... Quặng sắt đen thì cậu không biết giá chứ số còn lại ước tính giá trị cũng chẳng ít.
- Cảm ơn ông Duke! Sau này có chuyện gì cứ gọi tôi, nếu làm được tôi sẽ không từ chối!
- Haha! Đấy chỉ là thử thách mà thôi, tôi chỉ cần kiểm tra qua là được chứ cần mấy thứ lăn lóc này làm gì, tôi cũng chẳng thiếu tiền.
- Từ từ đã! Tôi nói thật năm bạc đã là con số tương đối cao rồi, quanh BlackCoal này không ai có thể mua được cái giá đó như tôi đâu!
Dann lắc đầu khinh thường nói:
"Ặc! Coi như xong! Cả nhiệm vụ và vật phẩm mới đều không dùng được! Thợ khai thác đạt hạng C? Chậc! Chẳng biết bao giờ ta mới đạt đủ cấp độ để nhận nhiệm vụ thăng hạng nghề nữa. Còn cái nhiệm vụ kia thì chẳng có thông tin gì? Dạo này mình có duyên với dấu '?' hay sao, đi đâu cũng gặp!"
Vui sướng cất tiền vào hòm đồ, RaoQ sực nhớ tới một chuyện liền hỏi Dann:
Trong ánh mắt tò mò của những người chơi xung quanh, RaoQ được người thợ rèn tiếp đón rất nhiệt tình tiến vào trong lò rèn.
RaoQ cười làm lành:
Căn phòng này cũng không mấy đặc biệt, rất đơn giản, ngoài một vài giá sách và bức tranh treo tường ra thì chỉ có một cái giường và bộ bàn ghế mà thôi. Ngồi xuống ghế, thưởng thức ly trà mà Durian vừa mang tới, RaoQ đang định mở miệng thì lão lùn Dann kia dường như cũng không nhịn nổi nữa nói:
Người thợ rèn trung niên dừng lại, gõ cửa gọi:
- Này ông! tên vừa rồi là như nào vậy? Sao thợ rèn lại tỏ ra nhiệt tình đến vậy nhỉ?
Từng tiếng bước chân huỳnh huỵnh vang lên, cánh của gỗ có phần cũ kỹ từ từ được mở ra vang lên từng âm thanh kẽo kẹt ghê răng. Ở sau cánh cửa lúc này là một người lùn, trông còn già hơn cả lão Duke, râu ria xồm xoàm không có dấu hiệu cắt tỉa gì cả, đầu tóc cũng bù xù, bên bết như kiểu mấy năm không gội đầu vậy.
- Mười bạc, không hơn không kém!
- Tỉ lệ nhặt được quặng sắt đen rất thấp, còn không tới 1% so với quặng sắt thường, mười đồng bạc một viên chắc ổn rồi đúng không?
- Mư..ời! Mư..ời viên? Cậu nói thật à! Mua...Mua luôn ấy chứ!
Cuối cùng RaoQ chấp nhận cái giá chín đồng bạc một viên quặng sắt đen mà lão Dann đưa ra. Cầm trong tay túi bạc nặng chịch 103 đồng bạc, nhìn vẻ mặt hậm hực hờn dỗi như một cô thiếu nữ bị người yêu bỏ của lão Dann, RaoQ cảm thấy vô cùng hài lòng. Trong nháy mắt, cậu đã kiếm cho mình gần hai đồng vàng, tương đương với 200 USD nếu đổi ra tiền thật, một con số không nhỏ đủ cho cậu chi tiêu mà không phải lo nghĩ gì trong một hai tuần liền.
- Thầy Dann, có khách hàng đến gặp!
- Xin lỗi ông nhé! Tôi cũng khồng ngờ đống quặng sắt lại nặng như vậy, làm hỏng cái bàn của ông! Nếu cần thì cứ trừ vào tiền bán quặng là được!
- Ê RaoQ! Cậu còn quên đám quặng sắt ở đây này! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
RaoQ chần chừ một chút rồi nói:
- Sặc sao vẫn đắt thế?
RaoQ quay lại hỏi:
- Có ai trả giá như cậu không? Cậu không thấy có lỗi khi vòi tiền một lão già sắp xuống lỗ như tôi à?
Thu lại tiền và rương của Zirban vào trong hòm đồ, RaoQ đứng lên đang định rời khỏi thì Duke gọi giật lại:
- Ha ha thôi nào! Dù sao tôi cũng là một khách hàng tiềm năng mà, ông lấy giá vừa phải thôi!
Nhìn thấy RaoQ đứng sau Durian, hai mắt sáng lên không hợp chút nào với tuổi tác, nhiệt tình nói:
- Ủa! Không phải nhiệm vụ là giao chúng cho ông sao?
- Trưa mai cậu tới đây nhận lại!
Dann dường như không nghe thấy, lập tức lao vào đống quặng, nhặt từng viên lên kiểm tra rất kỹ càng, sau đó phân loại thành từng đống riêng theo chủng loại, kích thước khối lượng, nhìn rất chuyên nghiệp. Nhìn bàn tay nâng niu, xoa nắn và vẻ mặt tràn ngập tình yêu kia, ai cũng nghĩ rằng hắn đang đối xử với một cô người tình nóng bỏng vậy.
- Vậy thì đi sang làng, thị trấn khác vậy! Dù sao hiện tại tôi cũng chẳng thiếu tiền! Ông thanh toán nhanh lên, tôi còn bận.
- Quặng sắt thường tôi nghĩ giá cả 10 đồng một viên chắc là hợp lý rồi chứ!
Dann lắc đầu cười lạnh:
Durian lắc đầu cười khổ trước tính tình của lão già ham tiền này, bất đắc dĩ đi kiếm ấm chén pha trà.
Nói xong còn nhặt vài viên quặng sắt đen lên, ra vẻ không muốn bán nữa. Thấy vậy, Dann sốt ruột nói:
Uỳnh! Một tiếng đổ vỡ vang lên, chiếc bàn cuối cùng đã không chịu nổi sức nặng của đống quặng sắt mà tuyên bố kết thúc sứ mệnh của mình, bốn chân gầy dập, mặt bàn cùng vì đập xuống sàn nhà mà tan nát, tạo ra dư chấn nhẹ. Cũng may sàn nhà không phải từ gỗ mà là đá nên nó vẫn chống chịu được lực lượng mạnh như vậy, chỉ có vài vết nứt nhỏ trên bề mặt mà thôi.
- 5.5 đồng bạc một viên, giá cuối rồi đó!
- Đúng là không có ánh mắt! Thanh đao này tuy bị hỏng nặng nhưng vẫn chỉ kém so với vũ khí bình thường một chút, nếu được sửa chữa, tôi đảm bảo uy lực của nó ít nhất sẽ ngang bằng với những vũ khí cấp 20 đấy!
Nghe được cái giá quá thấp so với mong đợi của mình, RaoQ cảm thấy hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn Dann thì cậu thấy lão mặc dù đang cố ý tỏ vẻ khinh thường nhưng hai mắt vẫn chưa rời khỏi đám quặng sắt đen đến một giây. Biết rằng con hàng này đang cố ý ép giá xuống, RaoQ giả vờ mất hứng:
- Haha! Quá là khá đi chứ! Thế nào hơn chục viên quặng sắt đen, ông có thu mua được không?
Nói xong RaoQ lấy cây cuốc của mình ra cho lão ta xem. Dann nhận lấy ngắm nghía một hồi rồi ném trả lại cho RaoQ:
- Haha! Lại là cậu à! Đến bán đồ đúng không? Thế nào lần này thu hoạch khá chứ?
- Dù hơi cao một chút nhưng đây là cái giá tôi chấp nhận được! Thế còn quặng sắt đen?
- Thôi mà! Ông thấy đấy, đây chỉ là lần đầu tôi bán quặng ở đây thôi! Sau này chúng ta còn làm ăn với nhau nhiều! Ưu đãi một chút cho khách hàng tiềm năng là việc hai bên cùng có lợi mà!
Nói xong, RaoQ đổ hết đống quặng có trong hòm đồ của mình lên bàn. Rầm rầm rầm rầm! Từng viên quặng sắt mang theo trọng lượng lớn nặng nề rơi xuống chiếc bán gỗ đáng thương đã không biết bao nhiêu tuổi kia.
- Tôi cũng vậy...!
- Vậy thì cảm ơn ông lần nữa nhé! Tạm biệt!
- Haha! Cảm ơn ông! Hiện tại tôi đang có việc bận, để khi khác nhé. Bây giờ thì phải tạm biệt ông rồi!
- Durian à? Đã bảo không có chuyện gì lớn thì đừng làm phiền ta mà!
Lão lùn Duke gật gù trả lời:
Dann nhận lấy thanh đao, nhấc lên nhấc xuống, còn lấy kính lúp ra soi quan sát một hồi lâu rồi nói:
Đợi một lúc lâu, sau khi đã phân loại xong, Dann mới đứng dậy, vẻ mặt vui mừng lắm:
- Quá thấp rồi! Thôi vậy, tôi tìm chỗ khác bán, tin rằng họ có thể cho tôi một cái giá hợp lý hơn! Ông thanh toán tiền đám quặng sắt thường đi, 4 bạc 20 đồng.
Thợ rèn liền nói:
- Sáu bạc, giá chót!
Thợ rèn Durian cung kính nói:
Dann ngẫm nghĩ một chút rồi gật đầu:
Lão ta chợt chố mắt ra, biểu cảm khoa trương không khác gì lão Duke khi nãy, một lúc sau khi hồn phách nhập thể mới nói:
Nói xong liền kéo tay RaoQ vào phòng, lực kéo thật mạnh khiến cậu nghĩ rằng người lùn trước mặt này có thực sự già như bề ngoài không?
- Tôi cũng gần như thế...!
- Hừ! Cậu có lấy tôi cái giá vừa phải sao? Giờ có việc nhờ cậy lại vịn cớ quan hệ? Không có cửa đâu! Hừm
Chương 26: Thu hoạch lớn và giám định vũ khí
- Đây chỉ là một cái cuốc bình thường thôi, chẳng có gì đặc biệt cả! Lần này khuyến mãi không tính phí của cậu!
- Ông thấy đấy, tôi vừa nhận được nó, nhưng nó có quá nhiều công dụng bị ẩn đi, tôi không biết lý do là tại sao nữa?
Dann gật đầu:
Nói xong RaoQ mang thanh đại đao gỉ sét vừa nhận được ra khỏi hòm đồ, đặt trước mặt của lão:
Dann bực mình nói:
- À! Chỗ ông có nhận giám định trang bị không? Tôi có một vài món nhưng chưa biết được toàn bộ tính năng của chúng!
- Quý khách mời vào! Haha! Lâu lắm rồi lão già này mới được tiếp khách đó! Durian, con đi pha cho ta một ấm trà lại đây!
Lão già Dann có vẻ chẳng hề quan tâm tới ông bạn già theo mình mấy chục năm vừa báo tử, hai mắt chằm chằm nhìn vào đống quặng sắt ngày càng cao lên, miệng nuốt nước bọt ừng ực như nhìn thấy một món ăn ngon tuyệt trần vậy.
Một người chơi tò mò quay sang hỏi người bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tạm biệt Dann rồi rời khỏi lò rèn, RaoQ chọn đăng xuất khỏi "Tân thế giới" hình như thời gian ngồi Net của cậu sắp hết rồi!
- À tôi còn món đồ này nữa ông xem hộ tôi được không?
- Được rồi, cậu mang trang bị ra đây, tôi giám định cho, năm đồng bạc một món!
...
- Hừ giám định là một công việc rất vất vả? Cậu đừng tưởng nó đơn giản nhé!
- Không hề! Haha!
- Thành giao! hai mươi lăm bạc đây! Bao giờ thì tôi được nhận hàng?
RaoQ chưng hửng nói:
Đặt nốt viên quặng cuối cùng vào ngọn núi nhỏ, RaoQ sờ sờ mũi xấu hổ nhé:
- Được lắm! Quặng cậu mang đến chất lượng rất tốt, kích cỡ và trọng lượng cũng tương đối đồng đều! Đặc biệt là mười một viên quặng sắt đen đều là loại tuyệt hảo cả! Được rồi cậu cho tôi một cái giá, nếu hợp lý tôi sẽ mua tất cả bọn chúng! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Sặc! Thanh đao này đáng giá bỏ ra tận hai mươi đồng bạc để sửa cơ à? (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Thưa thầy, có mối làm ăn lớn, con không dám tự ý quyết định ạ!
Vừa nói vừa biểu hiện ra bộ mặt thèm tiền, hai mắt sáng lên hiện rõ hai ký hiệu $ như trong mấy phim hoạt hình thời xưa vậy.
Hừ! Chẳng làm gì mà còn đòi thu tiền! Làm quái gì có chuyện không làm mà vẫn có ăn! Có hơi thất vọng vì cây cuốc của mình lại chỉ là một trang bị tầm thường, nhưng RaoQ cũng không cưỡng cầu, nó phát huy tác dụng được trong việc khai khoáng là ổn rồi, chém g·i·ế·t quái vật sau này sẽ dùng thanh đại đao kia.
Vẫn là người thợ rèn hôm trước, ông ta thấy cậu tới liền cười nói:
- Haha! Vụ mua bán này lớn quá, tôi không quyết định được! Đi chúng ta vào trong gặp thầy của tôi, chủ nhân chân chính của lò rèn!
- Thôi được rồi! Tùy ông
- Có đấy! Nhưng tôi báo trước giá cả không hề rẻ đâu nhé!
- Tôi cũng chẳng biết nữa! Kỳ lạ thật, lão ta không phải là một kẻ vô cùng xấu tính, luôn nổi cáu với người chơi sao? Sáng nay tôi còn bị gã chửi cho một trận vì đưa tiền chậm nữa này?
Duke lắc đầu cười:
- Thanh đao này bị hỏng quá nặng rồi, việc sửa lại vô cùng khó khăn tốn kém, hơn nữa uy lực cũng như tính năng của nó cũng không được như lúc đầu nữa vì nó bị mất rất nhiều phần quan trọng rồi. Nếu cậu đồng ý tôi có thể sửa lại nó với giá 20 đồng bạc!
RaoQ ngẫm nghĩ khá lâu sau đó mới đưa ra giá:
...
Trong phòng vang lên vài tiếng loảng xoảng, một giọng nói khàn khàn có phần già nua vang lên:
Hai mắt của RaoQ sáng lên, vội vàng nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.