Tru Tiên Nhất Mộng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53: Ngọc Hoa Lâu
Có kẻ cười cợt, có kẻ lắc đầu. Nhưng Tâm An không hề để ý. Làm người phong lưu, nhân sinh tuỳ ý, đây là lần đầu tiên cậu vào thanh lâu ở thế giới này, cảm giác này...
- Số mệnh sao, ta thật muốn thay đổi thứ gọi là số mệnh đó đây.
Lão vuốt chòm râu dê, chậm rãi tiếp lời:
- Tầng ba không phải ai cũng có thể lên được đâu, công tử.
Nói rồi, nàng ta ra hiệu cho một cô nương trẻ tuổi đến rót rượu, còn mình thì xoa tay, giọng điệu lả lướt bắt đầu giới thiệu:
- Thiếu hiệp, ngươi có phúc, nhưng cũng có họa. Người có duyên, nhưng cũng có nghiệt.
- Hảo thơ, hảo thơ, đáng một chén rượu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh bạc phản chiếu dưới ánh đèn, lập tức khiến ánh mắt t·ú b·à sáng rực. Cả nụ cười cũng tươi hơn hẳn, ngay lập tức thay đổi thái độ, giọng điệu trở nên ngọt ngào hơn mấy phần:
Tâm bình thản bước qua đám đông, đi đến một bàn trống ở góc phòng rồi ngồi xuống. Lúc này, một t·ú b·à thân hình mũm mĩm, mặc bộ váy lụa màu tím, tay cầm khăn tay phe phẩy, ánh mắt đầy hoài nghi mà bước tới. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Không phải quỷ, cũng không hoàn toàn là người. Thiếu hiệp, ngươi chính là một chữ… Lạ.
- Tửu lâu này tên là Ngọc Hoa Lâu, là nơi phồn hoa bậc nhất Ngọc Hoàn Trấn. Tầng một là nơi các tài tử văn nhân đến uống rượu ngâm thơ, thưởng thức tiếng đàn tỳ bà. Tầng hai là nơi dành cho những vị khách có tiền, có thể ngồi riêng cùng các cô nương tài sắc vẹn toàn. Còn tầng ba… ha ha, tầng ba chỉ dành cho khách quý.
Nội tâm Tâm An khẽ run, Chu Nhất Tiên chẳng nhẽ liền thứ cậu muốn tìm cũng có thể nhìn ra sao? Thập Vạn Đại Sơn, tuyệt địa hoang dã, nơi có vô số hung thú và dị tộc, cũng là nơi c·hôn v·ùi vô số bí ẩn từ ngàn xưa.
- Cạch.
Chu Nhất Tiên nhận lấy thỏi bạc, vuốt nhẹ giữa hai ngón tay, ánh mắt già nua ánh lên tia sáng khó lường. Lão khẽ híp mắt, bỗng nhiên hạ giọng:
- Chuyện này… e rằng phải xem vận khí của công tử có đủ tốt không.
- Nhưng ngươi dường như… không có số mệnh?
Tâm An thoáng nhướng mày, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như nước hồ thu, không chút dao động trước lời nói của Chu Nhất Tiên. Nhưng trong thần thức, Vương Nhi đột nhiên giật mình.
- Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn...?
Ánh mắt cậu tối lại, nhưng ngay khi định hỏi thêm, Chu Nhất Tiên đã cười ha hả, phe phẩy tay áo, nhấc bảng hiệu lên xoay người rời đi.
Tâm An nhíu mày, yên lặng lắng nghe. Chu Nhất Tiên hơi nghiêng người, như thể không muốn để người khác nghe thấy. Lão thì thào, giọng nói mang theo một tia bí ẩn:
- Người thường, dù là phú quý hay bần hàn, thiện lương hay tàn ác, đều có số mệnh hiển lộ trên khuôn mặt, trên tướng cốt.
- Cạch.
Tâm An đưa bầu rượu lên, nhấp một ngụm lớn, ánh mắt trầm xuống. Cậu không biết Chu Nhất Tiên rốt cuộc là kẻ nào, cũng không rõ lão nói thật hay giả. Nhưng...
Hương son phấn lẫn với mùi rượu nồng, hòa cùng tiếng đàn tỳ bà réo rắt, từng tràng cười ngả ngớn của đám văn nhân tài tử xen lẫn những câu thơ phong lưu.
Tâm An híp mắt. Đây là thật hay là lời nói dối? Nếu Chu Nhất Tiên có thể nhìn ra một phần huyền cơ, vậy còn Đạo Huyền Chân Nhân, người được xưng là thiên hạ đệ nhất thủ lĩnh chính đạo, là sư phụ của cậu, liệu có thể nhìn ra bí mật này không?
Sau đó Chu Nhất Tiên tiếp tục nói: (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cậu nở một nụ cười nhạt. Vậy thì, sớm muộn gì cũng phải đến một chuyến.
- Hồng trần tựa mộng, mỹ nhân như hoa, rượu say một chén, quên cả phong ba…
Chu Nhất Tiên hít sâu một hơi nghiêm túc nói. Tâm An nghe vậy mỉm người, nhấp một ngụm rượu nói:
Nói đến đây, nàng ta nhấn mạnh giọng, ánh mắt mơ hồ mang theo một chút bí ẩn:
- Ai dà, công tử trẻ tuổi như vậy mà khí chất bất phàm, hẳn là một thiếu gia của danh môn nào đó. Không biết ngài muốn dùng bữa hay… muốn tìm một người để hầu rượu?
Tâm An nghe vậy, không nói gì, chỉ rút thêm một thỏi bạc nữa đặt lên bàn.
- Thứ ngươi muốn... ở sâu trong Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn.
Nàng đang ẩn trong Vô Cực Tâm của Tâm An, theo lẽ thường, người thường tuyệt đối không thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng. Nhưng Chu Nhất Tiên... lời hắn nói mập mờ nhưng lại thẳng vào trọng điểm.
Trong Vô Cực Tâm, Vương Nhi cũng trầm ngâm.
- Vậy tiên sinh nói ta là người hay quỷ?
Chu Nhất Tiên mỉm cười:
- Chẳng giấu gì công tử, tầng ba không chỉ là nơi hưởng lạc đơn thuần, mà còn là nơi giao dịch của không ít quan lớn. Nếu được các vị đại nhân nhìn trúng thì có thể một bước lên mây.
- Chu lão tiên ta hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, đã gặp vô số người, nhưng chỉ có ngươi… ta lại không nhìn ra mệnh cách.
- Hảo khí phách. Nhưng... đôi khi, không phải cứ muốn là có thể làm được.
- Thiếu hiệp xuất thân danh môn lại mang nhiều kỳ thuật, lại có bóng hồng mạnh mẽ đi theo, nhưng lại vướng phải mệnh sát kiếp. Người có phúc, nhưng cũng có họa. Người có duyên, nhưng cũng có nghiệt. Nếu một ngày không cẩn thận, tất sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.
Tâm An nghe vậy bật cười, không do dự rút bạc đưa cho lão một thỏi, giọng nói nghiêm túc:
- Hóa ra là khách quý từ xa đến. Công tử yên tâm, ta sẽ giới thiệu cho ngài một cách tận tình.
- Nhìn kìa, còn nhỏ thế mà đã vào thanh lâu?
Một thiếu niên mười hai tuổi, lại không có dáng vẻ của kẻ phong lưu, dám đặt chân vào chốn này?
Nếu như sư phát hiện phát hiện cậu đang che giấu một linh hồn khác trong thần thức, liệu ông ấy sẽ làm gì? Trong thần thức, Vương Nhi trầm mặc không nói. Nàng cảm nhận được một tia lo lắng từ Tâm An, dù rất mỏng manh.
- Ồ? Vậy làm thế nào mới có thể lên tầng ba?
Tú bà lập tức cười lớn:
Tâm An hờ hững nói:
Chu Nhất Tiên sững sờ, rồi bỗng nhiên phá lên cười:
Tâm An không đáp, chỉ đưa tay vào trong tay áo, rút ra một thỏi bạc sáng loáng rồi đặt lên bàn.
- Tiểu công tử, nơi này không phải chỗ dành cho trẻ nhỏ. Mau về nhà đi kẻo cha mẹ lo lắng.
Tâm An nghe vậy, nội tâm hơi thất vọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
- Thiếu hiệp, lão phu hành tẩu giang hồ mấy chục năm, chưa từng gặp ai có mệnh cách như ngươi.
Lão thở dài, thu bảng hiệu lại, ánh mắt lại lóe lên một tia tinh quái:
Một thư sinh áo trắng cầm quạt phe phẩy, tay kia ôm lấy eo một cô nương váy đỏ, nâng chén ngâm nga, tiếng cười d·â·m đãng vang khắp gian phòng. Bên cạnh, một kẻ khác cũng vỗ tay cười lớn:
- Đạo trời vô thường, duyên đến thì gặp, duyên tan thì đi. Thiếu hiệp, có duyên sẽ gặp lại.
Chu Nhất Tiên đặt đồng tiền vào lòng bàn tay của Tâm An, khẽ dùng ngón tay cái xoay nhẹ, đôi mắt khẽ híp lại, như đang chìm vào suy tư. Một lúc lâu sau, lão bất chợt nhướng mày, sắc mặt trở nên nghiêm nghị.
Tú bà cười đầy ẩn ý:
- Dù là tiên đoán thật hay l·ừa đ·ảo, tiên sinh đều đáng giá một thỏi bạc này.
- Lạ thay, lạ thay… Mệnh cách của thiếu hiệp cực kỳ kỳ dị.
Một lần nữa, ánh bạc lại khiến nụ cười của t·ú b·à trở nên rạng rỡ hơn. Nàng ta vội cúi người thấp hơn, hạ giọng nói nhỏ:
- Chậc chậc, đám công tử danh môn cũng bắt đầu ăn chơi sớm thật.
- Tiên sinh quả thực có bản lĩnh.
- Thiếu hiệp quả nhiên là người thú vị.
Bóng lưng lão già hòa vào dòng người tấp nập của Ngọc Hoàn Trấn, từng bước từng bước như hòa tan vào đám người. Chớp mắt… đã biến mất không thấy đâu nữa. Tâm An đứng đó, một tay cầm bầu rượu, tay còn lại khẽ siết chặt.
- Ngươi vốn nên rực rỡ như nhật nguyệt, nhưng lại có bóng mờ che phủ. Nếu không cẩn thận, chỉ sợ sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục.
- Ồ? Xin tiên sinh chỉ rõ?
Một lúc lâu sau, Tâm An nhấp một ngụm rượu, cười nhạt:
Sau khi Chu Nhất Tiên rời đi, Tâm An không nghĩ ngợi nhiều, liền đẩy cửa bước vào tửu lâu ba tầng phía trước. Không khí bên trong ấm áp, nhộn nhịp hơn hẳn phố phường bên ngoài.
Tâm An nghe vậy, khẽ nhấp một ngụm rượu, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú.
Chu Nhất Tiên dừng một chút, ánh mắt nhìn thật chặt vào Tâm An nói tiếp:
- Bóng hồng mạnh mẽ đi theo?
- Nếu thứ ta muốn thực sự ở đó...
- Thiếu hiệp thú vị như vậy, lão phu liền nói thêm một lời.
Từng vò rượu quý được rót tràn, từng cô nương cười khanh khách rót rượu, tiếng vỗ tay, tiếng đối thơ cứ thế hòa vào nhau tạo thành một khung cảnh xa hoa, phù phiếm. Tâm An vừa bước vào, lập tức trở thành tâm điểm của ánh mắt xung quanh.
Chu Nhất Tiên híp mắt, nụ cười trên môi vẫn mang vẻ bỡn cợt nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa thâm ý khó dò:
Chu Nhất Tiên nheo mắt nhìn thật kỹ, bỗng nhiên… sắc mặt lão biến đổi.
Chương 53: Ngọc Hoa Lâu
Vương Nhi chau mày, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một tia cảnh giác. Lão già này… rốt cuộc là kẻ nào? Tâm An khẽ nghiêng đầu, lướt nhìn Chu Nhất Tiên.
Nàng ta quan sát Tâm An từ đầu đến chân, đôi mắt ánh lên tia dò xét, cười mà như không cười:
- Ta vừa đến Ngọc Hoàn Trấn, trước tiên muốn nghe một chút về nơi này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.