Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 82
Đó là năm con lợn rừng đó.
“Không bao lâu sau bọn họ sẽ về.” Bạch Tú Tú rất vui vẻ, trong lòng tính toán thời gian mẹ và chị cả sẽ về, chắc là cô đã ra ở riêng, dọn đến trong huyện rồi.
Vương Thanh Hòa né rất nhanh, hoàn toàn không có ý định nhận lấy.
“Sao chú lại cầm không nổi chứ? Lúc chú cưới vợ, không phải chú ôm vợ từ nhà mẹ đẻ đến nhà mình đi một mạch rất là nhanh nhẹn sao?” Vương Thanh Hòa khó hiểu hỏi lại anh ta. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bé con nghe nói dì sắp đến, lập tức quấn đến nói: “Mẹ, vậy mẹ để dành kẹo của Nguyệt Nguyệt cho dì ăn được không?”
“Sao nào! Mày còn định bắt tao cầm sao? Đúng là cái thứ bất hiếu!”
Nhìn thấy vẻ mặt đờ ra của Vương Thủ Thành, Vương Thanh Hòa cũng không đi qua nói: “Cha, hôm nay tôi đi vào núi rất mệt, để thằng năm cầm đi.”
Bạch Tú Tú dở khóc dở cười: “Hôm nay hai đứa con đã ăn rồi, không được ăn nữa. Hai đứa nghe lời, tối nay mẹ sẽ nấu tôm cho hai đứa ăn tiếp.”
Sân đập lúa trong thôn.
Vương Thủ Thành vừa đến bên này đã bị mấy bà già nhiều chuyện vây quanh.
Mỗi lần có bưu kiện như thế này là mẹ sẽ cho cô bé và anh trai ăn ngon, nói đây là dì và bà ngoại tặng cho bọn họ.
“Con cũng cho.” Minh Minh đang ở bên kia vẽ tranh cũng gật đầu đồng ý.
“Mấy người tự xem xem, hôm nay mấy người mang đến phiền phức cỡ nào cho thôn? Tuy rằng cuối cùng thôn mình cũng được lợi, nhưng nếu dùng các nguy hiểm này để đạt được lợi ích thì tôi làm đại đội trưởng, chắc chắn sẽ không ủng hộ. Nếu mấy người lại xảy ra tình huống tương tự, gặp phải con mồi cỡ lớn thế này, tôi chắc chắn sẽ không chia thêm cho mấy người. Tất cả mọi người trong thôn đều lấy phần như nhau hết.”
Lần này lỗ to rồi!
“Cắt thịt xong rồi, mọi người xếp hàng đi. Hôm nay…” Đại đội trưởng đứng ở đằng trước chuẩn bị chia thịt nhìn thoáng qua người nhà họ Vương, vẫn nhắc đến nhà bọn họ trước.
Bạch Tú Tú cất thư đi, trong lòng cũng có chút chờ mong mẹ và chị cả sẽ về thăm cô.
“Cha, hôm nay cha và mẹ vội vàng chạy đi thương lượng gì thế?” Vương Thanh Kỳ hỏi đến chuyện mà vợ anh ta tò mò.
Năm nay cháu nội cũng đã bốn tuổi.
Đại đội trưởng lạnh mặt cảnh cáo Vương Thủ Thành vài câu.
Đại đội trưởng nhanh nhẹn cắt chân heo ra, đưa cho Vương Thủ Thành.
Thịt heo ăn thì ngon thật, nhưng thịt lợn rừng rất hôi, lại còn chưa từng xử lý qua, hôi c.h.ế.t người, anh ta không muốn cầm.
“Cha, con…” Vương Thanh Kỳ còn muốn từ chối.
“Vậy thì còn được, được rồi, các ông cũng mau về nhà sớm đi, tôi còn phải chia thịt cho mọi người nữa. Lão Mã, ông lấy một bộ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g heo, số còn lại thì chia cho mấy người cầm lưới bắt heo ngày hôm nay. Cái này không cần chia cho người nhà họ Vương. Nhà bọn họ đã lấy không ít rồi.”
Người nhà họ Vương đều nghe theo lời Vương Thủ Thành, điểm này ông ấy vẫn nhìn ra.
Nói đến chuyện này, sắc mặt Vương Thủ Thành không được đẹp cho lắm: “Con muốn c.h.ế.t đúng không? Chuyện gì cũng tò mò được? Sao con không tò mò xem đến chừng nào mới có thể để cha và mẹ con ôm được cháu nội đi? Sau này không được nhắc đến chuyện này nữa!”
Vương Thủ Thành nghe thế sắc mặt cũng có chút phức tạp: “Con không hiểu, cha có đạo lý của cha. Con cứ yên tâm, chờ cha lên kế hoạch xong, nó sẽ đẹp mặt.”
Thấy Vương Thanh Hòa đã đi xa, Vương Thủ Thành đưa chân heo đến trước mặt con trai út.
Nếu có thể kiếm chác được một ít từ nhà bọn họ thì?
Sao vợ có thể giống cái chân heo này được chứ?
Chương 82
Hơn một nghìn cân thịt.
Đến lúc đó phải chuẩn bị vài thứ tốt cho bọn họ mới được, đúng rồi, đến khi đó chắc là nhân sâm trong không gian đã trưởng thành hơn rồi, lúc sau phải đưa cho chị cả mang về mới được.
Lại chia cho bọn họ thêm ba cân rưỡi thịt.
Vương Thủ Thành nghe đại đội trưởng nói như thế, trong lòng cũng rất giận.
Đã lâu lắm rồi cô không được gặp bọn họ.
Đó là chân heo đó! Nếu như làm thành thịt khô thì có thể ăn nguyên một cái mùa đông, đến mùa xuân vẫn còn có cái để ăn.
“Thằng cả, con cầm cái chân heo này đi.” Vương Thủ Thành cầm chân heo, vô cùng vinh quang ra khỏi sân đập lúa, sau đó không muốn xách theo nữa.
Vương Thủ Thành được bà ta khen như thế, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu, nhưng mà nơi này rất nhiều người, ông ta chỉ có thể giữ thói quen bình thường, ít nói ít cười mà gật đầu với quả phụ Khâu.
Bọn họ cảm thấy rất là lỗ, người trong thôn lại ghen tị đến đỏ mắt với bọn họ.
“Vậy hôm nay mẹ còn cho Nguyệt Nguyệt ăn kẹo không?” Bé con chờ mong nhìn mẹ.
Trong lòng Vương Thủ Thành lại càng không vui hơn nữa, lẽ ra n·ộ·i· ·t·ạ·n·g heo cũng là của bọn họ luôn mới đúng.
“Sau này nhà ông không được làm bậy như thế nữa đó, đừng có thấy con heo này là do mấy người phát hiện, nhưng mà nếu như không có người trong thôn chúng ta giúp đỡ thì mấy cô con dâu của ông đều bị thương hết rồi. Người trong thôn chúng ta cũng không phải lúc nào cũng có thể cứu người như thế.”
Trong lòng rất bực bội, nhưng mặt ngoài Vương Thủ Thành vẫn cười ha hả, lộ ra vẻ mặt áy náy xin lỗi: “Đại đội trưởng ông nói đúng lắm, chuyện này là do tôi thiếu suy xét. Mấy đứa con dâu này của tôi quan tâm gia đình, lại còn trẻ. Tôi bảo chúng nó vào núi tìm nấm này nọ, ai ngờ bọn nó lại chạy đi xa như thế. Cho nên lần trước mới gặp được lợn rừng. Lần này có lẽ là lợn rừng đến báo thù? Đại đội trưởng ông cứ yên tâm đi, sau này tôi chắc chắn sẽ bảo bọn họ không được mang thêm phiền phức đến cho thôn chúng ta.”
Vương Thủ Thành vừa nghe thế, vẫn còn thấy có chút tiếc của. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quả phụ Khâu nhìn Vương Thủ Thành, lại nhìn mấy con heo, trong lòng có chút hưng phấn.
Nhưng mà bé con lại chưa từng gặp dì lần nào.
Vương Thanh Kỳ suýt chút nữa đã buột miệng mắng anh.
Thật đúng là một đám người vô ơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh Vương, tôi nghe thằng nhóc nhà tôi nói mấy con heo ngày hôm nay là do nhà của anh phát hiện ra hả? Anh nói coi sao nhà của anh lại may mắn thế.” Người nói chuyện là quả phụ Khâu ở phía tây thôn. Năm nay bà ta cũng hơn bốn mươi tuổi, một thân một mình nuôi lớn hai đứa con trai và một đứa con gái.
“Mấy con lợn rừng ngày hôm nay là đuổi theo ba cô con dâu nhà họ Vương mới chạy ra, mấy cô con dâu nhà ông ấy đều bị dọa sợ, trong thôn quyết định chia cho nhà một họ nửa cái chân heo, số còn lại mọi người sẽ chia đều.”
“Sao lại thế được chứ? Cha, cha nói coi bây giờ anh cả như thế này, việc thì không làm, đi săn cũng không được cái gì. Sau này còn không để lương thực chung với chúng ta, cha còn giữ anh cả ở trong nhà ăn uống làm gì nữa.” Vương Thanh Kỳ lộ ra vẻ mặt rối rắm.
Hai đứa nhỏ vừa nghe đến ăn tôm, cũng không đòi kẹo nữa.
Tên họ Trần này tưởng ông ta muốn chia lợn rừng cho mọi người lắm à? Còn mang đến phiền phức cho mọi người nữa? Thôn mang đến phiền phức cho bọn họ thì có!
Đại đội trưởng thương lượng với người mổ heo.
“Anh cả, sao tôi xách nổi thứ này chứ?” Vương Thanh Kỳ cực kỳ ghét bỏ.
Vậy mà chỉ cho bọn họ một cái chân heo! Bọn họ thiệt thòi quá.
“Mẹ, chừng nào dì mới đến thăm Nguyệt Nguyệt vậy?” Bé con ngồi trên giường đất, thấy mẹ lại cầm bưu kiện quen thuộc về, vô cùng tò mò. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Định đưa sang cho Vương Thanh Hòa cầm.
Bạch Tú Tú cười ôm hai đứa nhỏ ngồi lên giường đất: “Được, mẹ để dành cho dì và bà ngoại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.