Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 197
Nhưng lúc cô ta vừa tới, dì Uông đã nói, hi vọng cô ta có thể nỗ lực tiến bộ.
"Đúng vậy, anh nghĩ qua mấy ngày nữa đưa cho chú Trương chút gì đó, khi nào nhà máy của bọn anh được nghỉ làm, anh lên núi kiếm cho chú Trương ít con mồi."
Hai người ở trong những chuyện này, luôn luôn có thể nói chuyện đến cùng một điểm.
So với hoàng kì, cái này an toàn hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước khi Bạch Tú Tú đến, văn phòng này, cũng bởi vì thái độ không tập trung, làm hại khổ chủ người ta thiếu chút c.h.ế.t rồi.
"Ngồi đi, làm sao nay cháu lại tới sớm như vậy, trời càng ngày càng lạnh, về sau có thể đến muộn hơn một chút. Người lớn có thể chịu lạnh, nhưng hai đứa nhỏ này thì không."
Nghĩ như thế nào cũng nguy hiểm.
Dựa vào cái gì chứ!
"Dì Uông, hôm nay dì tới sớm như vậy à?" Tiểu Đường đẩy cửa ra, nhìn thấy trong phòng cũng chỉ có Bạch Tú Tú và bà chủ nhiệm Uông, lập tức phá vỡ bầu không khí ban đầu.
Cô muốn cho hai đứa con có cuộc sống tốt hơn, để bù đắp lại đời trước.
Hai năm này Triệu Minh vẫn muốn làm Phó Chủ Nhiệm, đều bị gạt bỏ. Trước đó Triệu Minh nói chủ nhiệm là sẽ nắm được tất cả quyền lợi, cho nên mới không đồng ý có Phó Chủ Nhiệm.
Lúc Vương Thanh Hoà nghe hai đứa nhỏ đọc chữ theo vợ, trong đầu có một loại cảm giác giấc mộng thành sự thật.
"Vợ à, số thuốc này của chúng ta, anh định cho đi hai nhóm trước rồi ngừng, hai nhóm sau, ít nhất phải ba tháng sau mới lại cho đi một lần. Đi quá thường xuyên, anh sợ Dư Thành xảy ra chuyện." (đọc tại Nhiều Truyện.com)
"Vậy lần sau anh ấy đến, anh sẽ nói với anh ấy." Vương Thanh Hoà lưu loát nhào xong bột mì.
Sẽ không phải là nhắc đến chuyện Phó Chủ Nhiệm chứ.
"Tiếp theo chúng ta trồng cây cát cánh đi, chu kỳ của nó dài, ngoài việc nó có thể tăng giá. Hơn nữa, nó có thể tích trữ. Chúng ta bán đi bao nhiêu, cũng không đến mức bị nghi ngờ."
Bạch Tú Tú cũng không di chuyển, giúp anh buộc lại tạp dề: "Không cần, lát nữa em giúp anh gói bánh."
Vẫn nên an toàn hơn một chút mới tốt.
Lúc bà chủ nhiệm Uông nói những chuyện này, mày nhíu chặt mi tâm sắp thành hình chữ xuyên rồi.
"Cảm ơn dì Uông đã quan tâm, cũng không phải ngày nào cháu cũng có thể tới sớm như vậy, hôm nay là ăn cơm sớm. Dì Uông sao dì cũng tới sớm như vậy?"
Cô muốn trở nên tốt hơn một chút, muốn cuộc đời của mình thật xứng đáng, về sau hai đứa bé trưởng thành, lúc nhắc đến cô, có thể rất tự hào.
Bạch Tú Tú cứ chờ anh đi rồi mới vào trong.
Một công việc danh giá, còn có vẻ mặt vui cười của Tú Tú, hai đứa con ngoan ngoãn vây quanh bọn họ.
"Tú Tú, em vào trong phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa anh làm xong, sẽ gọi em."
"Dì Uông." Bạch Tú Tú cũng không khách khí, đây chính là cơ hội tốt để giữ quan hệ với bà chủ nhiệm Uông.
Vương Thanh Hoà theo thường lệ đưa vợ mình đến tổ dân phố. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Thanh Hoà thương lượng với Bạch Tú Tú.
"Được." Bạch Tú Tú ngồi đó nhìn anh chuẩn bị đồ, gọi hai đứa nhỏ tới, tiếp tục dạy bọn nó nhận biết chữ.
Bà chủ nhiệm Uông nghĩ vậy, thái độ đối với Bạch Tú Tú cũng tốt hơn. Đây chính là người trẻ tuổi lý tưởng nhất làm việc với bà ấy, làm cho văn phòng này một lần nữa tốt lên.
Anh ấy đột nhiên có tiền, cũng không có khả năng che giấu không tiêu.
Cha cô ta cũng đã nói, nhà cô ta và nhà họ Uông quan hệ cũng không tệ lắm, về sau biểu hiện một chút, đến lúc đó có thể nhắc đến.
Nhân sâm kia vẫn chưa tới lúc thu hoạch, số thuốc này chính là đường kiếm tiền tốt nhất của cô và Thanh Hoà.
Bình thường dì quá dễ dãi với bọn họ rồi.
Nếu như lại nói nữa, Tiểu Bạch cũng sẽ thất vọng với văn phòng.
Làm sao dì Uông đối tốt với Bạch Tú Tú như vậy? Vừa rồi bà ấy đã nói gì với Bạch Tú Tú, nhìn Bạch Tú Tú dường như rất vui vẻ.
Chương 197
Bạch Tú Tú cũng cảm thấy nên là như vậy: "Anh không nói, em cũng định thương lượng với anh. Chúng ta và Dư Thành đã có liên quan đến nhau, muốn biết tin tức ở tỉnh thành không khó.
Bà chủ nhiệm Uông nhìn thấy Bạch Tú Tú tới sớm như vậy, khẽ cười: "Chào buổi sáng Tiểu Bạch, đừng gọi dì là bà chủ nhiệm nữa, cứ gọi là dì Uông đi. Tiểu Đường cũng gọi như vậy, cháu đừng khách khí."
Cô ta vẫn luôn biểu hiện bản thân tốt một chút, kết quả hiện tại lại bỗng nhiên xuất hiện Bạch Tú Tú.
Bạch Tú Tú nghi ngờ.
Có điều những lời này bà ấy không muốn nói ra.
Cả văn phòng đều bị bọn họ làm cho náo nhiệt không có sức mạnh gì, dẫn đến khai triển công việc cũng vô cùng gian nan.
Với tính cách của Dư Thành, căn bản chưa từng cân nhắc tới việc vận chuyển thuốc sẽ bị người khác để mắt tới.
Chuyện này đã trải qua sự chọn lựa của bọn họ. Một là thứ này ở trên núi phổ biến, nhưng người biết có thể làm thuốc không nhiều.
Cũng muốn tiếp tục trải qua cuộc sống với Vương Thanh Hoà, sau này anh lợi hại như vậy, cô đương nhiên cũng không thể kém cỏi.
Thứ hai chính là thứ này vận chuyển càng dễ dàng hơn một chút.
"Dì đến chờ để xem Tiểu Đường và Triệu Minh, hai người bọn họ hôm nay phải đưa bản kiểm điểm cho dì, dì phải cầm được trước.
Bọn họ cũng đều là người của tổ dân phố chúng ta, đứa nào đứa nấy đều ỷ vào mọi người trong nhà quen biết, không tập trung làm việc.
Cũng không cần tiếp tục thường xuyên mua bán thuốc nữa."
Không thể để cho bọn họ lại tiếp tục như thếnữa."
Bà chủ nhiệm Uông nói xong, khẽ chỉ vào đồng hồ trên tường: "Muộn hơn nửa tiếng cũng không sao."
"Chú Trương thật đúng là một người tốt!" Bạch Tú Tú cũng hơi xúc động, nếu không phải chú Trương giúp cô, thím Kim Hoa chưa chắc sẽ cho cô công việc ở hiệp hội phụ nữ đó.
Cô tin tưởng anh.
Tổ dân phố vẫn luôn không có Phó Chủ Nhiệm, chỉ có chủ nhiệm.
Đây chính là cuộc sống mà trong mơ anh cũng muốn.
Nhìn Bạch Tú Tú một chút, bà chủ nhiệm Uông không nói hết lời trong lòng ra ngoài.
Thái độ của bà chủ nhiệm Uông vô cùng chân thành.
Bây giờ lại đối xử nghiêm túc như vậy với Thanh Hoà, vậy thì chính là ân nhân của bọn họ rồi.
Hiện tại người đi sinh con, cũng là người tiếp đãi lúc ấy.
Bà ấy vì chuyện này muốn từ chức, kết quả bị bên trên khuyên ngăn.
Vương Thanh Hoà thương lượng với vợ mình.
Vương Thanh Hoà yêu c.h.ế.t câu nói này của vợ mình, mỗi lần cô nói tin tưởng anh, anh đều cảm thấy vô cùng êm tai.
Vương Thanh Hoà thấy vẻ mặt nghiêm túc phải giúp một tay của cô, chỉ cảm thấy đáng yêu: “Được, vậy lát nữa anh dạy em cách gói."
Trong phòng hôm nay bà chủ nhiệm Uông là người tới sớm nhất, Bạch Tú Tú nhìn thấy bà ấy, cũng rất bất ngờ: "Chào buổi sáng bà chủ nhiệm Uông."
Trong lòng lại càng không thoải mái.
"Tiếp theo chúng ta trồng thuốc gì?" Lần này đã bán hết sạch hoàng kì, không gian của cô cũng phải đổi trồng loại khác.
Sáng sớm.
Anh đỏ mặt, đưa hạt giống đã chuẩn bị xong cho cô.
Mặc dù Dư Thành nhìn có vẻ rất trượng nghĩa, nhưng không có nghĩa là lúc có chuyện xảy ra, Dư Thành sẽ không bán đứng anh và Tú Tú.
Bắt đầu chuẩn bị băm nhân bánh.
“Được, em nghe anh." Bạch Tú Tú nhìn chồng mình, mặc dù không biết anh đang suy nghĩ gì, nhưng đầu óc của anh tốt, hơn nữa trực giác rất chuẩn.
Không có công việc kia, cũng sẽ không có công việc như hiện tại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô muốn nắm lấy mỗi một cơ hội. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vương Thanh Hoà sợ cô chê mùi tanh của thịt tươi, thúc giục Bạch Tú Tú vào nhà.
Bạch Tú Tú trở nên kích động, không quan tâm có phải bánh nướng hay không, cô ăn trước rồi lại nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.