Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49


Chớp mắt đã đến ngày trước sinh nhật của Lục Nghiên Tu.

"Ừm, cùng anh xuống lầu đi." – Lục Nghiên Tu tiện tay giúp cô khép cửa lại, cùng cô đi xuống lầu.

Thấy mẹ Lục luống cuống tay chân, Cố Tri Vi không nhịn được liền ra tay.

Bánh nhìn khá bình thường, hương vị thì cô không dám chắc.

“Anh thì sao? Vận đào hoa của anh cũng đâu có kém. Em đâu thiếu lần thấy người khác tìm đến anh.” – Cố Tri Vi nói thật lòng, hai người họ đúng là kẻ tám lạng người nửa cân về độ thu hút người khác phái.

Quả nhiên, không ăn nổi.

Năm ngoái, sau khi trọng sinh lần đầu tiên gặp lại Khương Cẩm Toa, cô liền nhớ ra mình từng có người này trong danh bạ WeChat, không cần nghĩ nhiều đã xóa kết bạn. Đối với người đã chán ghét, chẳng cần giữ lại làm gì cho chướng mắt.

Trước khi rời khỏi trung tâm thương mại, Lục Nghiên Tu vẫn ổn mà?

Bữa tối hôm nay đặc biệt, trước khi chính thức ăn, cả nhà đồng thanh hát chúc mừng sinh nhật.

“Vậy em có từng nghĩ vì sao anh lại dễ xúc động không?” – Lục Nghiên Tu mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, giọng nói bình tĩnh vang lên.

Ban đầu Cố Tri Vi chỉ định trêu chọc vài câu, không ngờ Lục Nghiên Tu lại ném thẳng câu hỏi cho cô.

Dạo gần đây Lục Nghiên Tu gần như ở hẳn trong nhà, dường như quên luôn bên ngoài còn có căn hộ riêng. Trước kia anh ta chỉ về nhà vào dịp lễ tết.

Nhưng lần này không hiểu sao, cô lại không gỡ được tay anh ra.

Trước kia, cô cũng từng tự xưng là bạn gái của Lục Nghiên Tu để dọa người khác lùi bước.

Trong không gian chỉ có hai người, cảm giác áp suất thấp đến từ đâu thì quá rõ ràng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mẹ và ba Lục lần lượt lấy quà sinh nhật đặt bên cạnh con trai.

"Đúng đó." – Cố Tri Vi tiếp lời: "Anh, bánh này em làm, chắc là khó ăn lắm."

Nhìn anh nâng niu món quà mình tặng, Cố Tri Vi biết rõ so với mẹ và ba Lục thì mình không thể chu đáo bằng, nên cũng không nói gì. May thay, một lát sau trên mặt anh hiện lên biểu cảm hài lòng.

Chuyện không liên quan đến cô, cô cũng đừng cố gặng hỏi đến cùng.

Hơn nửa tháng trước, cô từng đi dạo tiệm trang sức với Lục Nghiên Tu, định sẵn một chiếc nhẫn. Nhưng xét về mặt nghiêm túc thì đơn đặt hàng không phải cô đứng tên, nên không thể xem đó là quà sinh nhật từ cô. Vì vậy cô quyết định mua lại món khác.

Mẹ Lục giải thích: "Cái này là mua ngoài tiệm, cái kia là em gái con làm."

“Ờm… cái này… Anh không nói thì làm sao em biết được? Em đâu phải sâu trong bụng anh, cũng không có năng lực thần thông để hiểu thấu mọi chuyện.”

Cô chợt thấy bối rối.

Từ nhỏ đến lớn, số lần cô vào bếp đếm trên đầu ngón tay. Chưa bao giờ có cơ hội chứng minh mình có khiếu nấu nướng hay không, lỡ đâu hôm nay "đầu độc" Lục Nghiên Tu thật thì cô chỉ có thể nói: “Xin lỗi”.

Lục Nghiên Tu không có thói quen tổ chức tiệc sinh nhật linh đình, cũng chẳng quen ra ngoài tụ tập đông người, năm nào cũng ở nhà đón sinh nhật, người khác không tiện gặp mặt chúc mừng hay tặng quà đúng ngày.

Họ từng giúp nhau tống cổ mấy kẻ theo đuổi dai dẳng, dù là giả vờ hay thật lòng không thích, cả hai vẫn thường làm vậy từ trước đến nay.

Thấy vậy, Cố Tri Vi cũng lấy quà của mình ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lục Nghiên Tu xưa nay chỉ tin khoa học, nhưng tình cảm cha mẹ dành cho con cái phần lớn không thể dùng mấy từ như "mê tín" để gói gọn.

Nghe vậy, Cố Tri Vi mới nhẹ nhõm hẳn.

Trong nhóm bạn thân tin nhắn nhảy lên tới tấp, chủ đề xoay quanh sinh nhật ngày mai của Lục Nghiên Tu.

Ba người còn lại vừa ăn bánh kem, anh thì mở quà.

Sao giờ trông như đang dỗi?

“?” – Cố Tri Vi thật sự không hiểu nổi anh đang nghĩ gì.

"Sao lại có 2 cái bánh kem?" – Anh hỏi.

"Được, em đợi chút." Lục Nghiên Tu đang mở đến món quà thứ ba, từng cái đều thử đeo lên người.

Vì hôm sau là cuối tuần nên cô ngủ thẳng tới khi tự tỉnh.

Thấy con trai có vẻ rất thích thú, mẹ Lục cười nói: "Quà của mẹ và ba con đều là đến miếu linh thiêng xin cho con đó. Năm nay là năm tuổi, phải chú ý hơn chút."

Nhưng khoảnh khắc vừa rồi cứ lặp đi lặp lại trong đầu Cố Tri Vi như một đoạn clip tua đi tua lại.

Cố Tri Vi cúi người, nghiêng người lại gần nam chính, ánh mắt như tia X-ray muốn nhìn thấu tâm can anh, rồi hỏi thẳng:

"Mẹ ơi, hay là mình ra ngoài mua bánh kem đi ạ?" – Cố Tri Vi vừa dùng khăn giấy lau khô tay dính bơ, vừa đề nghị, "Con sợ bánh kem con làm, anh con ăn không nổi."

Ngồi vào ghế phụ, cô nghiêm túc cài dây an toàn.

Ngủ lâu khiến đầu óc cô chưa tỉnh hẳn, giọng nói cũng lười biếng, mơ màng gọi: "Anh."

Dưới sự chỉ dẫn của đầu bếp chuyên nghiệp, cộng thêm việc được thị phạm tận mắt, Cố Tri Vi cảm thấy làm bánh kem cũng không đến nỗi khó. Từng chút từng chút, cô làm xong chiếc bánh — chỉ là...

Mẹ Lục đích thân vào bếp, thể hiện không chỉ qua bữa cơm tối mà còn qua cả chiếc bánh sinh nhật.

“Anh làm gì vậy?” – Cố Tri Vi ngẩng đầu, đối diện với người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu: “Buông tay ra.”

Không ngờ là khi gặp đèn đỏ, xe dừng lại, Lục Nghiên Tu quay đầu nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng rất nhiều điều — tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lại như thể đã nói ra tất cả.

“Đi thôi, lên xe, về nhà.” – Lục Nghiên Tu vừa nói vừa sải bước đi trước.

Anh không cho rằng bản thân là người quá dễ mất kiểm soát cảm xúc, chỉ là đôi khi thật sự không kiềm chế nổi. Mà những cảm xúc đó phần lớn đều liên quan đến Cố Tri Vi — bởi vì quá muốn có được, nên mới dễ lo được lo mất.

Anh không nói, cô biết làm gì?

Cả nhà ngồi vào bàn ăn, mẹ Lục hỏi con trai muốn ăn món gì vào tối nay, bà định tự tay vào bếp nấu mừng sinh nhật cho con.

Lần này, Lục Nghiên Tu lại ra tay giúp cô đuổi người, cô cũng chẳng buồn để tâm đến việc anh nói gì.

Cố gắng nuốt xuống, cô nhìn sang cái bánh kia, thầm thấy may mắn vì mình đã chuẩn bị sẵn.

Bả vai vẫn bị giữ chặt, anh vừa động thì Cố Tri Vi cũng chỉ có thể bị kéo đi theo.

Lục Nghiên Tu kể ra mấy món đơn giản.

Hai cái bánh khác biệt rõ ràng — một cái nhìn qua đã biết là tác phẩm của thợ chuyên nghiệp, đẹp mắt tinh tế; cái còn lại thì bình thường đến mức tầm thường, nhìn kỹ còn thấy thô, lớp bơ bôi cũng chẳng đều.

Ngay khi cô định đặt điện thoại xuống, WeChat báo có người gửi lời mời kết bạn.

Lục Nghiên Tu không đụng đến cái bánh mua ngoài, mà ăn bánh do cô làm. Vừa cho vào miệng, Cố Tri Vi liền cau mày.

“Vận đào hoa của em cũng ghê đấy, anh mới rời đi có vài phút đã có người nhào tới rồi.” – Lục Nghiên Tu cúi mắt nhìn cô gái bên cạnh, khóe môi khẽ nhếch.

Mở tin nhắn ra xem, dòng xác minh viết: "Là tôi, Khương Cẩm Toa, sao cậu xóa tôi?"

Cô từng thử hỏi, nhưng anh hoàn toàn không nói thật lòng với cô.

Là nghĩ vậy, nhưng trong tiềm thức cô vẫn mơ hồ nhận ra một tia tín hiệu — Lục Nghiên Tu hình như không nói thật.

Nghe lời khen của anh, lại cảm nhận được sự bao dung của anh dành cho mình, Cố Tri Vi ngượng ngùng cười cười.

Ăn tối xong, Cố Tri Vi theo mẹ Lục vào bếp, giúp bà chuẩn bị bánh kem.

"Thật hiếm thấy em vào bếp, lại còn làm bánh kem." – Lục Nghiên Tu nhìn lại chiếc bánh bình thường kia: "Nhìn cũng đâu đến nỗi khó ăn."

Xử lý xong, Cố Tri Vi tắt máy đi ngủ.

Lục Nghiên Tu vừa thổi nến xong, Cố Tri Vi liền đưa dao nĩa cho anh, bảo anh cắt bánh kem.

Mẹ Lục giao dụng cụ cho cô, đổi vai thành người hỗ trợ.

Nhìn ảnh đại diện đối phương, cô thấy hơi quen mắt.

Hay là… lý do khiến anh dễ xúc động chính là vì cô?

Vừa đúng 12 giờ, trong nhóm bắt đầu spam "sinh nhật vui vẻ", còn tag hẳn tên Lục Nghiên Tu, cô cũng tham gia vào cuộc trò chuyện này.

Trời đã khuya, Cố Tri Vi nằm chán chường trên giường lướt điện thoại, mắt dần díu lại, buồn ngủ kéo tới.

"Nếu thật sự không nuốt nổi thì đừng trách em nha." – Cố Tri Vi chẳng mấy tự tin vào tay nghề của mình, lại nhắc trước một câu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô nói: "Anh, em muốn ăn cái bánh kia, anh cắt giúp em nhé?"

Anh mỉm cười nhẹ với mẹ, rồi cầm lấy chiếc đồng hồ do cô gái bên cạnh tặng mình.

Xe chạy được một đoạn, Cố Tri Vi lờ mờ cảm thấy không khí xung quanh có gì đó hơi nặng nề.

"Không trách em đâu." – Lục Nghiên Tu hơi nhướng mày, dừng lại giây lát, "Dù sao, đại tiểu thư nhà chúng ta mà chịu vào bếp thì đúng là chuyện đáng ghi vào sử sách, anh chỉ thấy vinh hạnh thôi."

Sợ Lục Nghiên Tu bị "tổn thương", cô vội vàng nói trước để phòng hờ.

Cô đánh giá anh từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Anh dạo này có phát hiện mình dễ xúc động không? Vừa mới vui vẻ đó, quay đi quay lại đã lạnh lùng, trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa. Đúng là lòng dạ đàn ông, như kim đáy biển.”

Chương 49

“……”

Lúc chuẩn bị xuống lầu ăn cơm, vừa mở cửa ra thì đụng ngay Lục Nghiên Tu từ đầu hành lang đi tới.

Mẹ Lục không muốn làm cô mất tinh thần, nhưng quả thực bánh tự làm chưa chắc ngon.

Thế là đến bữa tối, Lục Nghiên Tu thấy trên bàn có 2 cái bánh kem.

Nói là giúp, thật ra cô chẳng giúp được bao nhiêu, mà mẹ Lục cũng không rành làm đồ ngọt, phải nhờ đầu bếp hướng dẫn.

“Không có.” – Lục Nghiên Tu liếc sang cô gái đang hỏi một cách nghiêm túc: “Em đừng nghĩ nhiều, anh không giận em.”

Mà dù có nói, cô cũng chẳng làm được gì.

Trước Tết vừa rồi, Lục Nghiên Tu cũng từng dễ xúc động như vậy, khiến người ta chẳng hiểu gì cả, nghĩ mãi cũng không ra nguyên do.

Sau khi cắt xong bánh, phân phát cho từng người, Lục Nghiên Tu cũng lần lượt cảm ơn.

Cảm xúc là thứ cần tự điều chỉnh, người ngoài can thiệp không được bao nhiêu.

"Được."

Lục Nghiên Tu không đáp lại, nên Cố Tri Vi cho rằng cuộc trò chuyện kết thúc rồi, liền quay sang nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, thả hồn theo dòng suy nghĩ.

"Mẹ ơi, để con thử xem nhé?"

Cô liếc nhìn người đàn ông đang lái xe, có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt anh đang căng thẳng đến mức nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau một hồi làm theo chỉ dẫn, mẹ Lục cảm thấy mình không thể nào làm ra cái bánh kem ra hồn, hơi nản: "Bánh kem gì mà khó làm quá vậy."

Cả ba món quà đều có điểm chung — đều là những vật có thể mang theo bên mình.

Vừa rồi thấy cô bị đàn ông khác tiếp cận, nghĩ đến việc có kẻ khác có ý đồ với cô, anh thật sự cảm thấy không thoải mái chút nào.

Lục Nghiên Tu đang muốn biểu đạt điều gì?

Đèn xanh bật lên, xe lại tiếp tục lăn bánh, Lục Nghiên Tu cũng đưa mắt trở lại phía trước, tập trung lái xe.

Cố Tri Vi mặt không cảm xúc, lập tức chặn Khương Cẩm Toa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vì để giữ nguyên trạng chiếc bánh, cô chưa thử miếng nào.

Lúc trời còn chưa tối hẳn, bà nghe theo đề nghị của cô, gọi người ra tiệm bánh mua một cái đem về.

“Anh nè, em có chọc gì đến anh không vậy?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49