Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 67: Chương 67

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Chương 67


Trương Thành vừa ngã xuống đất, Khương Nặc lại đá con d.a.o thái dài của anh ta ra xa một bên, đồng thời đưa mắt về phía Lý Mộng, nói với cô ấy: “Cô lấy d.a.o đến đây.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ như vậy, Trương Thành nắm chặt con d.a.o trong tay phải, tay trái tiện thể nắm lấy đèn bàn đập về phía Khương Nặc.

Sau khi cân nhắc, Trương Thành quyết định đánh trực diện với Khương Nặc.

Sắc mặt Lý Mộng tái nhợt, mắt thấy m.á.u tanh, trong lòng cô không có khả năng không chấn động.

“Vô dụng, hôm nay anh chắc chắn phải c·h·ế·t.”

Lý Mộng chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, trong lòng Đàm Linh càng thêm nổi giận, tiến lên một bước đến trước người bọn họ: “Nói đi! Vì sao các người lại ở cùng nhau? Các người quen biết sao?”

Uông Tiệm Ly đang chìm trong cơn ngủ say, Đàm Linh lại không ngủ được, cô ta muốn đi ra ngoài tìm Lý Mộng, bây giờ đã tối rồi, Lý Mộng là một cô gái có thể đi đâu chứ?

Phụ nữ suy cho cùng sẽ vô ý thức bảo vệ mặt, chỉ cần cô khẽ động, chính là sơ hở. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thế mới biết, Khương Nặc không chỉ là một kẻ điên, còn là một ác ma g.i.ế.c người không chớp mắt.

Lưu Văn Nghĩa đau đớn cũng không còn kêu thảm được nữa, há to mồm đã hôn mê.

Cho tới hôm nay mới chính thức ý thức được, đánh nhau, tranh giành là chuyện rất khó khăn.

Ngọn lửa thù hận trong lòng Đàm Linh lại cháy lên, chất vấn Lý Mộng: “Vì sao hai người lại ở cùng nhau?”

Tâm phiền ý loạn thở dài, Đàm Linh nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, ý thức được Lý Mộng trở về, lập tức vui vẻ chạy ra ngoài.

Nhưng nhìn thấy Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa giống như c·h·ó c.h.ế.t nằm dưới đất, sự sảng khoái trong lòng cũng không phải giả.

Tầng 6.

Trương Thành không nặn ra được một câu, nặng nề ngã xuống mặt đất.

Mùi m.á.u tươi nồng nặc khiến Trương Thành căng thẳng tinh thần cao độ, tim đập loạn, đồng thời cũng khơi dậy hung tính của anh ta.

Nhưng nếu cô ta đi, Uông Tiệm Ly không có ai chăm sóc vậy phải làm sao??

Thấy cô đứng im không nhúc nhích, Trương Thành liếc mắt ra hiệu với Lưu Văn Nghĩa, Lưu Văn Nghĩa hiểu ý, cầm một cây tuýp sắt ở bên tường xông về phía Khương Nặc.

Lưu Văn Nghĩa trừng mắt, nhìn m.á.u tươi tuôn ra ào ào.

Cô ta vừa tới gần, Khương Nặc trực tiếp quật ngã cô ta, đồng thời ném cho Lý Mộng một sợi dây thừng.

Trên vai Trương Thành có vết thương, cho nên không ra tay trước, mà ở bên cạnh xem thế nào, anh ta không nghĩ tới Lưu Văn Nghĩa không chống đỡ được nửa phút, đã bị Khương Nặc một đòn đánh gục, nên đã nhanh chóng chạy vào nhà bếp tìm ra một con d.a.o thái dài.

Lưu Văn Nghĩa dùng sức bổ cây tuýp sắt về đỉnh đầu Khương Nặc, anh ta đã từng luyện múa gậy, vừa vung lên dùng mười phần sức lực, một khi đánh trúng, đầu của người phụ nữ này sẽ vỡ nát giống như một quả dưa hấu.

Chương 67: Chương 67

Khương Nặc lại vặn xoắn chuôi d.a.o ở trong người anh ta một chút rồi mới rút ra.

Cho dù có điên thế nào thì cô cũng chỉ là phụ nữ, sức nhỏ, thể lực kém, chỉ cần bị đánh trúng một chút thì sẽ lộ ra sơ hở, đến lúc đó chính là cơ hội của anh ta.

Đàm Linh nằm trên mặt đất, nhìn thấy khắp nhà đều là m.á.u tươi, thân thể không ngừng run rẩy.

“Hai người này để đó mặc kệ cũng sẽ c.h.ế.t rất nhanh vì mất m.á.u quá nhiều.” Khương Nặc nói: “Nhưng thù của cô còn chưa trả, bây giờ có thể ra tay.”

Làm xong tất cả, cô ấy có hơi mất sức. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đàm Linh phát hiện ra không thích hợp, nhưng động tác của Lý Mộng rất nhanh, Khương Nặc vừa nói xong, cô ấy đã lấy dây thừng tới, trói Đàm Linh ở trên ghế.

“Cô... cô...”

Trương Thành cầm d.a.o chỉ về phía Khương Nặc, đồng thời mắt cũng nhìn về phía cửa.

Cô sẽ không cho đối thủ có bất cứ cơ hội phản công nào, d.a.o vừa đ.â.m vào, lập tức cắn răng dùng sức, nắm chặt chuôi d.a.o quay thân dao, tăng thêm thương thế.

Trên mặt Khương Nặc lộ ra nụ cười giễu cợt, nhẹ giọng nói: “Nếu anh đã không dám lên, vậy đến phiên tôi.”

Nói xong, anh ta còn muốn gắng sức đi lấy hòm thuốc ở trên sofa, nhưng vừa mới động đậy, vết thương lại càng chảy m.á.u nhiều hơn, vừa rồi Khương Nặc còn ngoáy con d.a.o mấy lần ở trong vết thương, khiến cho vết thương không thể cứu vãn, lúc này theo m.á.u chảy ra, còn có một số phần m.á.u thịt.

“Cô tự chui đầu vào lưới à!” Vết thương trên vai Trương Thành lại đau, khiến anh ta hận không g.i.ế.c được người phụ nữ này rồi ăn thịt cô.

“C·h·ế·t đi cho tôi!”

“Các người định làm gì?”

Máu còn đang chảy, khắp nơi đều là thịt đỏ.

Khương Nặc chỉ nghiêng người nhường một bước, anh ta bổ vào khoảng không, chờ anh ta ổn định lại thân thể, quay người muốn làm lại lần nữa, d.a.o găm trong tay Khương Nặc đã đ.â.m vào eo anh ta.

Dao găm trong tay cô còn đang có m.á.u chảy xuống, là m.á.u người anh em của Trương Thành.

Lưu Văn Nghĩa thiếu chút hôn mê, thật vất vả mới đến bên cạnh sofa, đưa tay là có thể chạm vào hòm thuốc, nhưng còn đúng một tấc là chạm được vào thì hòm thuốc kia lại bị Khương Nặc cầm lên.

Khương Nặc nhìn bọn họ.

Khiến cho Đàm Linh lạnh tâm chính là, Lý Mộng chỉ đứng một bên nhìn, cũng không kéo cô ta dậy.

Nhưng tất cả trong tưởng tượng của anh ta đều không xảy ra. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lý Mộng dùng trọng lượng cơ thể của mình để siết dây thừng, trói chặt Đàm Linh lên ghế, Đàm Linh mất sức lực, bắt đầu gào lên với bọn họ.

Lưu Văn Nghĩa thậm chí còn không cảm nhận được bao nhiêu đau đớn, chỉ cảm thấy bên eo đau nhói một cái.

Lưu Văn Nghĩa ngã trên mặt đất mất đi lực chiến đấu, miệng đã xin tha: “Chúng tôi đều hành động theo Vương Cường, cô muốn tìm thì tìm anh ta, chuyện này không liên quan đến tôi...”

Kiếp trước hai kẻ bỏ đi này đi theo Uông Tiệm Ly chiếm đoạt nhà của cô, còn muốn bắt nạt cô, là mẹ cầm d.a.o thái đuổi theo c.h.é.m bọn họ, liều lĩnh đuổi bọn họ đi.

“Chỉ cần cô c·h·ế·t, tất cả vật tư ở tầng 35 đều là của chúng ta!”

“Đừng để cô ta làm vướng tay.” Khương Nặc khoá trái cửa, nói.

Nhưng khi cô ta nhìn thấy Khương Nặc đi vào cùng Lý Mộng, cả người bối rối. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không chỉ là đèn bàn, anh ta nắm được cái gì thì ném cái đó, chỉ cần đập trúng một chút, một giây sau anh ta sẽ xách d.a.o xông lên.

Lý Mộng nhặt con d.a.o lên, nghe theo Khương Nặc đi tới.

Khương Nặc cầm theo hòm thuốc, châm chọc nhìn anh ta.

Trương Thành và Lưu Văn Nghĩa cũng nghe thấy tiếng động trong nháy mắt đã chạy ra phòng khách, nhưng khi bọn họ nhìn thấy trong tay Khương Nặc đang v**t v* con d.a.o găm, và đôi mắt sáng ngời lại vô tình kia, không khỏi có chút rụt rè, cũng không vội vàng tiến lên.

Nhưng Khương Nặc lại không hề chớp mắt một cái, bước chân khẽ đảo tránh ra, tiếp theo một d.a.o đ.â.m vào sau lưng anh ta.

Xúi quẩy chính là Lý Mộng vẫn đang đứng giữ cửa, cầm trong tay một khẩu s·ú·n·g, cũng không biết là thật hay giả, nhưng muốn xông ra chắc chắn không dễ.

Lý Mộng đổ mồ hôi, buộc dây thừng lại, rồi thắt nút c·h·ế·t.

Đàm Linh đợi dây thừng quấn quanh người vài vòng mới phản ứng ra được, bắt đầu giãy dụa kịch liệt, nhưng đã vô dụng.

“Khương Nặc! Cô sẽ c.h.ế.t không yên!” Đàm Linh bị trói trên ghế thấy vậy, giãy dụa muốn tiến về phía Khương Nặc, còn chưa đứng lên, cả người cùng với ghế bị đổ nhào xuống đất, hét thảm một tiếng: “A----”

Anh ta hét to lên một tiếng, cầm con d.a.o c.h.é.m về phía mặt Khương Nặc.

Trong chớp nhoáng này, Trương Thành quyết định đánh đòn phủ đầu.

Phập một tiếng.

Dù sao Lý Mộng cũng là vận động viên, thể chất mạnh hơn so với Đàm Linh, động tác cũng rất nhanh nhẹn.

Cô ấy chắc chắn muốn g.i.ế.c hai người kia, nếu như hôm nay không động thủ, có lẽ quãng đời còn lại sau này cũng không thoát khỏi bóng ma ngày hôm nay.

Nhưng đồ trong tay đã ném hết rồi, cũng không đánh trúng Khương Nặc.

Lúc này Khương Nặc mới giương mắt nhìn về phía Trương Thành ở một bên.

Mỗi lần nhớ tới việc này, Khương Nặc đều không nén được sự thù hận trong lòng.

Lý Mộng nhẹ gật đầu.

Nhưng đồng thời cũng kết thù với bọn họ, khiến mẹ c.h.ế.t ở trên đường đến căn cứ.

“Lý Mộng, cô phản bội tôi! Cô quen biết với Khương Nặc khi nào? Thả tôi ra. Mau thả tôi ra!”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Chương 67