Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 498: Chương 498

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 498: Chương 498


Vũ Tử gặp Vu Nhược Hoa mấy lần, biết bà ấy là mẹ Khương Nặc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước khi Vu Nhược Hoa tới đã tìm một bộ quần áo cũ nát mặc vào, tháo hết toàn bộ trang sức trên người xuống. Lúc bà ấy tới thị trấn, Vũ Tử vừa thấy bà ấy lập tức hoảng sợ, bước nhanh tới: “Dì Vu, sao dì lại đến đây ạ? Có chuyện gì sao?”

Vu Nhược Hoa thở dài một tiếng: “Là chị.”

Danh tiếng của căn cứ này quá lớn, cũng quá thần bí.

Ba quả linh quả trên cây đại thụ trong không gian của Khương Nặc, có một quả là chuẩn bị cho mẹ.

Vu Nhược Mẫn là người trung thực, lại không nghĩ được nhiều như vậy.

Em gái của bà ấy vẫn là dáng vẻ chất phác kia, chuyện gì cũng do chồng bà ấy quyết định.

Chờ đến khi quả chín hoàn toàn rồi rụng xuống, nếu người không có ở đây thì sẽ không để lại cho anh.

Ông ta đỡ Vu Nhược Hoa ngồi xuống, sốt ruột bắt chuyện, cũng nói tình huống cả nhà bọn họ.

Người ở thị trấn Hưng Nam rất nhiều, mỗi ngày phát lương thực và nước một lần, ăn không quá no, cũng sẽ không quá đói.

“Chị... Chị cả?” Bà ấy run giọng nói.

...

Chương 498: Chương 498

Nhìn dáng vẻ buồn rầu của mẹ, Khương Nặc an ủi: “Mẹ yên tâm đi, con sẽ thu xếp tốt mà.”

Cứ luôn sống ở trong doanh địa, cuộc sống giống như không có gì thay đổi nhưng trên thực tế, thời gian không ngừng trôi qua, con người sẽ già đi.

Nhưng nghĩ lại, năm nay bà ấy đã 57 tuổi.

Vu Nhược Hoa nghe Trần Chi Tài nói, ánh mắt lại đang đánh giá em gái mình. Trên mặt bà ấy không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại âm thầm lắc đầu.

Mặc dù bộ quần áo trên người Vu Nhược Hoa cũ nát, nhưng trông bà ấy vẫn còn rất trẻ, không chỉ khí sắc dồi dào mà làn da cũng mịn màng, mái tóc đen nhánh, trong mắt lộ ra một sức sống khó diễn tả thành lời.

Anh ta trực tiếp trở về căn cứ, giao chuyện còn lại cho Vũ Tử, dặn dò thêm một câu: “Cậu nhớ để ý một nhà Vu Nhược Mẫn, còn lại những người khác thì phía trên sẽ thông báo.”

Khương Nặc nghe lời bà ấy.

Vu Nhược Hoa giữ khoảng cách với ông ta: “Tôi làm gì có quen biết với quản lý nào chứ, chẳng qua tôi tới sớm nên có quen mấy người thôi. Căn cứ chúng ta kỷ luật nghiêm minh, làm nhiều hưởng nhiều, cậu dựa vào tôi còn không bằng dựa vào hai tay mình.”

Đúng lúc này Vũ Tử đang chuyển người từ căn cứ Ninh Thành tới. Trịnh Nhất Hiên cũng đi cùng anh ta, đồng thời mang về một ít máy móc và công nhân kỹ thuật cùng với một ít tin tức Khương Nặc cần.

Căn cứ Đại Hưng Lĩnh, hiện tại không có ai là không muốn đi.

Vu Nhược Hoa không khỏi nhíu mày.

Vừa khô vừa gầy, trên mặt đều là nếp nhăn, mái tóc thưa thớt, lại còn bạc trắng. Bà ấy cố gắng nhìn rất lâu mới nhận ra đây là em gái của mình.

Ngay sau đó, một nhà bốn người Vu Nhược Mẫn đã đến thị trấn Hưng Nam.

Lúc Vu Nhược Hoa rời đi, Vu Nhược Mẫn ra tiễn, nhưng tính cách bà ấy vốn yếu đuối, hiện tại ngoại trừ lặng lẽ lau nước mắt ra thì không thể nói được lời nào.

Trong lúc nói chuyện, Vũ Tử cũng nhìn thấy cách phía sau bà ấy không xa có mấy người lặng lẽ đi theo, đều là người của đội tinh nhuệ, cũng yên lòng.

Sau khi đến căn cứ Ninh Thành, con trai kết hôn, sinh con, nhưng vợ của anh ta lại c.h.ế.t bệnh cách đây mấy năm.

“Được, có chuyện gì thì dì cứ gọi cháu.”

Trần Chi Tài không biết đó là thứ gì, tuy rằng ngửi mùi thấy thơm nhưng thoạt nhìn không giống đồ tốt gì, cũng không để ý tới.

Trạng thái của bà ấy còn tốt hơn cả 20 năm trước. Đối với bà ấy, thời gian không chỉ dừng lại mà dường như còn đang quay ngược lại.

Vu Nhược Hoa thấp giọng nói với anh ta: “Tôi tới đây để gặp bạn cũ, cậu cứ coi như là không quen biết tôi, còn những chuyện khác thì đừng có xen vào.”

Cứ như vậy mà sống đến bây giờ.

Khổ thì khổ thật, cũng không tránh khỏi phải chịu đói chịu lạnh, nhưng tốt xấu gì cũng giữ mạng lại được, cũng coi như là may mắn.

Vu Nhược Mẫn cũng ngây người.

Trần Chi Tài vốn là thợ mỏ khai thác quặng sắt, Vu Nhược Mẫn nấu cơm ở công trường gần đó. Khi trời mưa to, có người của chính phủ tới di dời những thiết bị quan trọng của khu mỏ quặng, đồng thời cũng tích trữ một lượng lớn quặng mỏ.

Vu Nhược Hoa rót nước trái cây cho cô: “Như vậy là tốt nhất.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hiện tại động một chút là thú triều, có ai mà không muốn đi căn cứ này chứ, biết đâu sẽ có cơ hội biến dị rơi xuống trên người mình? (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trần Chi Tài không giấu được hưng phấn, nhiệt tình nói: “Chị, vào ngồi đi!”

Theo tấm bản đồ lần trước đưa cho Border Collie, chắc hẳn anh đang ở gần Tần Xuyên, không xa lắm.

Tuyệt đối không thể tưởng tượng được rằng “nhân vật lớn” dẫn bọn họ đi tới căn cứ Đại Hưng Lĩnh lại chính là chị cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

TBC

Thời kỳ tận thế thực sự quá khó khăn với tất cả mọi người, Vu Nhược Mẫn nhỏ hơn bà ấy bảy tuổi nhưng trông đã già hơn bà ấy rất nhiều.

Vu Nhược Hoa trở lại doanh địa, vừa lúc ăn cơm tối với Khương Nặc. Bà ấy kể lại chuyện hai chị em gặp nhau, Khương Nặc nói: “Để con nói với Giang Cầm, theo ý của mẹ, sắp xếp công việc cho gia đình dì ấy. Sắp xếp cho dì ấy một con việc nhẹ nhàng, có thể an tâm dưỡng lão.”

Cả nhà Vu Nhược Mẫn được dẫn đến một căn nhà nhỏ độc lập, cũng coi như rộng rãi, đãi ngộ so với những công nhân kỹ thuật kia còn tốt hơn, điều này làm cho Vu Nhược Mẫn lo sợ bất an.

Nhưng Trần Chi Tài kia thật sự không phải là người an phận gì, mà Vu Nhược Mẫn cái gì cũng nghe theo chồng mình cả, mang họ tới doanh địa chỉ để thêm phiền cho con gái mình mà thôi.

Căn cứ rộng lớn, kỷ luật nghiêm minh, phương hướng doanh địa gần như là khu vực cấm, Vu Nhược Hoa không muốn gặp bọn họ thì bọn họ cũng không thể gặp được bà ấy.

Vu Nhược Mẫn ngơ ngác, chồng, con trai bà ấy, ai nấy cũng đều há hốc mồm.

Vu Nhược Hoa lắc đầu: “Tiểu Nặc, cho tới hôm nay mẹ mới phát hiện giữa mẹ và người khác đã chênh lệch rất lớn. Con nói xem, nếu có một ngày, mấy người Ngô Đại Hà, Lý Mộng đều già hết cả mà mẹ lại còn sống, vậy cũng rất cô đơn.”

Cô đang suy nghĩ không biết có nên đi qua một chuyến, giúp anh tìm hay không thì Vân Diệu đã trở lại.

Vu Nhược Hoa nhỏ giọng nói với bà ấy: “Em đã vào căn cứ rồi, nếu Trần Chi Tài lại đối xử tệ với em thì em cứ đến chỗ đài phát thanh của căn cứ nhắn lại, cứ viết tên chị là được.”

Nói xong những lời này, bà ấy cũng không muốn ngồi nữa.

Mình một quả, quả còn lại kia...

Chồng của bà ấy tên là Trần Chi Tài, càng cảm thấy kỳ lạ: “Rốt cuộc là thần tiên nào đang tìm bà mà còn có thể trực tiếp đem chúng ta tới căn cứ này, quyền lực lớn tới mức nào chứ?”

Vu Nhược Mẫn gật đầu, đưa mắt nhìn bà ấy rời đi.

Thật ra bà ấy đã nghĩ, nếu như hoàn cảnh cho phép thì sẽ đón em gái đến doanh địa, để có người hỗ trợ bà ấy trong các công việc hằng ngày.

Đợi hai ngày ở thị trấn Hưng Nam, Vu Nhược Hoa đã tới.

Những công nhân có sẵn như bọn họ cũng đi theo đến căn cứ làm việc.

Người trong căn cứ có thể hưởng dụng một ít tài nguyên đặc thù, trở thành người biến dị, thậm chí so với động vật biến dị còn lợi hại hơn.

“Chị cả, chị nói cho em biết có phải chị quen biết một quản lý cấp cao nào đó trong căn cứ này không?” Trần Chi Tài bước tới nói: “Máu đặc hơn nước, đều là người một nhà cả, không có gì có thể chia cắt được, sau này cả nhà bọn em phải dựa vào chị rồi.”

Như thế cũng tốt, nhìn thấy em gái còn sống, để em gái yên tâm dưỡng lão cũng coi như bớt lo lắng phần nào.

Khương Nặc cắn đũa, phát hiện Vân Diệu đi hơn một năm, lâu như vậy mà không thấy bóng dáng, cho dù cô không muốn tức giận thì cũng phải tức giận.

Khương Nặc ngồi bên cạnh, nghiêm túc nhìn bà ấy: “Mẹ vẫn sẽ luôn có con mà.”

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, ngay sau đó Vu Nhược Hoa liền giật mình.

Vu Nhược Hoa không tỏ vẻ gì, trấn an Vũ Tử vài câu rồi xoay người đi về phía nhà của Vu Nhược Mẫn, gõ cửa.

Nhưng kỷ luật vô cùng nghiêm khắc, ai không kìm được sinh sự đều sẽ bị đuổi đi không hề thương tiếc.

Mà gã Trần Chi Tài này, Vu Nhược Hoa năm đó đã chướng mắt, bây giờ nhìn càng không vừa mắt, nhưng Vu Nhược Mẫn đã bị ông ta chèn ép cả đời, đã đến tuổi này rồi, người khác còn có thể nói cái gì được nữa đây?

Vốn dĩ bà ấy có mang theo mấy gói côn trùng chiên giòn nhưng bây giờ cũng không muốn cho nữa, liền đến nói chuyện với đứa nhỏ rồi cho nó một ít.

Người mà bà ấy nhìn thấy chính là một bà lão với khuôn mặt tràn đầy tang thương. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 498: Chương 498