Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 485: Chương 485
“Anh chỉ dẫn đám chim biến dị qua đó cho em là được, còn lại để em tự làm.” Khương Nặc nói.
Nơi này xem như một điểm mù trong tầm mắt của bọn họ, có thể đến gần hơn một chút.
Là hang động vừa nãy.
Còn có tiếng nói mơ hồ.
Cuối cùng Diệp Viễn hạ lệnh: “Tắt hết tất cả đèn pin đi, quần áo trên người có ánh huỳnh quang, c** q**n áo ra! Không được lên tiếng, tản ra rồi trốn đến cuối hướng gió, đừng có tập trung lại cùng một chỗ, nếu không mùi sẽ quá dễ thấy.”
Vân Diệu nhìn cổ tay cô, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Ý tưởng của Khương Nặc rất đơn giản, nếu có thể độc c.h.ế.t thì độc c.h.ế.t toàn bộ, không c.h.ế.t thì bắt giữ Diệp Viễn trước.
Phần lớn mọi người đều đã ngủ, chỉ có hai đội gác đêm thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu.
“Có phải không có thuốc giải độc nên c.h.ế.t ở bên ngoài rồi không?”
Đám tay chân hành động nhanh chóng, bọn họ dùng nhánh cây đẩy hết toàn bộ xác chim bị đốt cháy xuống vách đá gần đó, đồng thời, ba người mang phần m.á.u người còn lại sang một ngọn núi khác rồi đổ xuống đó.
Trong tay cô có sẵn thuốc độc có thể dùng được. Một bình chất độc cây thầu dầu và một túi độc tìm thấy trong miệng Vũ Nô số 2, đều là kịch độc có thể dẫn tử vong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trước ngày tận thế có rất nhiều pin năng lượng mặt trời, có lớn có nhỏ, điện vẫn còn đầy nhưng không có cơ hội dùng tới. Mấy năm nay, những ngày tháng có thể nhìn thấy mặt trời không nhiều, còn không thực dụng bằng máy phát điện A Muội.
Đồ vật ở trong không gian là ở trạng thái tĩnh, Khương Nặc có thể tiến hành thao tác nhưng máy sẽ không thực sự hoạt động. Chỉ khi nào được đưa ra khỏi không gian thì ngay lúc đó mới có thể bắt đầu tạo ra khí độc.
Khương Nặc suy nghĩ một chút, đi đường vòng ra xa rồi đi tới sau lưng hang động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Diệp Viễn mắng một tiếng: “Không thể nào, chỉ cần không khiến cho bọn chúng chú ý thì nhất định chúng sẽ đi đến nơi có m.á.u người.”
Nói xong chính anh ta cũng rời khỏi hang động, tìm một chỗ có tầm nhìn rộng rãi để ẩn nấp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bọn họ gom đốt xác chim nên sinh ra mùi khét lẹt gay mũi, nhưng một cái hang động tự nhiên rộng rãi như vậy là một chỗ nghỉ ngơi tuyệt hảo, Diệp Viễn cũng không lựa chọn rời đi mà ở đó nghỉ ngơi một đêm.
Dường như có một đám mây đen nặng trĩu đang cuồn cuộn treo bên trên bầu trời ảm đạm.
TBC
Khương Nặc im lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn về phía bầu trời xa xôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mẹ kiếp!”
Để đạt được mục đích, bọn họ đã tạo ra thú triều, hại c.h.ế.t vô số người. Bởi vậy ai nấy trong đám người đó cũng đều là rác rưởi, cho dù toàn bộ có c.h.ế.t ở đây cũng là đáng đời.
“Mẹ kiếp, đám quỷ kia lại tới... Mau gọi anh Lục đi!”
Khương Nặc kéo tay anh xem thời gian, bây giờ là 11 giờ đêm, vẫn còn lâu mới đến bình minh, thời gian vẫn đủ.
Quả thực thứ quỷ quái này vô cùng khát máu, bọn họ đã vứt hết xác chim đi, lại đổ rất nhiều m.á.u ở phía trước. Theo lý thuyết mà nói thì chắc chắn bầy chim này sẽ bị dẫn qua đó.
Chương 485: Chương 485
Khương Nặc tìm kiếm trong không gian.
Vân Diệu gật đầu: “Anh sẽ giúp em.”
Ban đêm, trong núi cực kỳ yên tĩnh.
Trên người Vân Diệu có một linh nguyên, chỉ cần tới gần đàn chim là có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của bọn chúng.
Động tác của những người này nhanh nhẹn, cũng rất có kinh nghiệm. Tranh thủ lúc đàn chim còn chưa đến gần, bọn họ nhanh chóng xử lý cẩn thận khu vực xung quanh hang động.
Diệp Viễn nhìn chằm chằm bầy chim trên trời, trong lòng càng thêm lo âu, không khỏi siết chặt nắm tay.
Có thể tránh thoát là tốt nhất, tránh không thoát cũng chỉ có đánh.
Tiếng gió, tiếng cỏ khô bị thổi lung lay, tiếng ma sát rất nhẹ.
Máy phun khí dung là một trong những thiết bị y tế phổ biến nhất, lúc trước cô đã thu rất nhiều thiết bị y tế, đang định vào trong không gian tìm một lúc nhưng chẳng bao lâu sau cô đã tìm được 10 cái máy phun khí dung mini ở trong kho thuốc, chỉ to bằng một chiếc bàn ủi, tiện lợi hơn nhiều.
Sau đó ấn công tắc.
Cô đã nghe được tiếng thét chói tai của đám chim biến dị đang dần dần tới gần.
“Anh Lục, em thấy mấy con chim mặt người kia... hình như là đi thẳng về phía chúng ta thì phải?”
Thật con mẹ nó xui xẻo, lại thật sự nhắm ngay phương hướng bọn họ, m.á.u người chẳng có tác dụng gì!
Tiếp theo, cô đeo mặt nạ phòng độc, lấy đồ ra khỏi không gian, kiểm tra trong vài giây xem máy và pin có hoạt động bình thường hay không.
Khương Nặc cẩn thận đi được một lúc liền thấy được ánh lửa nhảy múa ở phía xa.
Bởi vì thứ này hoạt động bằng điện nên bước tiếp theo chính là lắp pin tích điện cho chúng.
Cao nguyên Lan Thương cao hơn mặt nước biển, nơi này đã rất gần đỉnh núi phủ tuyết, gió rất lớn, ban đêm lạnh vô cùng, không nhóm lửa là không chịu nổi.
Diệp Viễn đi tới cửa động, nhìn lên bầu trời rồi lại nói: “Vứt hết toàn bộ xác chim bị đốt đi, nhanh lên!”
Khương Nặc dự định dùng cả hai.
“Thằng nhóc Trương Dương kia rốt cuộc đi đâu rồi? Nhặt củi đến bây giờ còn chưa chịu về nữa...”
Bước chân của Khương Nặc rất nhẹ nhàng nhưng vẫn sẽ phát ra một vài tiếng động.
Diệp Viễn vừa ngủ không bao lâu, đã bị đánh thức: “Anh Lục, xảy ra chuyện rồi! Một đàn chim mặt người đến đây, rất nhiều.”
“Sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác, chúng ta đã tìm hai vòng ở xung quanh đây rồi. Trên ngọn núi này vừa lạnh vừa tối, một mình cậu ta thì có thể chạy được bao xa? Tóm lại tao cảm thấy việc này rất quái lạ, hay là chúng ta vào báo cho anh Lục một tiếng?”
Vân Diệu nhìn về phía Khương Nặc: “Em định làm thế nào?”
Khương Nặc trốn trong một đám cỏ khô, không nhúc nhích, tập trung tinh thần lắng nghe tất cả âm thanh xung quanh.
Vân Diệu đi tìm chim biến dị, Khương Nặc thì dùng ý thức tiến vào không gian lấy bình thuốc độc, mở nắp, đổ vào trong bình chuyên dụng, lại bỏ vào trong máy khí dung rồi cắt ngắn ống, chỉ để lại một đoạn dài 20cm.
Đống lửa cháy bùng trong hang động nhanh chóng bị dập tắt.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, cô lặng lẽ tới gần ngọn núi chỗ bọn Diệp Viễn đang ở.
“Đừng báo bây giờ, anh Lục vừa mới ngủ, chờ anh ấy nửa đêm thức dậy đã rồi báo…”
Khương Nặc chọn 3 cục pin nhỏ đã sạc đầy, lắp ráp một lúc, lần lượt kết nối mỗi pin với một cái máy khí dung.
Trong lòng mọi người thấp thỏm.
Khương Nặc nói: “Em không muốn lãng phí thời gian đánh tới đánh lui với bọn họ, em định tìm một cơ hội hạ độc, trực tiếp bắt Diệp Viễn lại.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hơn nửa bình thuốc độc cây thầu dầu đổ đầy hai máy phun khí dung, túi độc còn lại đổ vào một cái máy khác, tổng cộng là ba cái.
Cô bước đi vô cùng cảnh giác, cố gắng giấu mình trong cỏ hoang và bóng tối.
Chỉ là túi độc có tác dụng rất nhanh nhưng chất độc cây thầu dầu lại quá chậm, cho dù có tiêm vào cơ thể người thì cũng phải hơn nửa ngày mới có thể suy kiệt n·ộ·i· ·t·ạ·n·g mà c·h·ế·t. Về phần trúng độc khi nuốt vào thì cũng không khác là bao so với tiêm nên Khương Nặc định chuyển hóa thành dạng khí để cho mấy người đó hít vào.
Diệp Viễn nghe vậy lập tức ngồi dậy, trong miệng mắng một tiếng rồi cũng phản ứng rất nhanh: “Trước tiên dập lửa đi.”
Sau khi hít chất độc cây thầu dầu vào, phổi của con người sẽ bị phá hủy nhanh chóng, ban đầu chỉ là ho khan và đau n.g.ự.c như bị cảm. Sau một ngày, huyết áp sẽ không ngừng giảm xuống, dần dần ho ra máu. Đến lúc này, cho dù không c.h.ế.t thì cũng mất đi khả năng kháng cự.
Nhưng vì sao... thoạt nhìn giống như là bay thẳng về phía bọn họ vậy?
Mắt thấy đàn chim không ngừng đến gần, anh ta nhịn không được lớn tiếng mắng vài câu th* t*c.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.