Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 481: Chương 481

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 481: Chương 481


“Ừ, em nói đúng.” Giọng nói của Vân Diệu rất nhẹ, nhưng lại có một sự kiên định không cách nào hình dung được: “Anh sẽ không để nó xảy ra.”

Khương Nặc ôm cổ anh, ở trong chăn thân mật một hồi.

Trái tim Khương Nặc co rút lại.

Cô thấy Vân Diệu ngồi bên bàn trà, bèn đưa tay về phía anh và nói: “Anh lại đây.”

...

Sau khi mưa tạnh, lại đợi thêm một ngày, hai bên vừa vặn gặp được nhau.

Khi đội ngũ di chuyển đến đây, dầu gần như đã cạn sạch, vốn tưởng rằng phải ở đây rất lâu nhưng không đến một ngày, Khương Nặc đã đuổi kịp bọn họ.

Khương Nặc nhìn anh ta: “Anh chỉ cần nhớ kỹ, chuyện này rất quan trọng, cực kỳ quan trọng.”

Chương 481: Chương 481

Tiếng mưa rơi dày đặc dần trở nên nhẹ nhàng, gõ nhẹ vào nóc nhà bằng kim loại, những con chim biến dị bay trên bầu trời cũng sớm bị cơn mưa lớn xua đuổi, thế giới phảng phất như chỉ còn lại có căn phòng nho nhỏ này, đẹp đẽ vô cùng.

Gần trạm nghỉ này có một phòng triển lãm lớn, ngôi nhà đã bị sập một nửa nhưng vẫn đủ rộng để cho tất cả mọi người tiến vào, chắn gió che mưa.

Cô cất xe việt dã đi, lại lấy ra ba chiếc xe tải từ trong không gian, chất đầy các thùng dầu lên đó, lại đặt toàn bộ các loại linh kiện máy móc lên. Trong đó một chiếc xe được kéo ở phía sau một chiếc xe khác bằng một sợi cáp thép.

Cô xoa cánh tay kia mấy cái, cảm giác mát lạnh rất thoải mái, nằm trên giường này cũng thoải mái, cử động vài cái lại ngủ thiếp đi.

Làm như vậy sẽ nhanh hơn nhiều so với việc tự mình chậm rãi tìm kiếm.

“Rất tốt.”

“Em ngủ bao lâu rồi?” Cô hỏi.

Hiện tại căn cứ Đại Hưng Lĩnh sản xuất hàng hóa và lương thực, có thể không ngừng thu nhận người sống sót, đã chứng tỏ được thực lực của mình với bên trên. Chỉ cần Tần Chính Quan gật đầu thì các manh mối về linh nguyên có thể coi như là nhiệm vụ lấy ra để làm trao đổi.

Từ xa, hai con ch.ó chạy vội tới, Khương Nặc vẫn là một tay một đứa, hưởng thụ cảm giác thích ý trái ôm phải ấp.

Sau khi tỉnh lại, cô nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa rơi dày đặc, ánh sáng yếu ớt xuyên qua lỗ thông gió chiếu xuống sàn nhà, trên giường.

Đi theo những con chim biến dị này, có lẽ có thể tìm được tung tích của linh nguyên.

Chẳng bao lâu nữa, mọi thông tin từ khắp đất nước sẽ tập trung về trong tay cô.

Nguyên nhân đi tới nơi đó cũng rất đơn giản, ở một nơi hoàn toàn không có linh khí, động vật biến dị gần như không thể sống sót. Nơi chúng di chuyển số lượng lớn tất nhiên có hoàn cảnh có thể sinh tồn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Có phải anh cởi cúc áo của em không? Sao anh lại làm thế?”

Ngủ một giấc thật say, nửa chừng có thức dậy một lần. Bởi vì không thể xem được đồng hồ trong không gian, cô cũng không biết đã qua bao lâu, sợ chậm trễ công việc nên rời khỏi không gian trước, ngáp dài đi vào trong phòng container của Vân Diệu.

Khương Nặc gật đầu, thì ra cô mới ngủ có một chút thời gian như vậy, trách không được còn rất buồn ngủ.

Tiếng mưa rơi khiến thế giới trở nên yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ len lỏi vào mái tóc của anh. Khương Nặc vươn tay sờ lên mặt anh, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể chân thật.

Địa hình đồi núi khó đi, thậm chí đổi sang đi xe máy cũng không được, cuối cùng chỉ có thể đi bộ theo một phương hướng đại khái.

Nếu không phải thời gian eo hẹp, có lẽ bọn họ sẽ dừng lại ở trong tiếng mưa rơi này thêm một ngày nữa.

“Không tới 4 tiếng.” Vân Diệu trả lời: “Nghỉ ngơi thêm chút đi.”

Khương Nặc gật đầu, Trịnh Nhất Hiên mấy năm nay không biết đã vận chuyển bao nhiêu đoàn người di chuyển, kinh nghiệm không chê vào đâu được, lần này còn có đủ vũ khí và vật tư cùng với sự trợ giúp của Border Collie.

Cô và Vân Diệu cùng chia nhau lái xe, thuận lợi kéo đồ đạc đến trạm nghỉ.

Cô và Vân Diệu lái một chiếc xe việt dã riêng rời đi, đi về phía cao nguyên Lan Thương.

Khương Nặc lấy ra một chiếc xe việt dã, lái xe đi đến trạm nghỉ ngơi.

Vân Diệu đặt quyển sách trong tay xuống, đi tới bên giường, bị Khương Nặc vòng tay qua ôm lấy cổ.

Một lần hai lần là tình thú, cứ như vậy nhiều lần chính là có vấn đề.

Mới lái được nửa ngày, Khương Nặc không thể không thu xe vào trong không gian. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trịnh Nhất Hiên nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cô, không khỏi cũng trở nên nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Những căn cứ lớn, vừa và nhỏ trên cả nước này đã tồn tại ở địa phương mấy năm, người sống sót khắp nơi nhặt đồ, căn cứ cũng có công việc làm bên ngoài. Bởi vậy chỗ nào có sự sống, chỗ nào có điều bất thường ít nhiều cũng sẽ có một vài thông tin.

Khương Nặc giao ba chiếc xe tải cho anh ta để anh ta mang về Đại Hưng Lĩnh, cũng giữ lại hai con c·h·ó.

Đó cũng là một cơ hội.

Cũng không còn cách nào khác cả, đi bộ thật sự quá chậm, trên đường lại có mưa, rất nhiều người bị ướt bị cảm lạnh. Nếu không phải có mấy lần phân phát món ăn đặc biệt thì đã có một nhóm người đổ bệnh, tốc độ sẽ càng bị kéo chậm hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Khương Nặc, nhất định anh phải nhanh lên, nếu không, có lẽ anh sẽ c·h·ế·t.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cũng may không cách cao nguyên Lan Thương quá xa.

Lần này ngủ đủ giấc rồi.

Vân Diệu bình tĩnh nhìn cô: “Anh mơ thấy tương lai.”

Đừng hỏi sao cô biết được.

Nhanh chóng đuổi tới, mất thời gian hai ngày mới đuổi kịp đội ngũ.

Vân Diệu dựa lại gần, anh đưa tay ôm chặt lấy đầu Khương Nặc, ôm cô thật chặt trên bờ vai rộng của mình.

Vân Diệu nhìn cô, giải thích: “Em trùm kín chăn ngủ, mồ hôi chảy ra ướt nên anh mới cởi.”

TBC

Cô gọi Trịnh Nhất Hiên qua một bên: “Chuyện lúc trước tôi nói với anh ấy, tôi cần có thông tin về tất cả những nơi trên cả nước này vẫn còn thực vật có thể sống được. Chuyện này tôi đang cần gấp, anh cần phải tiến hành thật nhanh.”

“Đợi lát nữa, chúng ta sẽ đuổi theo đội ngũ di chuyển.” Khương Nặc nhỏ giọng nói: “Căn cứ của chúng ta tiếp nhận nhiều người như vậy, lại có đầu ra công nghệ. Lần này chờ Trịnh Nhất Hiên trở về có thể xin cấp trên phát động tất cả các căn cứ hiện nay xuất lực giúp tìm manh mối về linh nguyên.”

Vân Diệu ôm cô thật chặt, thậm chí khiến xương sườn cô đau nhói, giống như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.

Vân Diệu đè cô xuống giường, dần dần th* d*c.

Bình tĩnh một lúc lâu, cô mới lên tiếng: “Đó không phải là tương lai.” Cô nhìn người trước mắt.

Cô ngơ ngác không nhúc nhích, phải mất mấy giây đồng hồ mới hiểu được ý nghĩa của câu nói này, sau khi xác nhận mình không nghe lầm mới chợt ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”

Cô muốn trở lại không gian nhưng Vân Diệu lại kéo cô lên chiếc giường nhỏ. Cô rất buồn ngủ, đá dép lê chui vào chăn, thuận tay ôm lấy tay Vân Diệu, vùi mặt vào gối.

Dưới lớp chăn hơi nóng, hơi thở anh nhẹ nhàng phả vào tai cô.

Phía trước căn bản không có con đường nào cả, con đường có trước ngày tận thế đã bị phá hủy từ lâu, ngay cả địa hình cũng xảy ra biến hóa rất lớn. Khương Nặc mở ra bản đồ ngoại tuyến của điện thoại di động ra nhưng căn bản không tìm thấy đường trên bản đồ.

Trịnh Nhất Hiên lắp bắp kinh hãi: “Tôi biết rồi.”

Khương Nặc ngồi dậy, cả người lập tức tỉnh táo, thậm chí cô còn có chút căng thẳng, không thể khống chế được nhịp tim hỗn loạn của mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có đôi khi, Khương Nặc có thể rõ ràng cảm nhận rõ ràng anh muốn được thân mật, rồi lại giống như đang lo lắng cái gì. Cho tới bây giờ hai người cái gì nên làm cũng đã làm, nhưng vẫn dừng lại ở ranh giới một bước kia.

Thể hiện sự yếu ớt một cách thích hợp khiến Khương Nặc trở nên rất dễ nói chuyện.

“Nhưng bây giờ em vẫn còn đang đổ mồ hôi này.” Cô hạ giọng nói, kéo ngón tay anh cắn một cái.

“Em biết anh gần đây rất để bụng chuyện này, em sẽ giúp anh mau chóng thu thập linh nguyên, nhưng anh cũng phải nói cho em biết nguyên nhân.”

Khương Nặc nhìn đôi mắt dần trầm xuống của anh, cố ý h*n l*n ch*p m** anh một cái, Vân Diệu cũng cúi người hôn cô thật mạnh. Nhìn vẻ mặt nhẹ như mây như gió, nhưng hạ miệng lại rất dùng sức, môi lưỡi đều bị quấy đảo đến tê dại.

Cô có thể không cần đi theo đội, yên tâm giao cho anh ta.

Cô cách một khoảng rất gần, nhìn vào mắt Vân Diệu.

Cô nghiêm túc nói: “Đó chỉ là mơ thôi.”

Trời còn chưa sáng, trong phòng không bật đèn nên tối đen như mực, Vân Diệu thấy cô đột nhiên xuất hiện mới bật một ngọn đèn nhỏ lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 481: Chương 481