Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Chương 47
Khương Nặc: “...”
Đồ ăn đã được dọn lên bàn, cà tím xào mắm, ớt xào thịt, còn có canh bí đao nấu với tôm bóc vỏ, đủ cả sắc hương lẫn vị, nhìn mà thấy thèm. A Muội trực tiếp ngậm bát của mình chạy tới, nói về tốc độ ăn cơm thì nó là người đứng đầu.
Một chiếc bàn thao tác của thợ nguội được đặt sát tường, trong góc có máy hàn cỡ nhỏ, và các loại công cụ khác.
“Ra ăn cơm thôi.”
...
Vu Nhược Hoa không đồng ý: “Nước sâu như vậy, con đi làm gì?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
TBC
Vu Nhược Hoa ra ngoài nói một tiếng, Khương Nặc nhanh chóng được kéo vào một nhóm nhỏ WeChat, những tin tức này đều là anh Đỗ nói với mọi người trong nhóm.
“Tôi cũng biết lặn.”
Mẹ cô mới chuyển đến không lâu nhưng đối với tình huống xung quanh vẫn có chút hiểu biết. Bà ấy nói Ngô Đại Hà có mở một xưởng sửa chữa, năng lực nghiệp vụ rất tốt, nghe nói là cái gì cũng biết làm. Trước đó anh ta còn tự mình làm ra một chiếc xe có tạo hình kỳ quái cho con gái, lúc xe chạy trong tiểu khu được rất nhiều bác gái quay lại đăng lên Douyin, gần như đã trở thành người nổi tiếng trên mạng.
Cho nên mới sốt ruột muốn làm thuyền nhỏ ra ngoài kiếm đồ ăn.
“Còn có bình nước rỗng nữa, lấy ra ghép lại đi, thử xem có thể dùng được không.”
Dù mới chuyển tới đây không lâu nhưng người ở độ tuổi này của Vu Nhược Hoa luôn có khả năng xã giao vượt bậc, phần lớn dân cư trong tòa nhà này bà ấy đều quen.
“Oa! Vậy thì quá tốt rồi!”
Người đưa ra đề nghị lần này sống ở tầng 9, chủ hộ họ Đỗ, mọi người đều gọi anh ta là anh Đỗ. Người này rất có tiền, mở một phòng tập thể hình lớn, có quan hệ tốt với bên quản lý tòa nhà, ngay trong tiểu khu mở một siêu thị nhỏ, bình thường đều do mẹ anh ta trông coi.
“Mẹ biết, cậu ta có mở một xưởng sửa chữa.” Vu Nhược Hoa nói tiếp: “Nghe nói cái gì cũng biết làm, ngay cả đồ chơi từ nhỏ tới lớn của con gái đều do cậu ta tự tay làm, trước đó còn tự mình làm một chiếc xe ngựa công chúa có thể chuyển động, để con gái lái đi dạo trong tiểu khu, rất nhiều người trong khu chung cư đều chụp lại đăng lên mạng, gần như khiến cậu ta trở thành người nổi tiếng trên mạng đấy.”
Vu Nhược Hoa thấy cô kiên trì chỉ đành gật đầu: “Vậy được, mẹ nói với bọn họ một tiếng, con nhất định phải chú ý an toàn, chúng ta chỉ diễn một chút, không thật sự thiếu chút đồ ăn đó.”
Ngô Đại Hà: “Không chìm đâu, yên tâm đi, hôm qua tôi đã thử rồi.”
Siêu thị ở tầng một, ngày đầu tiên mưa to đã bị ngập. Thật ra nếu lúc ấy đi dọn đồ thì vẫn còn kịp, nhưng cả nhà anh Đỗ đều không ý thức được mức độ nghiêm trọng trong chuyện này. Anh ta cảm thấy trì hoãn một chút không mất bao nhiêu thời gian, chờ mưa tạnh rồi lại đi. Mấy ngày sau, siêu thị đã hoàn toàn chìm sâu mấy mét dưới nước, hoàn toàn không vào được.
Khương Nặc xem đến đây liền đặt điện thoại di động xuống, hỏi Vu Nhược Hoa:
“Vớt cái gì vậy?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Nặc đang ăn cơm thì thấy Vu Nhược Hoa mãi không động đũa mà đang suy nghĩ gì đó, bèn hỏi thẳng:”Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?”
Bà ấy nói xong còn nghiêm trang bổ sung thêm một câu: “Chúng ta làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau.”
“Nhưng có phải chúng ta nên làm thuyền trước không? Lấy phao cứu sinh với áo phao trong nhà ra buộc lại với nhau là có thể làm ra một chiếc thuyền nhỏ tạm thời?”
Khương Nặc gật đầu: “Không trách được.”
“Mẹ yên tâm đi, con biết mà.”
Mọi người trò chuyện sôi nổi, ai nấy đều tích cực lên tiếng. Khương Nặc tạm thời không lên tiếng, cô để ý đến người có thuyền nhỏ, anh ta tên là Ngô Đại Hà.
Đàm Linh cũng ở trong số đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cuối cùng anh ta chỉ có thể thỏa hiệp, tập hợp mọi người trong khu nhà lại với nhau, có sức góp sức, có dụng cụ góp dụng cụ, nghĩ cách cùng nhau vớt vật tư ra rồi chia đều.
Sau khi luyện tập ra một thân mồ hôi, Khương Nặc vừa tắm xong đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng mẹ gọi.
Anh Đỗ: “Người đều ở đây hết rồi. Mọi người đổi tên WeChat đi, tốt nhất là đổi về lại tên thật. Sau đó chúng ta thảo luận về vấn đề phân công.”
“Tôi muốn hỏi một chút.” Khương Nặc lên tiếng: “Ngô Đại Hà, chiếc thuyền của anh trông như thế nào?”
Mắt thấy lương thực dự trữ trong nhà ngày một ít đi, anh Đỗ ý thức được có lẽ cơn mưa này sẽ không ngừng lại, thế là trở nên luống cuống. Ban đầu anh ta định tự mình đi vớt đồ, nhưng nước ở bên ngoài sắp ngập đến tầng ba, mưa to và nước chảy xiết, cầm phao bơi ra ngoài có thể về được không còn không biết chớ nói chi là siêu thị đã hoàn toàn chìm sâu dưới nước. Dưới tình huống không có thiết bị lặn thì muốn vớt đồ cũng biết khó khăn đến mức nào.
Ngay giữa phòng là một đống ống thép không gỉ, thoạt nhìn được tháo xuống từ cửa sổ chống trộm, còn có mấy tấm ván, hẳn là vật liệu dùng để ghép thành thuyền nhỏ.
“Mẹ à, mẹ biết Ngô Đại Hà không?”
Có thể thấy được mấy tấm ván này cũng là vật liệu được chắp vá lung tung, ngoài mảnh vụn thép không gỉ, tôn, còn có chậu inox và bát inox bị đập phẳng,...
“Đúng, cần phải làm rõ chuyện này trước, dù sao cũng dính dáng đến vấn đề an toàn.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trong khoảng thời gian rất dài sắp tới, thuyền nhỏ và xuồng gần như là phương tiện giao thông duy nhất. Trong tay người này có thuyền nhỏ, có thể ra ngoài tìm kiếm vật tư, tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn người khác gấp mấy lần.
Chương 47: Chương 47
...
Vu Nhược Hoa lấy lại tinh thần: “Sau khi chúng ta chuyển đến nơi này, mẹ dẫn A Muội ra ngoài tản bộ, cũng tán gẫu với người trong tòa chung cư này, coi như cũng có chút thân quen... Hôm nay mẹ thấy bọn họ đang bàn bạc một chuyện, bọn họ muốn đi vớt đồ, đang hỏi có người nào tình nguyện đi không, mẹ định đi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chiếc thuyền nhỏ này mới được làm trong mấy ngày này à?” Những người khác tiếp tục hỏi.
Thấy thuyền nhỏ mà anh ta nói là cái này, mọi người đều có chút mất bình tĩnh.
Siêu thị mở trong tiểu khu thì cơ bản đều bán những nhu yếu phẩm cơ bản nhất hằng ngày, hơn nữa mấy thứ như mì ăn liền, lạp xưởng hun khói, trứng gà, đồ ăn vặt, đồ uống đều được đóng gói kỹ lưỡng, cho dù ngâm mấy ngày chắc cũng không hỏng.
Đến lúc này trong lòng mọi người đều hoảng hốt, sợ mưa mãi không tạnh, đồ ăn thì đã hết, nếu có đồ ăn thì ai lại không muốn ra sức, mọi người đều sôi nổi hưởng ứng.
Vu Nhược Hoa còn cung cấp thêm tin tức bên lề: “Cậu ta đã ly hôn rồi, một mình nuôi con gái, ngày thường sống mơ mơ màng màng, căn bản chẳng tích trữ được chút lương thực nào.”
“Con không xuống nước, chỉ đứng bên cạnh giúp đỡ chút việc vặt.” Khương Nặc nói tiếp: “Ít ra thì con còn biết bơi, cũng từng học lặn, con đi an toàn hơn là mẹ đi.”
“Được đấy anh Ngô, không hổ là người nổi tiếng trên mạng của khu nhà chúng ta, năng lực khá lắm.”
Anh ta cũng thẳng thắn, nói rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành cho mọi người được biết, tài ăn nói của người làm ăn đúng là không thể đùa được.
“Thuyền này có thể chở người được sao?”
“Xem ra năng lực nghiệp vụ rất mạnh.”
Bối cảnh có vẻ là phòng ngủ dành cho khách trong nhà anh ta, nhưng bên trong không có đồ dùng gia dụng gì, ngược lại có mấy kệ hàng, bên trên bày biện không ít mô hình thủ công tinh xảo.
“Người anh em quả là thần kỳ...”
Mọi người còn nói anh ta là một người đàn ông thô kệch, một mình gà trống nuôi con, ngày ngày trôi qua trong mơ hồ, căn bản không tích trữ được chút lương thực nào, vì vậy lần hành động này mới đặc biệt tích cực như vậy.
Cũng có chút đạo lý.
“Tôi biết lặn.” Đàm Linh lên tiếng đầu tiên: “Tôi có thể xuống nước vớt đồ.”
“Không cần phiền toái như vậy đâu, tôi có một chiếc thuyền nhỏ, có thể xuống nước.”
“Thả vào nước sẽ không bị chìm đấy chứ?”
Khương Nặc xem một lúc, tính cả anh Đỗ thì trong nhóm lúc này có mười người, đại biểu có mười gia đình tham dự.
“Trong tiểu khu có một siêu thị nhỏ, hàng hóa rất nhiều, nhưng bị ngập đã lâu, bọn họ nói muốn đến xem có thể vớt được chút vật tư nào không.” Vu Nhược Hoa nói tiếp: “Mẹ chợt nghĩ, chúng ta có thể đóng cửa không ra, nhưng mãi không lộ diện sẽ khiến người ta nghi ngờ, bọn họ sẽ cảm thấy nhà chúng ta giấu rất nhiều đồ ăn, mẹ ra ngoài một chuyến còn có thể nghe ngóng chút tin tức, con nói có đúng không?”
Khương Nặc suy nghĩ một chút rồi nói: “Con đi.”
Ngô Đại Hà lập tức đăng lên một tấm hình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.