Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 418: Chương 418
Chương 418: Chương 418
“Trở về đi.” Khương Nặc khẽ nói.
Trên đời này có một số việc, vẫn nên phải tin tưởng một chút.
Hai người trở lại nhà họ Văn, lúc này bầu trời có tia sáng, trời đã sắp sáng rồi.
“Lão đại! Chị!! Cuối cùng hai người cũng về rồi!” Cậu ta gần như bật khóc.
Mặc kệ Diệp Huy Dương có phải đã c.h.ế.t thật hay không, tiếp theo đều sẽ có phiền phức rất lớn, bọn họ có thể sẽ phải gánh chịu sự trả thù tàn bạo nhất từ nhà họ Diệp.
Mấy bộ đồ này đã bị đ.â.m hỏng, cũng đã bị phế rồi.
Văn Viễn Tùng sửng sốt.
Nhớ lại lúc anh c.h.é.m một đao kia, thân đao dường như phát ra ánh sáng mơ hồ, đây là lần đầu tiên Khương Nặc nhìn thấy, chẳng trách có thể một đao xuyên qua.
Tiểu Hoàng vẫn luôn đi theo sau lưng Khương Nặc, đi đến cửa nhà chính, bước chân cậu ta dừng lại một chút, lại rụt trở về.
Vân Diệu không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn đèn lồng treo đầy trên đỉnh đầu, khẽ cau mày.
Tốt xấu gì ông ta cũng là người đứng đầu của một gia tộc, tuy rằng tinh thần vẫn còn hoảng hốt nhưng không có khả năng quên mất những chuyện mình nên làm.
Nhéo mạnh như vậy, ít nhiều cũng phải có chút ân oán cá nhân.
Những chiếc đèn lồng đều được thắp bằng nến, đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tắt, toàn bộ nhà họ Văn vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Khương Nặc liếc mắt nhìn cậu ta nói: “Không được, đây là phòng tân hôn của cậu, cậu không vào sao?”
Khương Nặc càng xem càng đau lòng, nhưng nhìn Vân Diệu, lại chỉ có thể thở dài trong lòng. Cô biết Vân Diệu sẽ không để cho Diệp Huy Dương một cơ hội nên mới đẩy anh đi.
Ông ta nhìn Vân Diệu rồi lại quay đầu nhìn Khương Nặc, ánh mắt vẫn còn sợ hãi và sầu lo, tựa như không thể tin được sự thật này.
Cô dừng một chút lại nói: “Nếu như Trần Chính Vũ còn sống, ngày mai bảo anh ta tới đây.”
Khương Nặc thở dài nhìn về phía trước.
Khương Nặc đóng cửa nhà chính lại.
Nhà họ Diệp có căn cứ, cũng có một lượng lớn tài nguyên. Nếu vận chuyển những thứ này đến Đại Hưng Lĩnh thì có thể nâng cao khả năng sống sót của căn cứ trong tương lai rất nhiều.
Diệp Huy Dương bị xuyên thủng trái tim mà c·h·ế·t, lập tức mất mạng, hiện tại trên n.g.ự.c vẫn còn đang chảy máu.
Đoán chừng là chiêu thức này chịu sự áp chế của hoàn cảnh, anh cũng không thể sử dụng nhiều lần.
Văn Viễn Tùng nhường căn nhà đẹp nhất để bày tỏ sự tôn kính của mình, nhưng nơi này đã hoàn toàn bố trí thành phòng tân hôn. Nếu Tiểu Hoàng không có ở đây thì sẽ thật xấu hổ biết bao.
Diệp Huy Dương c.h.ế.t rồi, ông ta còn có con trai, nhà họ Diệp cũng còn ở đó.
Áo chống đ·ạ·n được làm bằng ngói chống đ·ạ·n và sợi đặc chế. Với trọng lượng này, vừa nhìn đã biết là có một đội ngũ hàng đầu thiết kế riêng cho Diệp Huy Dương. Một bộ quần áo nặng như vậy, trên đời này cũng không có mấy người có thể mặc được.
Khương Nặc cầm trong tay, lại cầm bộ Đường phục kia ra thử đao một chút, dùng rất tốt, so với những món mà Khương Nặc mua trước kia thì tốt hơn rất nhiều.
Đổ một ít xăng, lại dùng nhánh cây dẫn cháy, Diệp Huy Dương cứ thế biến mất trong ngọn lửa.
Văn Viễn Tùng bị vẻ mặt của anh làm cho trong lòng thấp thỏm.
Tiểu Hoàng giống như bị nghẹn họng, vẻ mặt cầu xin: “Được.”
Hai người trước mắt chính là cọng rơm cứu mạng của bọn họ, bất kể như thế nào cũng phải nắm lấy.
Lực Đan có độc, Khương Nặc đã thu được rất nhiều từ trong nhà Vũ Nô, tạm thời còn không nghĩ tới việc nên dùng như thế nào. Mà một lọ này tương đối đặc biệt, cầm về cho Chu Duyệt Nghiên xem trước đã rồi nói sau.
Nhưng số Lực Đan này không giống với thứ mà Khương Nặc nhìn thấy, cảm giác như nó càng tinh khiết hơn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hai người nhanh chóng lột áo quần của Diệp Huy Dương ra, những đồ vật trong đó cũng đều bị lấy ra.
“Thầy, cô Vu, hai vị là khách quý, xin mời đi theo tôi.”
Vân Diệu mím môi, không nói gì.
Cô nhìn Diệp Huy Dương ngã trên mặt đất, không còn nhúc nhích.
Bộ quần áo trên người ông ta ngược lại có chút lai lịch, cảm giác giống như bộ đồ màu xám của nhà họ Văn nhưng dày hơn, mấy tầng vải đặc biệt được phối hợp cùng nhau chế thành một bộ Đường phục, chắc hẳn chi phí rất cao.
Khương Nặc cũng nhìn ra tâm tư của ông ta, liền nói: “Ông bảo tất cả mọi người về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho chúng tôi một gian phòng là được, những thứ khác đều không cần sắp xếp, cũng không cần quan tâm chuyện ăn uống làm gì.”
Ngoại trừ Văn Viễn Tùng, những người còn lại của nhà họ Văn cũng quỳ thành một hàng trong nhà chính, có người ngất xỉu ngã xuống, tình trạng thảm thiết.
Cho dù ông ta đã sống bao lâu, ngạo mạn không ai bì nổi cỡ nào, kết quả cũng chỉ còn lại một đám tro tàn mà thôi.
Khương Nặc gật đầu.
Nhưng cô vẫn muốn lột ra, muốn nhìn xem trên người Diệp Huy Dương có thứ gì.
Một gia tộc khổng lồ như vậy, Diệp Huy Dương c.h.ế.t rồi, chẳng mấy chốc sẽ có một gia chủ mới, rốt cuộc thì c.h.ế.t mà không ngã.
Quả nhiên Diệp Huy Dương mặc áo chống đ·ạ·n, Khương Nặc cầm nó trên tay ước lượng thử, cũng khá nặng, người bình thường mặc bộ này có lẽ không tới hai ngày sẽ bị căng cơ thắt lưng và đau vai.
Văn Viễn Tùng liên tục gật đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Được, đều nghe theo cô Vu.”
Không ai có thể có được tất cả lợi ích trên đời này, có đôi khi bỏ lỡ một vài thứ chưa hẳn là chuyện xấu.
Nhưng thứ này vẫn bị đao xuyên qua.
Vân Diệu khẽ cau mày, nói với Văn Viễn Tùng: “Diệp Huy Dương c.h.ế.t rồi.” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Dù chỉ được sắp xếp tạm thời nhưng nhà họ Văn chuẩn bị đã lâu, thứ gì cũng không thiếu, rất có phong cách của phòng tân hôn, bàn thiên địa, màn đỏ, trên bàn đặt long phượng tích tiêm, nến đỏ cắm cao, thảm đỏ trải đất.
Khương Nặc muốn lột bộ quần áo này ra nhưng công nghệ và lớp phủ của loại vải này rất đặc biệt, cô đã từng nghiên cứu qua loại vải màu xám, sau khi giặt thì sẽ bị mất một nửa tác dụng. Bộ áo quần này giờ đã bị m.á.u thấm ướt, giặt không sạch, có lột ra cũng không có tác dụng gì.
Thanh đao này trông có vẻ rất cổ xưa, ngắn hơn trường đao rất nhiều, nhưng dài hơn con d.a.o găm mà Khương Nặc thường dùng, lưỡi đao cũng to hơn.
Nhưng cuối cùng, ông ta chỉ gật đầu.
Nhưng Văn Viễn Tùng bị giày vò một phen, mặt đã vàng như nghệ, thấy Vân Diệu tới mới run rẩy đứng lên, đi tới trước mặt anh.
Đi càng xa về phía tiến hóa, cô càng hiểu rõ đạo lý này.
Cô ném tất cả những thứ này vào trong không gian rồi bắt đầu xử lý t.h.i t.h.ể của Diệp Huy Dương.
Nhà chính là mấy căn nhà xếp cạnh nhau, vô cùng rộng rãi, trang trí cũng là đẹp nhất. Nó tương đối độc lập với những căn nhà khác, quả thật rất yên tĩnh.
Nhưng chuyện đã xảy ra, Khương Nặc cũng không nghĩ nhiều nữa.
Vân Diệu cũng đi tới giúp cô. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quá đầy thì mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nắm Diệp Huy Dương trong tay mới có thể thật sự lột một lớp da của nhà họ Diệp.
“Chị, hai người đi nghỉ ngơi đi, em sẽ không quấy rầy đâu.” Cậu ta đứng ở cửa ra vào.
Ngoại trừ áo chống đ·ạ·n, n.g.ự.c và sau lưng của ông ta còn có một mảnh kim loại đặc biệt được may trên quần áo, có tác dụng bảo vệ những vị trí yếu hại của ông ta.
Thật khó để tưởng tượng rằng sự sang trọng choáng ngợp này lại ở trong những ngày tận thế.
Thấy Khương Nặc và Vân Diệu cùng nhau xuất hiện, Tiểu Hoàng kích động như gặp được người thân, muốn chạy tới nhưng lại bị bộ nội y tình thú không che hết được kia vướng chân, lắc lư chạy tới.
Không thể tin được ông ta lại vô dụng như vậy, nói c.h.ế.t liền c.h.ế.t luôn.
Đơn giản thô bạo, phóng hỏa thiêu đốt.
Khương Nặc nhớ lại cảm giác ngày xưa mình chơi game, mình ở phía trước đại khai sát giới, lúc sắp kết thúc thì bị người ta trộm nhà.
Cuối cùng chính là một thanh đao tùy thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chẳng trách khắp người Văn Viễn Tùng đều là màu xanh tím.
TBC
Dưới chân ông ta mềm nhũn, đầu gối đau nhức nhưng vẫn cố chống đỡ đi sắp xếp mọi việc. Để tỏ lòng thành, ông ta nhường toàn bộ nhà chính cho bọn họ.
Ngoại trừ những thứ này, trên người Diệp Huy Dương còn có một cái bình nhỏ, bên trong đều là Lực Đan.
Trong lần “xem mắt” đó, cô hỏi Diệp Huy Dương có con hay không, Diệp Huy Dương trả lời cô rằng ông ta có rất nhiều. Từ giây phút đó, cô quyết định bắt sống người đàn ông này.
Khương Nặc nhìn về phía cậu ta, nhìn thấy Văn Viễn Tùng nằm trên mặt đất đang chậm rãi ngồi dậy.
Tòa nhà chính này treo đầy đèn lồng, khắp nơi dán chữ Hỉ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.