Trọng Sinh, Ta Tích Trữ Hàng Hoá Bán Kiếm Tiền
Đang Cập Nhật
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 397: Chương 397
TBC
Đột nhiên cô hiểu ra, nơi này chính là núi Lạc Vân, rừng đá tự nhiên trên núi còn nổi tiếng một thời gian, rất nhiều người đã đi tới đây tham quan, là một điểm du lịch rất đẹp ở Hiểu Thành nhưng ở cách bờ biển một đoạn đường chạy xe rất xa.
“Về sau sẽ chú ý.”
Trận sóng thần này sợ rằng sẽ nhấn chìm tất cả con đường mà bọn họ đi đến.
Khương Nặc nhìn một lúc quay đầu hỏi Vân Diệu: “Đến khi sinh vật biển lên bờ thì sẽ có những con sứa này không?”
Cảnh tượng này thật sự vô cùng đáng sợ.
Những con sứa này cũng không xấu, màu sắc sặc sỡ, thậm chí còn khá đẹp.
Cô tắm rửa sạch sẽ xong liền đi tới phòng trà.
Cô c** q**n áo ướt ra, dùng khăn lông lau tóc.
Thật ra rượu vang sủi bọt cũng không khác gì đồ uống bình thường, uống nhiều hơn nữa cũng sẽ không say, chỉ là có chút lâng lâng, mặt nóng bừng, người hơi choáng váng nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.
Trước tận thế, phần lớn các loại sứa đều có độc, sau khi biến dị càng ghê tởm hơn, số lượng lại còn đông đảo như vậy nữa.
Thật ra lúc này Vân Diệu cũng đã tỉnh táo lại.
Cứ nói rõ ràng với nhau là được rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lỗ thoát khí của container nằm ở mép bên nên không đến mức bị rò nước, nhưng mưa to như vậy, nện ở trên đỉnh vẫn làm người ta có chút kinh hãi.
Khương Nặc thở dài một tiếng, lấy từ trong không gian ra phòng trà và phòng riêng của mình rồi vào đó nghỉ ngơi.
Lại đưa mắt nhìn bốn phía, vị trí của bọn họ đã là điểm cao nhất mà họ có thể nhìn thấy.
Được rồi, vốn dĩ cũng không có vấn đề gì cả, cô sống lâu như vậy, ngoại trừ mẹ ra thì cũng không có người nào phấn đấu quên mình cứu cô như thế này đâu.
Khương Nặc nhìn anh: “Việc tôi đến bờ biển không phải là quyết định qua loa vội vàng, tôi đã lường trước rủi ro, cũng có sự chuẩn bị của mình. Nếu như không có khả năng tự bảo vệ mình thì tôi sẽ không tới. Trong tình huống vừa rồi, tôi có thể trốn vào trong không gian, chờ gió êm sóng lặng sẽ trở ra tìm anh. Loại thời điểm này anh không nên để ý đến tôi mà là tự chăm sóc tốt chính mình.”
Tất nhiên nghĩ thì rất đẹp.
Vân Diệu cũng đã thay quần áo, cô cất quần áo ướt vào trong không gian, lúc này mới phát hiện bên ngoài bắt đầu mưa.
Sự kiềm chế của thế giới này với anh quá mạnh mẽ, hết thảy đều rất chậm rất chậm, chuyện có thể làm vô cùng có hạn, ngay cả ở trong lúc nguy cấp muốn bảo vệ một người cũng vô cùng bất lực.
Mức độ cuồng bạo của cơn mưa này còn mạnh hơn giai đoạn đầu của tận thế, thật sự giống như trời bị rách ra một cái lỗ, một bể nước khổng lồ liều mạng trút xuống.
Không nghĩ tới nước biển chảy ngược, một đường ngập đến tận nơi đây, ngay cả đỉnh núi cũng gần như bị nuốt chửng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cơn mưa trút xuống kín không kẽ hở.
Khương Nặc nhìn thấy trong bóng tối có một vài thứ màu nhạt hơi mờ, lít nha lít nhít quay cuồng trong nước biển, thoạt nhìn giống như bọt trắng, nhìn kỹ lại là những con sứa độc vừa rồi.
Ban đầu chỉ là mưa nhỏ, rất nhanh đã biến thành một trận mưa to như trút nước.
Ngẫm lại người này cả người đều là vết thương, khả năng chịu đựng thật sự rất mạnh.
Khương Nặc soi gương, phát hiện sắc mặt mình tái nhợt, chẳng trách lúc vớt cô ra từ trong nước, Vân Diệu lại lo lắng đến vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khương Nặc ngồi trên một tảng đá nhìn xuống, những đợt sóng biển kinh hoàng gào thét đánh về phía ngọn núi, trong đêm tối khí thế kinh người.
Bất kể như thế nào thì vẫn cần phải nói với anh lần sau nếu gặp phải tình huống như thế này thì nên làm như thế nào, đạt thành một sự ăn ý.
Khương Nặc lắc đầu, mưa to liên tục trút xuống, sau đó không lâu, bầu trời bắt đầu nổi lên sấm sét.
Khương Nặc nhìn thấy liền nguôi giận, ngược lại còn có chút buồn cười.
Dưới cuồng phong gào thét, những con sóng khổng lồ liên tục đánh về phía vách núi, hận không thể nuốt hết hoàn toàn khiến người ta có một loại cảm giác sợ hãi rằng đến cả ngọn núi cũng sẽ bị cuốn đứt.
Khương Nặc nhìn anh.
Khương Nặc vốn còn muốn nói thêm vài câu, dù sao vừa rồi thật sự bị giày vò quá sức.
Bây giờ nghĩ lại, không phải nước biển có độc mà là cô bị sứa có độc đốt cho nên mới khó chịu như vậy.
Chẳng lẽ sứa còn có thể tiến hóa mọc ra cái chân đi lại trên mặt đất sao?
Bây giờ nghĩ lại, cũng không phải tất cả nước biển có độc mà là lúc cô bị cuốn vào trong nước, bên người đều là loại sứa này, bọn chúng bài xuất độc tố vào nước biển, lại vừa vặn rót vào trong miệng cô.
Vân Diệu vừa dùng khăn lau nước, tóc rối bù, trên đỉnh đầu giống như có một đôi tai đang cụp xuống.
Sóng thần tới quá đột ngột, lúc ấy anh không thể nghĩ được chuyện gì khác ngoài việc giữ cô lại không để cho cô bị nước biển cuốn đi.
Với thể chất của cô đã như vậy, đổi lại là người bình thường, có lẽ sẽ không thể chịu đựng được.
Thoạt nhìn bọn chúng cũng không giống các loại sinh vật như rắn có lớp vảy bên ngoài bóng loáng còn có thể trượt đi, vậy rốt cuộc thứ này làm sao lên bờ?
Thật ra cô phải nên vui vẻ mới đúng.
Khương Nặc bước tới cửa, nhìn màn mưa mênh m.ô.n.g bên ngoài.
Khương Nặc để thịt hươu lại cho Vân Diệu, còn mình thì cầm một con tôm hùm và một ít thịt sò ra nướng, ăn hải sản trên đảo hoang bị nước biển nhấn chìm, cũng rất thú vị.
Lại lấy thêm càng nhiều linh nguyên trong biển sẽ khiến bản thân trở nên cường đại hơn, cũng có thể thay đổi hoàn cảnh sinh tồn của một ít nhân loại, còn có thể bắt chút hải sản ăn, suy cho cùng thì nguồn tài nguyên đại dương quá phong phú. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Diệu gật đầu: “Có.”
Mưa lớn như vậy, nhất thời cũng không thể đi, dứt khoát ở lại không đi nữa.
Khương Nặc thấy anh vẫn còn ngơ ngác liền lấy lò nướng ra, để anh giúp nướng chút thịt hươu ăn.
Nhưng mà số thịt hươu còn lại của cô cũng không nhiều.
Cô cầm cốc nhìn Vân Diệu, sắc mặt anh vẫn không tốt lắm nhưng anh đã khôi phục lại sự trầm tĩnh, lặng lẽ ngồi uống trà xanh trong cốc.
Loại cảm giác này khiến trong lòng anh lo lắng nhưng lại không thể nào nói ra.
Thử mở miệng nói chuyện, đã có thể nói, chỉ là đầu lưỡi vẫn còn hơi đau.
Khương Nặc nghe mà tê cả da đầu.
Khương Nặc dùng bếp than pha trà nóng, uống một cốc xong, thân thể sảng khoái hơn một chút.
Lúc ở doanh địa, mỗi ngày A Muội đều háo hức chờ ăn, trong lúc vô tình đã cho nó ăn hơn phân nửa.
Khương Nặc vốn còn tưởng rằng mình có thể tiến vào không gian nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, lại có đầy đủ bình dưỡng khí, cũng có thuyền có thể di chuyển thì có thể ra biển dò xét một chút.
Giờ phút này, đỉnh núi đã hoàn toàn trở thành một hòn đảo biệt lập.
Vân Diệu không biết nên nói gì, ánh mắt anh nhìn vào chén trà trên bàn, một lúc sau mới ừ một tiếng.
Nước suối có tác dụng thải độc, cô cũng muốn Vân Diệu uống nhiều hơn một chút.
Vân Diệu trả lời: “Sau này chúng bay và trôi nổi như bong bóng.”
Nhưng Khương Nặc không trốn vào không gian mà yên tĩnh ngồi ở cửa ra vào, nhìn biển rộng trước mắt.
Cô chỉ bị một con sứa đốt mà đã như vậy, còn lúc ấy Vân Diệu bị bám khắp người, có lẽ tình hình còn nghiêm trọng hơn. Đoán chừng lúc ở trong nước anh đã dùng thân thể chặn mấy con sứa độc này lại.
“Vân Diệu.”
Tia sét giống như một thanh kiếm sắc bén xé toạc bầu trời hết lần này đến lần khác, ánh sáng bạc tràn ngập khắp cả bầu trời, những đợt sóng khổng lồ gầm thét không ngừng cuồn cuộn.
Sau đó cũng hiểu được thật ra cô cũng không cần.
Chương 397: Chương 397
Thứ này nhìn có vẻ vô hại nhưng độc tính của nó thật sự rất mạnh.
Khương Nặc có chút tò mò: “Chúng nó làm sao lên bờ được?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vân Diệu nghiêng mặt qua, khẽ nhíu mày. Đây là lần đầu tiên Khương Nặc nghiêm túc gọi tên anh khiến anh có chút lo sợ bất an.
Nhưng càng như vậy, khi chúng nó giống như bong bóng lơ lửng trên không trung, gieo rắc cái c.h.ế.t thì hình ảnh lại càng quỷ dị.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.